Chương 9: Không Được Tàn Sát Người Vô Tội!
Nguyễn Nhạc cầm bức thư đọc, đọc xong thì hắn trầm mặc không dám nói cũng không dám đưa cho Minh Tùng hay Nguyễn Lữ xem, mà chỉ hiệu lệnh cho mọi người chuẩn bị v·ũ k·hí và lương thực chuẩn bị lên đường.
Minh Tùng nhận lệnh rời khỏi núi, thúc ngựa chạy khắp nơi để mang ba xe lương thực đầy ụ về để chuẩn bị cho một cuộc hành quân dài… Hai tháng sau, cả đoàn hơn trăm người đã đứng trước một mỏ đá nhìn cả một khu rừng rộng lớn dưới chân mình, Nguyễn Nhạc nói:
- Minh Tùng! Ngươi xem có chuyện gì bất ổn không.
- Không, ở đây không có ai hết, cũng không có người phòng thủ luôn.
Nguyễn Nhạc tay trái cầm gươm giơ lên, trên lưng treo một cây cờ Tây Sơn mạnh mẽ nói:
- Cả đoàn tiến công!
Nghe theo hiệu lệnh của trại chủ, cả đám quay đầu thúc ngựa chạy khỏi vách đá. Chẳng mấy chốc những bước chân của đoàn lính đánh thuê Tây Sơn Nhất Chí đã tiếng đến khu rừng phía chân, tiến thẳng đến một doanh trại trong rừng. Minh Tùng nắm chặt cương ngựa, phi hết tốc lực né tránh cơn mưa tiễn trên trời rơi xuống. Hắn nắm chặt một cây trường thương rồi đứng trên lưng ngựa, bè hai chân ra sử dụng Phóng Cóc.
Minh Tùng như một mũi tên lao v·út lên trời. Giữa không trung không một điểm tựa, Minh Tùng vung tay phóng cây thương của mình xuống mặt đất. Đoàn một tiếng, cây thương ghim xuống đất tạo một cái lỗ nhỏ khiến cho cả đám cung thủ hoảng sợ. Minh Tùng nắm lấy thời cơ, xoay người phóng xuống, một quyền đấm vào bụng một tên, hạ gục hắn. Minh Tùng như một cơn gió, chân trụ tay công, tung ra vô số quyền cước hạ gục hơn mười mấy tên cung thủ chưa kịp giương cung.
Nhưng thời điểm hắn hạ tên thứ mười ba đã có một tên cung thủ đã giương cung xong. Hắn ta thả tay ra để mũi tên bay vụt đi. Vụt một tiếng xé gió, tên bắn cung không thể nào tin vào mắt mình nữa, hắn ta vậy mà trong một khoảng cách trên dưới một trượng (tầm 5 đến 4 mét) bắt được một mũi tên đang bay!
Minh Tùng vung đấm vào bụng gã, khiến gã ngất đi. Minh Tùng cứ như thế mà một mình chiến đấu hạ hết đám cung thủ trên thành. Nhưng lúc định lao vào hạ luôn cả đám bộ binh ở dưới thì hắn thấy một đứa trẻ đang định chạy khỏi lều thì bị mẹ nó lao ra bụp miệng kéo vào. Thấy lạ, Minh Tùng cố gắng quan sát, hắn thấy đây không giống như một dạng bộ binh nào mà giống như người dân bình thường, tường thành này cũng là loại chuyên dụng để tránh thú dữ chứ không phải chuyên dùng để đối phó với việc công thành của nhân loại.
Minh Tùng muốn làm rõ chuyện này, hắn từ trên trường thành bằng gỗ nhảy xuống đất bước tới một tên lính đang sợ mất cả mật. Khi Minh Tùng tới gần, tên đó liền cầm thanh đao của mình thủ thế, run run sợ hãi nói:
- Ta đây có thể g·iết hai con hổ đấy! Ngươi mà tới đây là ta g·iết đấy.
Minh Tùng thấy vậy thì liên trưng ra một bộ mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm hỏi:
- Ngươi có đ·ánh c·hết ba bốn con hổ thì đứng trước ta không thể nào chịu nổi hơn mười mấy quyền đâu. Nói cho ta nơi đây rốt cuộc là nơi nào, nhanh lên, nếu mà Nguyễn Nhạc đến thì ngươi đến cơ hội mở mồm còn không có nữa đấy.
Tên tráng sĩ đó như một đứa con nít khi nhìn thấy một khuôn mặt của Minh Tùng nên không hề chậm trễ mà tâu:
- Thưa tráng sĩ, nơi đây là thôn Đoài Ngư, xã Ngư Kim, quận Trấn Kim. Ta tên là Lê Bùi… xin tráng sĩ hãy tha cho thôn của ta. Nơi đây chỉ là một thôn làng bình thường lấy săn bắt làm nguồn thức ăn sống qua ngày thôi, xin ngài!
Minh Tùng nghe vậy thì như bị sét đánh, hắn đứng khựng lại không nói lên lời. Nguyễn Nhạc như thế mà lừa hắn, nói đây là một trong những nơi quân phản tặc chống lại nhà Lô tập hợp. Minh Tùng giận dữ siết chặt tay lại đến chảy cả máu, hắn nói với Lê Bùi:
- Đây chỉ là hiểu nhầm, ta hứa sẽ chu cấp tiền dưỡng thương cho những người bị ta đánh gục. Ngươi bây giờ hãy đem vợ con mình đi trốn đi, để ta giải quyết với trại chủ của ta về cái hiểu lầm này.
Minh Tùng vỗ vai của Lê Bùi, khuôn mặt cố lộ ra vẻ thân thiện. Họ Lê đó nhìn Minh Tùng như vậy thì cũng tỏ vẻ hợp tác, hắn ta hô hoán mọi người đi trốn hết vào buồng, rồi sau đó hắn cũng cùng vợ con mình đi trốn.
Minh Tùng bước đến cây thương cấm chặt trên mặt đất nhẹ nhàng lên, cây thương khi được nhất đên còn kéo theo cả một cục đất to bự. Minh Tùng tiện chân đạp một cái, phủi bay chút bụi trên cây thương của mình.
Hắn cầm thương bước từ trong thôn Đoài Ngư, một mình đối mặt với trăm người ngựa của Nguyễn Nhạc. Minh Tùng đứng trước thôn nói lớn:
- Trại chủ! Xin người hãy dừng bước, đây không phải là mục tiêu của chúng ta. Đây chỉ là một thôn làng bình thường thôi.
Nguyễn Nhạc thấy Minh Tùng đứng như vậy thì liền giựt cương lên trên, khiến ngựa dừng lại. Nguyễn Nhạc quát:
-Đệ đang làm gì vậy Minh Tùng? Đây rõ ràng là mục tiêu của chúng ta mà?
Đối với thái độ giận dữ của Nguyễn Nhạc, Minh Tùng điềm đạm đáp:
- Xin trại chủ hãy xưng hô cho phải, ta không phải huynh đệ ruột thịt của trại chủ. Xin trại chủ hãy xem xét lại bức thư mà chúa Lô đã đưa, nơi này thực không giống với một nơi mà phản tặc chọn làm cứ điểm.
Nguyễn Nhạc lúc này ngồi trên lưng ngựa gào lên:
-Đệ thì biết gì chứ? Nơi đấy chính là nơi ở của bọn phản tặc, g·iết dân như gia súc đấy. Đệ đừng để bọn chúng làm cho mụ mị, đừng để…
Minh Tùng cắt ngang lời của Nguyễn Nhạc:
- Người ở nhà có vợ con, người ở nhà có mẹ già. Cả sáng lẫn đêm chỉ chăm chỉ làm việc, cớ sao lại so sánh với bọn phản tặc g·iết người như ngóe được? Đây rõ ràng là việc vô lý!
- Đệ… đệ… được lắm. Nếu đệ đã muốn bảo vệ cho bọn chúng thì ta cũng chiều theo ý đệ. Ba tổ, ba mươi quân tiến lên!
Nguyễn Nhạc không nghe những lời của Minh Tùng nói chỉ chăm chăm diệt cái làng Đoài Ngư này. Trong mắt Nguyễn Nhạc lúc này chính là vì đại nghĩa nuôi quân để có ngày thảo phạt chúa Lô, dù phải nhúng tay xuống chàm đi nữa, hắn khác biệt với Minh Tùng một kẻ muốn tìm ra cách vẹn toàn nhất để thống nhất sơn hà, chấm dứt đối khổ.
Giang hồ vốn hiểm ác, lòng ngươi luôn sâu thăm thẳm. Người thân trong giang hồ cũng nên hoàn toàn đặt niềm tin tưởng. Nhưng Minh Tùng thì khác, nếu không khuyên được Nguyễn Nhạc thì hắn sẽ khuyên tới em trai của Nhạc, Nguyễn Lữ!
- Nguyễn Lữ, ngươi biết chuyện này là sai mà. Chúng ta vì đại nghĩa diệt thân, cớ sao lại thương tổn đến người dân thế này?
Nguyễn Lữ nghe câu này của Minh Tùng trầm mặc không nói, hắn ta từng trước giờ vì đại nghĩa cái quái gì chứ, hắn chỉ biết nghe theo đại ca của mình là Nguyễn Nhạc mà thôi. Ý chí của Nguyễn Nhạc cũng chính là của Nguyễn Lữ, hai anh em bọn họ chính là đồng tâm một nhịp.
Nguyễn Lữ nhìn thẳng về phía Minh Tùng nói:
- Xin lỗi, đây cũng là đại nghĩa diệt thân. Đại ca chúng ta đã được Trời đất chứng nhận là người sẽ kế tục của Ngũ Tinh quốc rồi, ngậm đắng nuốt cay để chờ lại hậu vị ngọt ngào mà huynh…
Minh Tùng nghe Nguyễn Lữ nói vậy thì khuôn mặt vốn lạnh lùng giờ đây nổi lên đầy gân xanh, đôi mắt thì ngập tràng một màu đỏ của huyết tơ, cả cơ thể run lên từng hồi giận dữ. Hắn gào lên trước hơn trăm tinh binh:
- Không được hại người dân vô tội, ai dám bước tới nữa bước thì đừng trách là v·ũ k·hí lạnh lùng.
Lời Minh Tùng nói ra như lôi công trên trời, một tiếng nói như sấm vội khiến cho cả đoàn Nguyễn Nhạc phải chùn bước. Nguyễn Nhạc mặc dù cách đây không lâu được một tiên nhân trên trời đưa cho một thanh đao báo đánh đâu thắng đó, nhưng dù vậy đứng trước một lời này của Minh Tùng, Nguyễn Nhạc chỉ có thể lùi lại, không dám công lên.
Chần chừng một chút Nguyễn Nhạc quyết định thế nào cũng phải công. Nguyễn Nhạc giương gươm trong tay hét lên:
- Ai không dám tiến lên thì chém.
Vốn là đội quân trăm người này do một tay Minh Tùng huấn luyện chính quy nên cực kỳ nghe lời chủ tướng của mình, dù chủ tướng có bảo c·hết thì một điểm phản đối bọn họ cũng không có mon men trong lòng.
Thế là cả trăm người ngựa cùng lúc phóng thẳng về phía Minh Tùng, ai nấy đều hét lên đầy chiến khí.
Đứng trước một đoàn quân hơn trăm người cộng thêm kẻ có được vương mệnh chiếu xuống Minh Tùng không một chút lo sợ. Hắn nắm chặt thương, thân hình bỗng trở lên cường hãn bất thường. Minh Tùng chưa bao giờ cảm thấy mình tức giận đến thế! Kể cả lúc Huyền Tâm bảo vệ hắn, Minh Hùng đuổi hắn khỏi chùa hắn cũng không tức giận đến thế.
Minh Tùng sử dụng Phóng Cóc lao thẳng vào một đội quân trăm người. Hắn một tay bắt mũi tên bay trên không một tay bổ một thương chẻ đôi đầu con ngựa. Hắn gầm lên, tay cầm thương xuyên một mũi, khiến ba bốn cái đầu của đám tinh binh dính chặt trên thương.
Chứng kiến cái cảnh này, Nguyễn Nhạc không khỏi kinh hoàng, trong ấn tượng của hắn thì Minh Tùng chưa bao giờ hoặc có thể nói là chưa từng có một ý định g·iết người một chút nào cả. Mà giờ đây, một thương của Minh Tùng lại có thể thắng thừng xiên c·hết ba người.
Nguyễn Nhạc kinh hoàng nói:
- Ngươi g·iết người?!
Minh Tùng không nói, chỉ toàn tâm toàn ý “t·rừng t·rị” đám binh lính không biết phải trái này. Hắn sau khi g·iết được ba người, liền lấy ngựa của bọn họ quay đầu, cầm thương xiên trọng thương mấy con ngựa khác.
Minh Tùng quát:
- Các ngươi đã quên ta đã nói gì sao? Học võ cốt vì muốn vì bảo vệ kẻ yếu thế, cớ sao các ngươi lại dùng nó để phục vụ cho kẻ xấu như thế hả!
Nhưng trước lời nhắc nhở cuối cùng của Minh Tùng, chỉ thấy bọn họ hét lên:
- Tận trung trại chủ diệt sát phản tặc. Tận trung minh vương diệt sát nghịch dân!
Nghe cái lời xung trận mà mình đã dạy cho đoàn quân đánh thuê Tây Sơn Nhất Chí mà Minh Tùng muốn chửi, trung thành là điều tốt, nhưng vì trung thành mà mắt trái phải cũng không phân thì đó là mụ mị.
Minh Tùng cầm thương vận sức lực ghìm con ngựa, nâng nó lên cao. Rồi dùng thân thể nặng hơn năm trăm cân cường hãn trảm xuống. Một đoàn người ngựa bị một “mã kích” vi diệu này Minh Tùng đánh ngã, thương trên tay của hắn cũng gẫy nát thành hai đoạn.
Nhưng như thế cũng không khiến Minh Tùng dừng lại, hắn thúc ngựa lao ra khỏi đội hình trăm người ngựa. Lúc này đội cung tên gần mười người của Nguyễn Nhạc đã thấy được cơ hội, bọn họ kéo cung bắn thẳng một đám tên về phía Minh Tùng.
Ngũ giác tinh diệu, thân thể cường hãn, phản xạ thần nhân đó những câu để miêu tả Minh Tùng. Bất kỳ đao, thương, gươm, giáo, tên đối với Minh Tùng đều quá chậm, hắn dễ dàng bắt được hơn mười mấy mũi tên bay v·út trên không trung. Minh Tùng đánh ngựa một vòng, chạy ra xa sau đoàn Tây Sơn Nhất Chí nơi đoàn đám người cung tên đang kéo cung.
Hắn tay cầm cương, chân rút lại, bè ra rồi phóng thẳng với một tốc độ của một cơn gió. Minh Tùng lao thẳng vào đội cung tên, dùng hết sức lực bình sinh đấm thẳng một quyền, thổi bay đầu một tên. Hắn c·ướp lấy cung cùng mũi tên của tên đó rồi sử dụng Phóng Cóc phóng thẳng lên chục mét. Minh Tùng giữ không trung một tay cầm cung, một tay kéo một mũi tên bắn thẳng về phía Nguyễn Nhạc.
Vụt ba tiếng, trong chưa đầy mà Minh Tùng đã cùng lúc phóng kéo ba mũi tên vèo phía Nguyễn Nhạc. Nguyễn Nhạc được trời xui đất khiến như thế nào, may mắn đưa gươm lên chặn được một mũi tên của Minh Tùng, tiếp sau đó là Nguyễn Lữ chạy ra ứng cứu, đánh bay mũi tên thứ hai, đến cả mũi tên cuối cùng cũng bị người khác xô ra đỡ lấy.
Nguyễn Nhạc chấn kinh, hắn chưa bao giờ thấy một người có thể trên không trung mà phóng ba mũi tên như thế cả:
- Đây rõ ràng là một điều vô lý mà!
Một địch trăm người đúng là siêu phàm không ai có thể làm được, thế mà Minh Tùng lại có thể mà còn đối đầu một cách dễ dàng như thế, quả là đúng để cho người khác đáng để kính phục mà.
Minh Tùng trên không phóng xuống, dùng tay tựa hồ như muốn lấy mạng Nguyễn Nhạc nhưng mà đám thuộc hạ mà bản thân mình huấn luyện bảo bọc quá tốt nên Minh Tùng hoàn toàn tìm không được một sơ hở để kết liễu hay t·ấn c·ông nào cả, chỉ có thể đứng bên ngoài hạ từng tên mà thôi.
Minh Tùng nhấp một ngụm khí thật lớn rồi hét lên kích thích chiến khí bên trong mình rồi lao vào hơn trăm người ngựa tàn sát. Nấm đấm của hắn mạnh mẽ đến mức có thể một quyền ngay lập tiễn một ngựa về phía Hoàng tuyền, một cước của Minh Tùng lại còn mạnh mẽ hơn nữa, có thể tùy tiện đạp nát một bộ chiến giáp hạng nhẹ một cách dễ dàng.
Minh Tùng cứ như cơn bão quét qua đội quân trăm người của Nguyễn Nhạc. Nhưng quân của Nguyễn Nhạc không phải loại đầu trộm đuôi c·ướp, ai nấy đều là hào kiệt có thể một địch mười, chiến lực của đội quân Nguyễn Nhạc lúc này cũng chả khác nào một đoàn hơn ngàn người là mấy, nên chiếu đấu chưa tới một canh giờ thì trên người của Minh Tùng đã phải chịu vô số v·ết t·hương, nhưng không vì thế mà hắn để cho đoàn quân bước một chân vào cổng làng.
Chiến đấu một hồi, Minh Tùng cũng đã g·iết hết toàn bộ toàn bộ huynh đệ của mình. Trên người của hắn đã thụ vô số v·ết t·hương chí mạng, có thể nói chỉ cần một cơn gió cũng có thể mang tính mạng của hắn về với thiên địa, mà Nguyễn Nhạc với Nguyễn Lữ lúc này thì vẫn còn đang ở trạng thái tốt nhất của bản thân, có thể nói là sức khỏe đủ để bổ sơn dưỡng địa.
Nguyễn Nhạc nhìn quanh thì kinh hoàng không thể tin vào mắt mình nữa. Khắp nơi đều là tử thi của người lẫn ngựa, cộng lại vượt qua một con số hai trăm. Trong đấy còn có những tên b·ị đ·ánh nhìn không còn ra hình dạng.
Nguyễn Nhạc nói:
- Ngươi quả đúng là ác quỷ trùng sinh sống lại mà. Chuyện kinh khủng đến như thế cũng có thể làm ra. Ngươi có biết ai trong đều là nhân tài hào kiệt, khó khăn lắm chúng ta mới có thể chiêu mộ được không?
Minh Tùng đứng thẳng hừ lạnh:
- Ngươi còn có thể nói như thế sao? Ta đã nói nơi này chỉ là một làng bản bình thường thôi. Tại sao các ngươi một mực lại cổ vũ cho hành vi ôn tặc như thế! Các ngươi không thấy nhục nhã sao! Các ngươi không thấy hổ thẹn với lời thề của mình sao! Các ngươi đều là một lũ khốn nạn, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Thiên hạ hào kiệt không cần một đám ôn quân thối rách như các ngươi!
Nguyễn Nhạc lúc này điềm đạm nói:
- Ta biết chuyện này ta có phần sai. Nhưng mà đệ nên biết rằng, trên thế giới này luôn tồn tại một sự bất công, nếu chúng ta không thể nhẫn nhịn thì không thể làm được đại sự…
Nguyễn Lữ cũng tiếp lời:
- Đại ca nói đúng đấy huynh, chúng ta phải nghĩ cho đại sự…
Minh Tùng hét lớn:
- Lũ ôn quân như các ngươi câm mồm!
Nói rồi hắn mang một thân mang trọng thương lao lên đại chiến với hai anh em nhà Nhạc Lữ.
Hắn sử dụng Phóng Cóc lao lên, tung một quyền. Nguyễn Nhạc nhanh nhạy đư bảo gươm của mình lên đỡ. Đoan một tiếng, xung kích đẩy văng Nguyễn Nhạc ra xa, mây xanh trên trời cũng bắt đầu tối lại một mảng, nổi lên sấm chớp.
Minh Tùng khi đẩy lùi được Nguyễn Nhạc rồi cũng đạp một cước làm nội tạng của con ngựa Nguyễn Lữ bể nát, trực tiếp g·iết nó. Nguyễn Lữ té khỏi ngựa lộ ra sơ hở, Minh Tùng một quyền đấm xuyên qua người của Nguyễn Lữ. Nguyễn Lữ nhìn xuống người mình đã bị Minh Tùng đụt một lỗ to lớn rồi, hắn nắm lấy tay của Minh Tùng chưa kịp trăn trối thì đã ngã gục trên nền đất lạnh.
Nguyễn Nhạc thấy vậy liền giận dữ quát lên. Hắn lao vào Minh Tùng chém một gươm Hùng Tế, máu tươi bắn ra, Minh Tùng ngã xuống. Những tưởng một chiêu toàn lực như thế thì Nguyễn Nhạc đã hạ gục được Minh Tùng, nhưng Minh Tùng vốn không phải là một con người bình thường. Minh Tùng nằm trên mặt đất nắm chặt lấy chân Nguyễn Nhạc, không cho hắn bước tiếp thêm một bước nào nữa.
Minh Tùng yếu ớt nói:
- Ta… dù có hy… sinh cái… mạng này… đi chăng nữa. Thì… ta cũng không cho ngươi đến gần đâu!
Nói rồi tay kia của hắn chộp lấy gươm của Nguyễn Lữ, trong một khoảnh khắc Nguyễn Nhạc sơ hở chét phăng cái đầu gã. Minh Tùng sau đó cố gượng sức tàn của mình mà đi vào làng, hắn nói:
- Yên tâm… ta đã…
Nhưng kịp nói hết câu Minh Tùng đã ngã gục xuống. Hơi thở của hắn yếu ớt, yếu ớt dần. Lê Bùi khi thấy ân công của làng mình thế thì liền lập tức hô hoán mọi người chạy giúp