Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Họa Giang Sơn

Chương 8: Hào Kiệt




Chương 8: Hào Kiệt

Minh Tùng chạy được một đoạn thì con ngựa bỗng ngã gục xuống, khiến hắn đập mặt xuống mặt đất. Minh Tùng nhìn lại thì con ngựa mình c·ướp được từ doanh trại Lông Long đ·ã c·hết rồi, hắn nhìn con ngựa đầy thương cảm nói:

-Cám ơn nhà ngươi đã giúp ta đi đến một đoạn này,

Minh Tùng ôm cánh tay bị cắt một đường dài của mình mệt mỏi bước tiếp. Hơi thở của hắn ngày càng nặng nhọc, bước chân ngày càng thiếu đi sức sống, Minh Tùng cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, cảm giác như c·ái c·hết sắp cận kề. Đi được vài bước nữa thì Minh Tùng ngã gục xuống hoàn toàn, hắn mặc dù vẫn còn tỉnh táo nhưng cơ thể đã hoàn toàn mất hết sức lực.

-Ta không can tâm.

Minh Tùng cố gắng dùng hai tay bám vào mặt đất kéo lê cái thân tàn mặc giáp của mình. Nhưng cách này cũng chỉ giúp hắn di chuyển thêm một đoạn ngắn, sau đó thì cũng phải đau nhất mà dừng lại. Minh Tùng cố gắng lật người lại, tự oán trách bản thân mình cớ sao lại để loại chuyện này xảy ra:

-Bởi vì ta yếu đuối sao? Bởi vì ta yếu thế sao? Hay… bởi vì ta không thể g·iết người? Hức hức, tất cả mọi lần đều thế, ta đều không thể nào bảo vệ được bọn họ. Sư phụ cũng không, Huyền Tâm cũng không! Ông trời! Tại sao mọi chuyện lại như thế hả? Ta chỉ muốn làm một tên tiểu sư bình thường thôi mà! Tại sao lại đẩy ta đến con đường này cơ chứ?!

Minh Tùng hai lần đứng trước sự vô dụng của bản thân đều không thể làm gì được, hai lần đấy hắn đều chỉ là một tên vô dụng chỉ biết đứng nhìn tất cả mọi người bảo vệ hắn. Minh Tùng tự chửi bản thân mình một hồi nữa thì mệt lả, ngất đi. Đột nhiên lúc này cso một người thân mang áo giáp, hông đeo đao bước đến.

-Người này… bị dính một chiêu Trương Long Tuyệt Thế Đao!

-Hắn như thế mà lại sống sót! Đúng là quái vật mà anh.

-Đúng, bị tên Tạ Tường đó thi triển ra một chiêu đó mà vẫn còn sống thì quả thật siêu phàm mà, Nguyễn Lữ, em mang hắn vào trong hang chữa v·ết t·hương. Anh muốn hỏi hắn về chuyện này.

Minh Tùng bị hai thân ảnh thân mang hai bộ giáp nhẹ bằng sắt vác về phía hang động…

Minh Tùng tỉnh lại, một ánh sáng nhè nhẹ từ ngọn đèn dội vào hắn. Minh Tùng quay qua thì thấy cánh tay của mình đã bị băng bó trắng một bên, đột nhiên một thiếu niên tuổi tầm mười sáu, đôi mắt mang đầy vẻ già dặn nhìn hắn một cách vô vị, phía sau gã là một thiếu niên tuổi tầm mười lăm, hơi thở cùng hơi thở đều mang đầy vẻ mạnh mẽ.

-Ngươi tỉnh rồi à?

Thiếu niên mười sáu tuổi nhìn Minh Tùng lạnh lùng nói. Minh Tùng đang ngồi trên giường tre bỗng dưng cảm thấy nguy hiểm, bèn theo bản năng lùi lại, hai tay đưa lên thủ thế:

-Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?

-Ngươi không cần phải sợ, đều là người một nước cả. Ta thấy ngươi vừa mới giao chiến với đấm Lông Long đúng không?

-Đúng… sao ngươi biết?

-Ta nhìn bộ giáp của ngươi cùng với v·ết t·hương trên tay ngươi là cũng đủ biết rồi. Nào, ngươi có thể kể cho ta về cái trận chiến đó được không?

Tên này vừa vào đã tò mò về trận chiến của Tạ Tường với Minh Tùng rồi, cái này chứng tỏ thiếu niên trước mặt hắn không phải là người bình thường một chút nào. Với loại người này, Minh Tùng đặc biệt cẩn thận lưu tâm, hắn vẫn giữ một thái độ phòng thủ nhìn thanh niên đó nói:

-Được… Nhưng trước tiên ta muốn biết tên của ngươi!

-Ta là Nguyễn Nhạc, người phía sau là em trai ruột của ta Nguyễn Lữ. Hân hạnh làm quen nhà ngươi.



Nguyễn Nhạc chìa tay ra thể hiện hòa khí của mình đối với Minh Tùng, hắn chần chừ một chốc mới từ từ nắm lấy cánh tay Nguyễn Nhạc nói:

-Ta là Minh Tùng hân hạnh làm quen.

-Vậy kể cho chúng ta về trận chiến của ngươi và Tạ Tường được không?

-Chuyện này có chút không tiện lắm.

Minh Tùng khi nhớ tới chuyện của Huyền Tâm thì lòng bỗng quặng lại đầy chua xót. Nhìn được sắc mặt của Minh Tùng có chút biến chuyển, Nguyễn Lữ ngay lập tức nói:

-Vị đại ca này không cần phải nói phần không tiện đó đâu, ta biết ai trong chúng ta cũng có một phần không muốn cho người khác nhìn thấy mà. Đại ca này chỉ cần kể cho chúng ta việc ngươi đụng độ Tạ Tường thôi.

Minh Tùng ngẫm nghĩ một lát rồi dơ tay lên hỏi:

-Chờ chút, rốt cuộc mối quan hệ của cách người là gì với cái tên Tạ Tường đó vậy? Ta thấy các ngươi với hắn nhất định có quan hệ!

Sắc mặt của Nguyễn Lữ cùng Nguyễn Nhạc tối sầm lại khi nghe câu hỏi này của Minh Tùng, Nguyễn Nhạc chầm chậm nói:

-Chúng ta đối với hắn chính là thâm thù đại hận. Năm đó bên Long Trung h·ạn h·án nên Tạ Tường buộc phải đi làm c·ướp để có cái ăn cái mặt, nhưng c·ướp đâu không c·ướp lại c·ướp ở làng của chúng ta, gián tiếp khiến cha mẹ của ta cùng Nguyễn Lữ c·hết. Từ đó ta cùng đệ ấy đến núi Tây này làm lính đánh thuê.

Nguyễn Nhạc nói đến đây thì dừng lại, hắn không muốn để Minh Tùng biết chuyện phía sau nữa, nhưng Nguyễn Lữ từ nhỏ đã sâu sắc đến lạ thường, nhìn ra được tương lai của Tây Sơn sẽ có thêm một vị hào kiệt nên tiếp bước Nguyễn Nhạc kể tiếp:

-Chúng ta với Tạ Tường chính là kỳ phùng địch thủ… Tạ Tường với Lông Long của hắn thường ghé qua nơi đây để làm cứ địa đánh vài trận ở Ngũ Tinh quốc mà Nguyễn Nhạc huynh ấy vốn là một người rất ghét mấy tên dám đặt chân trên đất mình. Nên từ đó hai đoàn quân đánh thuê liên tiếp xảy ra t·ranh c·hấp về lãnh thổ…

-Vậy à…

Nguyễn Lữ vừa nói xong chuyện đó với Minh Tùng thì Nguyễn Nhạc đã ngay lập tức phản ứng, la lên:

-Nguyễn Lữ! Ai cho đệ nói?

-A đừng mà, người này nên biết, giác quan thứ sáu của đệ bảo vậy.

-Giác quan thứ sáu cái búa, tin ta tét mông đệ không?

-Đừng mà…

Minh Tùng trong lúc hai anh em họ Nguyễn tranh cãi tiện tay quan sát cái hang độ được coi là cứ điểm của đám lính đánh thuê Tây Sơn Nhất Chí này. Binh lực thì chưa đến con số trăm người, v·ũ k·hí thì thô sơ hết phần để nói, mà quá đáng nhất là toàn bộ những “người lính đánh thuê” ở đây chỉ mới tầm tuổi hắn, nhìn qua vẻ mặt còn chưa biết hai chữ chiến đấu được viết như thế nào, bọn họ so ra còn kém Minh Tùng mấy bậc.

Minh Tùng reo lên:



-Cái quái gì vậy? Cái này được gọi là đội quân đánh thuê sao? Sao các người sống sót trước Tạ Tường trong mấy cuộc chiến được thế hả?

Nguyễn Nhạc nghe thế thì cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm nặng nề, nên hằng giọng lên tiếng:

-Cái gì? Ngươi nói đội quân đánh thuê mà ta lãnh đạo có chuyện gì sao? Ta nói cho nhà ngươi biết, tuy là chúng ta chưa đi làm nhiệm vụ bao giờ nhưng khả năng của chúng ta chính là vô địch thiên hạ!

Minh Tùng nghe thế thì kéo Nguyễn Lữ lại hỏi chút chuyện:

-Ta… thấy huynh đệ của ngươi không ổn lắm. Rốt cuộc chuyện các ngươi đánh Tạ Tường là sao?

-Chuyện này… lúc đánh Tạ Tường thì chúng ta không thể nào tạo ra công kích cho đoàn quân Lông Long bọn hắn. Sau khi bọn ta bỏ chạy thì hắn cũng đuổi theo.

-Mô phật, đấy là lý do các ngươi bắt ta phải kể chuyện chiến đấu hay sao?

-Đúng vậy…

Minh Tùng thở dài, hai tay buông lỏng kể lại chuyện giao chiến với Tạ Tường. Hắn cố gắng mô tả chi tiết nhất cuộc chiến của mình với Tạ Tường, từ cách đột nhập ra sao, cách đánh như thế nào, các hành xử như dân phương Bắc để cho bọn địch không biết chuyện. Câu chuyện của Minh Tùng mặc dù không hấp dẫn như thu được hết quân lính của Nguyễn Nhạc, ai nấy đều chăm chú nghe vì tất cả mọi người ở đây đều ít nhất có liên quan đến thù hận với Tạ Tường.

Kể xong thì Nguyễn Nhạc với Nguyễn Lữ bàn bạc một số chuyện rồi Nguyễn Nhạc đứng ra trước mặt Minh Tùng nói:

-Nếu nhà ngươi đã b·ị t·hương như thế rồi, chi bằng ở lại Tây Sơn ta dưỡng thương. Dù sao bây giờ đi ra người, rất có thể Tạ Tường sẽ t·ruy s·át ngươi đấy.

Nghe Nguyễn Nhạc nói như thế thì Minh Tùng biết là thiếu niên là có ý định mời hắn gia nhập Tây Sơn Nhất Chí rồi, hắn nghĩ kỹ ở đây cũng không tệ mặc dù Nguyễn Nhạc theo hắn có hơi tự tin vào khả năng của mình quá.

-Được, cám ơn trại chủ…



Một mùi máu tanh nồng thoảng thoảng trong không khí, nó hòa cùng với mùi của tử thi khiến người khác phải khó chịu. Đứng trước chiến trường khốc liệt hơn trăm người ngựa đó là một thân ảnh quen thuộc, hắn ta có một vóc người vừa phải, cao hơn bốn thước, bên tay trái có một vết sẹo dài, trên mặt đầy sự thương tiếc. Hắn không ai khác ngoài Minh Tùng, nhưng giờ trong doanh trại được gọi là với danh xưng Nguyễn Huệ.

Kể từ ngày Nguyễn Nhạc mời hắn vào đoàn đánh thuê của mình đã trải qua gần sáu năm rồi. Quân đội của Nguyễn Nhạc từ khi Minh Tùng gia nhập đã tăng gấp ba lần, cụ thể là từ một đám tàn binh trăm người không biết một chút binh pháp, võ thuật đã biến thành một đoàn người hơn ba trăm, ai nấy đều là một kẻ tinh thông võ thuật, thấu binh pháp.

Nguyễn Nhạc lúc này thúc ngựa đến gần chỗ của Minh Tùng, hắn thân tình khoác vai nói:

-Ngươi đã đi theo ta cũng gần 6 năm rồi. Huynh đệ trong đoàn ai nấy ở thời điểm ngươi gia nhập đều đã có những chiến công hiển hách, có người còn được nhà Lô trọng dụng cho vào cấm quân của chúa Lô Nhạc Thần nữa kìa. Tại sao ngươi đến giờ ngươi vẫn chưa lập được một chiến công nào hết vậy ha ha?

Minh Tùng im lìm không nói, suốt sáu năm này không cần phải nói công lao để Tây Sơn Nhất Chí này từ một đoàn đánh thuê đánh một thằng nhóc còn thua biến thành một đoàn đánh thuê doanh chấn một phương đến cả chúa Lô cũng phải chú ý, Minh Tùng chính là kẻ góp công nhiều nhất.

Một mình hắn tự lo hết việc tìm thầy dạy võ cho đám nhóc, một mình hắn tự tìm v·ũ k·hí để trang bị cho bọn chúng,… Để thể hiện lòng kính trọng của mình với Minh Tùng, đám lính ở dưới xưng hắn là Tây Sơn Vương, địa vị so cùng với Nguyễn Nhạc với Nguyễn Lữ!

Nhưng từ đầu đến cuối, ngoài những tên lính trong Tây Sơn Nhất Chí này ra thì không có ai biết đến cái tên Tây Sơn Vương này cả, vì Minh Tùng luôn chỉ làm việc hậu cần trong doanh trại thôi, rất ít ra chiến trận, với lại lại hắn cũng chưa từng thể hiện một chút sát tâm nào, Minh Tùng ở trên chiến trường chỉ đơn giản là một tấm khiến bất khả chiến bại mà thôi, hắn hoàn toàn không ra tay với bất kỳ người nào cả,

-Nói nhiều, đi thôi.



Minh Tùng mang một giọng nói lạnh lùng nói với Nguyễn Nhạc. Nguyễn Nhạc thở dài một tiếng, cái tên Minh Tùng này đúng khó gần, kể từ khi hắn tới đây, hắn mặc dù không giữ khoảng cách với Nguyễn Nhạc nhưng mà Minh Tùng luôn mang một vẻ ngoài cực kỳ lạnh lùng, nếu hắn không mở miệng ra nói thì người khác sẽ nghĩ Minh Tùng là một bức tượng băng mất.

Hai người thúc ngựa dẫn hai trăm quân quay trở về chân nói Tây Sơn. Minh Tùng đi được một đoạn thì bỗng ngước mặt nhìn ánh mặt trời bị đám cây xanh che mất:

-Cũng… đã sáu năm rồi nhở? Ta cũng nên tìm lại nhà ngươi rồi, Tạ Tường!

Thế là trong vòng một tuần Tây Sơn Nhất Chí hành quân đến nơi đóng quân của Lông Long. Hai bên bên giao chiến kịch liệt, mặc dù Lông Long có ưu thế về số lượng lẫn chất lượng nhưng Minh Tùng đã bày ra một kế được gọi là: “GIết rùa trong mai.” Quân Tây Sơn sau khi dẫn dụ được được quân của Tạ Tường rời khỏi doanh trại của mình thì phái người đào mười mấy cái hố dưới đất. Khi bọn Lông Long đi ngủ thì hơn mười mấy người trừ dưới lòng đất đi lên đánh g·iết.

Đám người Lông Long tuy mạnh về số lượng lẫn chất lượng nhưng đứng trước một màn đánh úp như thế này thì không thể nào chịu nổi. Bây giờ quân Tây Sơn đã khác với sáu năm trước rất là nhiều rồi, Nguyễn Nhạc và Nguyễn Lữ không còn là những thằng nhóc mới bước chân ra ngoài giang hồ nữa, mà là một trong những đám cao thủ trẻ tuổi nhất Tây Sơn, lấy một địch mười, lấy mười địch vạn!

Rất nhanh quân Lông Long bị thất bại hoàn toàn, Tạ Tường mặc dù võ công cao cường nhưng dưới sự phối hợp của hai anh em nhà Nguyễn đã qua sáu năm liên tục trui rèn võ công đánh bay không còn một mảnh giáp. Quân Tây Sơn trong một đêm liền có thể hạ gục kẻ thù truyền kiếp của bọn họ.

Tạ Tường bị một thanh niên nắm vạt áo kéo dài lên trên mặt đất. Khuôn mặt hắn lúc này sưng vù lên, trường người thụ thêm mấy v·ết t·hương chí mạng từ đao kiếm của Nguyễn Nhạc và Nguyễn Lữ, chiến giáp đã b·ị đ·ánh tan không còn một mảnh, trông cực kỳ đáng thương. Hắn bị tên lính lôi đến lều chủ, nơi hắn thường ngồi trên “vương tọa” của mình mà bàn việc.

Tạ Tường ngước mắt lên, xem cao nhân nào đã bày ra một kế nấp dưới đất rồi đột kích như thế. Tạ Tường chấn kinh, miệng không khỏi lắp bắp:

-Ngươi… là… tên nhóc… nhát c·hết?!

Minh Tùng ngồi trên “vương tọa” tay hắn cầm thanh kiếm năm đó mình c·ướp được từ Lông Long trại, khuôn mặt biểu lên một vẻ lạnh lùng đầy sát ý, hắn hỏi:

-Năm đó ngươi nói đây là một cuộc chiến sinh tử chứ gì?

-Đúng…

-Vậy giờ ta đã thắng rồi, ta muốn dành lại chiến lợi phẩm của mình. Huyền Tâm sống c·hết ra sao?

Minh Tùng hỏi một câu về Huyền Tâm thì cả thiên địa xảy nên dị tượng, mây đen kéo đến, sấm chớp đầy trời. Tạ Tường bị một cảnh tượng như thế thì bị dọa bũng hết ra quần, cái tên Minh Tùng trước mắt hắn không còn là con người nữa mà là con quỷ, một con quỷ trả thù!

-Đứng g·iết ta… hức hức, ta không biết, ta không biết. Sau khi ngươi rời đi sáu tháng thì ta đã bán nó cho một tửu lâu để lấy tiền rồi, ta thực sự không biết, đừng g·iết ta!

Đứng trước một con quỷ như thế thì kể cả có là anh hùng thì cũng như một đứa bé mới sinh mà thôi, chỉ biết oa oa òa khóc đòi tha mạng. Minh Tùng nhìn thấy Tạ Tường như thế lại nhớ đến bản thân mình lúc trước, nhưng hắn còn tồi tệ hơn cả gã, gã thì còn dựa vào bản thân mình để cầu xin, còn hắn lại dựa vào người khác giữ mạng. Vẻ mặt Minh Tùng bỗng trầm lại, hắn sút một cái vào bụng của Tạ Tường rồi kêu người đem gã ta xử trảm.

Tới giờ Minh Tùng vẫn còn giữ lại chút đạo đức vốn đã mong manh sau sáu năm làm lính đánh thuê, hắn tập võ bởi vì có người mình muốn bảo vệ chứ không phải dùng nó để chém c·hết mấy tên cỏ rác này.

Quay về doanh trại cả đòn Tây Sơn Nhất Chí ăn mừng chiến thắng vẻ vang này, trong vòng suốt sau năm bọn họ đã tăng tiến với một tốc độ cực kỳ quỷ dị, từ một đám không thể nào chạm đến một ngón tay của Tạ Tường biến thành một đoàn có thể tiêu diệt Lông Long trong vòng một nốt nhạc.

Nguyễn Nhạc lấy ra bình rượu ủ ba năm một hơi nốc cạn, Nguyễn Lữ thì một tay khoác vai Minh Tùng, một tay cầm xiên thịt ăn một cách thô lỗ. Minh Tùng thì như một nốt trầm trong dàn giao hưởng của Tây Sơn, hắn cứ lằng lặng không nói gì chỉ cầm một cốc nước đôi lúc nhấp môi mà thôi.

Đang ăn uống thì đột nhiên một tên lính hớn hở chạy vào, hắn cầm một bức thư dân lên cho Nguyễn Nhạc, nói:

-Thưa chủ trại chúa Lô có ý muốn thuê chúng ta làm một việc bí mật, tiền thưởng hơn chục nàng quan tiền!

Nguyễn Nhạc nghe thế thì chấn kinh, đánh rơi cả vò rượu xuống đất. Minh Tùng thì lại lộ lên một vẻ lạnh lùng lầm lì, trầm mặc.