Chương 10: Ta Là Sát Nhân
Lần b·ị t·hương này phải nói là cực kỳ nghiên trọng, khắp các nơi trên cơ thể của Minh Tùng chi chít v·ết t·hương từ lớn đến nhỏ, kể cả áo giáo cũng bị xét nát không còn một mảnh. May mắn là một điều là những thương này chỉ là ngoại thương, không hề ảnh hưởng gì đến căn cơ võ học của hắn.
Lúc Minh Tùng được đưa đến đại phu trong làng thì có một ông lão ăn mặt rách rưới bước đến. Ông lão nhìn tình trạng nghiêm trọng của Minh Tùng hỏi Lê Bùi:
- Người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế.
Lê Bùi thấy ông già thì ngay lập tức ôm quyền không một điểm dám thất lễ, hắn nói:
- Thưa ông Ba, người này dường như thuộc đám c·ướp chất bên ngoài…
Người được gọi là Ông Ba lúc này gầm nhẹ:
- Cái gì?
Lê Bùi cúi mặt nửa cái miệng cũng dám hé ra. Đứng trước một ông già rách này mà đến cả một ráng sĩ cao 3 thước cũng không dám mạo phạm như thế cũng hiểu độ trâu bò của lão già này rồi. Ông Ba bước đến chỗ Minh Tùng nằm, lấy ra vài cây kim.
Ông Ba lấy kim đâm vào từng huyệt đạo trên cơ thể của Minh Tùng phong bế lại miệng v·ết t·hương khiến nó không chảy máu nữa. Sau đấy Ông Ba lấy hai ngón trỏ ấn mạng vào thái dương của Minh Tùng một cái rồi quay đi
Ông Ba nói:
- Hắn ta giờ đã thoát khỏi tay của lão đầu diêm vương rồi, các ngươi ráng chăm lo cho kỹ. Nhớ là người này chính là ân nhân của thôn ta, một điểm cũng được mạo phạm.
Lê Bùi ôm quyền hai chân run rẩy nói:
- Vâng…
Ông Ba thấy Lê Bùi như thế thì hừ một cái, dọa cho hắn té hết cả quả quần.
Lai lịch của Ông Ba vô cùng là huyền bí, không ai biết ông đến từ đâu, không ai biết người thân của ông là ai nên cứ ngỡ Ông Ba là một tên ăn xin bình thường cho đến một ngày có thanh niên không biết trời cao đất dày đến gây sự với Ông Ba.
Tên đó thì là một tráng sĩ, người cao ba thước, vai rộng một thước, với sở trường chính là sử dụng quyền pháp mang tên Long Tượng để chiến đấu, nghe đâu hắn cũng là một tên giang hồ hào kiệt đứng đầu trong giới võ học giang hồ với cái tên Long Tượng Vương, không ai là có thể đọ với hắn ba quyền. Nhưng cho đến Long Tượng Vương gặp Ông Ba thì liền hóa thành Tiểu Đầu Long, mặc dù đánh cả trăm trận thì Long Tượng Vương vẫn chỉ một kết cục, đó chính là đại bại dưới tay Ông Ba.
Ông Ba thì hạ gục hắn cũng rất nhẹ nhàng, ông chỉ dùng quyền pháp Long Tượng mà Long Tượng Vương rất mực tự hào đánh bại hắn, nếu trận đó có thể được miêu tả bằng một câu thì câu: “Tiền bối dìm c·hết tiểu bối” là chuẩn nhất, từ đầu đến cuối hễ một quyền Long Tượng nào của Long Tượng Vương tung ra thì đều một quyền Long Tượng của Ông Ba chặn lại, không những thế Ông Ba còn có thể dễ dàng dùng chính sức mạnh của bản thân để nghiền c·hết Long Tượng Vương Lê Bùi. Từ đó cái tên Ông Ba bỗng chốc trở nên nổi danh khắp thôn, và Long Tượng Vương từ đó cũng đi theo Ông Ba học võ mong có thể được Ông Ba chiếu cố.
Mà sự việc chúa Lô sai Nguyễn Nhạc đem quân đến đánh g·iết cái thôn Đoài Ngư này thực ra chính là nhầm vào Ông Ba, chuyện là một hôm thám báo của chúa Lô hiện tại là Lô Nhạc Thần báo về một tin đó là phát hiện một cao thủ võ học ở thôn Đoài Ngư, ở Ngũ Tinh quốc thì thứ đáng sợ nhất đối với Lô Nhạc thần không phải là quân khởi nghĩa mà chính là người tài, quân khởi nghĩa tuy nhiều nhưng cốt không tinh, nên có thể dễ dàng trấn áp. Nhưng nếu có một hào kiệt thân xuất chinh khởi nghĩa thì chuyện sẽ rất là khác, rất khó để nói.
Thế nên chúa Lô mới hạ lệnh tiêu diệt sạch một thôn Đoài Ngư, một người cũng không chừa. Thế nhưng chúa Lô đâu ngờ rằng chuyện chưa thành mà toàn bộ quân của Nguyễn Nhạc đã bị diệt sạch rồi.
…
Bốn tháng sau đó, Minh Tùng dần mở mắt. Hắn cảm thấy cơ thể của mình nặng trịch không tài nào di chuyển nỗi, nhìn lại, hắn thấy toàn thân của mình được bao phủ bởi màu trắng của bông băng và chút bạc của kim châm.
Lê Bùi thấy Minh Tùng tỉnh lại thì ngay lập tức chạy lại hỏi thăm ân nhân:
- n công! Người tỉnh lại rồi à?
Minh Tùng mệt mỏi đáp:
- Đúng… rồi. Ta tỉnh rồi.
Đột nhiên có một cơ đau đầu ập đến, khiến cho Minh Tùng muốn nổ tung:
- Đau quá, đau quá.
Lê Bùi thấy thế liền hô:
- Đại phu, đại phu.
Ngay lập tức một ông già râu tốc bạc phơ, đầu đột một cái mũ xanh chạy đến. Đại phu bắt mạch cảm thấy chuyện này mình không thể nào có thể giải quyết được nên kêu Lê Bùi chạy đi gọi Ông Ba. Nhưng Lê Bùi chưa kịp chạy đi thì Ông Ba đã từng trên trời phóng xuống, phong thái trong cực kỳ ung dung.
Hai ngón tay khép lại một đường, Ông Ba điểm một tia không khí vào giữa trán của Minh Tùng khiến hắn ngất đi. Ông Ba cùng Lê Bùi và đại phu đứng đợi hơn một canh giờ đợi Minh Tùng tỉnh dậy. Khi Minh Tùng vừa tỉnh dậy Ông Ba đã không kiêng dè gì mà hỏi:
- n công, ngươi có nhớ trước khi người ngất thì người đã gặp chuyện giò không?
Minh Tùng ôm đầu bần thần đáp:
- Ta nhớ, ta nhớ là mình đã g·iết người. Ta đã g·iết rất nhiều người! Không! Ta là t·ên s·át n·hân!
Minh Tùng lúc này nhớ lại cảnh mình một tay tàn sát toàn bộ một đội quân của Nguyễn Nhạc, hơn trăm người ngựa bị hắn tàn nhẫn tàn sát không một chút do dự. Nhớ lại điều đó khiến cho Minh Tùng cảm thấy bản thân mình thật là đáng c·hết, hắn không còn bằng cầm thú nữa.
Đột nhiên một bạt tay tát thẳng vào mặt hắn, Ông Ba nhìn Minh Tùng với một cách khinh thường nói:
- n công bình tĩnh lại, người đã quyết hi sinh bản thân mình để bản thân mình thì ko0 nên tự oán trách bản thân mình như thế. Ta tuy đã già, thính lực đã giảm nhưng ta vẫn nghe rõ lời của ân công, nếu ngài không ra tay thì e rằng cái mạng già này cũng khó là giữ nỗi toàn bộ tính mạng cho người trong làng này mất.
Minh Tùng lúc này mới bình tĩnh lại, điều chỉ hô hấp. Dáng vẻ lạnh lùng của hắn trở lại, nhưng kể từ lần g·iết hàng trăm người này, trong mắt Minh Tùng đã lộ lên một vẻ tàn khốc mật mờ. Hắn nói:
- Cảm ơn ông đã giúp ta bình phục tâm trí. Thứ lỗi cho ta, đây là lần đầu ta g·iết người.
Ông Ba vỗ vai Minh Tùng nói:
- Không sao, không sao. Đợi ngài bình phục thì lão tử có thứ muốn nói với ngày.
…Ba tháng sau kể từ ngày Minh Tùng bình phục, hắn giờ đã tháo đi lớp vả băng bó trên người. Trong suốt khoảng thời gian Minh Tùng nằm không thể nhấc người nổi thì Lê Bùi và vợ con của hắn theo lệnh của Ông Ba ngày ngày đến đưa đồ ăn và nói chuyện với Minh Tùng để hắn quên đi cô đơn và sự vô dụng của chính bản thân trong suốt khoảng thời gian bình phục.
Hôm nay, Minh Tùng vận một bộ thường phục, trên tay đeo hai miếng giáp sắt dưới lớp áo vải đi đến gặp Ông Ba. Chỗ ở Ông Ba phải nói là khác đặc biệt, khác với những người khác, ông không sống trong thôn cùng với mọi người mà sống ở trong rừng.
Bước tới nhà Ông Ba, Minh Tùng bị chóng ngợp bởi một vẻ đẹp của thiên nhiên. Nhà Ông Ba ở sát bên cạnh một con suối nhỏ đầy tôm cá, nhà được làm bằng tre nứa với phần sàn được làm cao lên để tránh côn trùng ở dưới mặt đất. Nhà có hai tầng, tầng một cách tầng hai ba trượng, kỳ lạ là giữa hai tầng này là không có cầu thang hay cái gì đó để bám víu leo lên, chỉ duy nhất một cái lỗ trên tầng hai để thông giữa hai tầng.
Ông Ba lúc này đang câu cá nhưng khi thấy Minh Tùng đến vội bỏ cần câu xuống, bước ra đón tiếp:
- n công thứ lỗi, lão già này chút đam mê về câu cá để ngài đợi lại lâu rồi.
Minh Tùng ôm quyền khom lưng khách sáo nói:
- Không không, được Ông Ba đón tiếp là vinh hạnh lớn nhất của Minh mỗ ta rồi.
Ông Ba nghe thế thì cười ha hả nói:
- n công đâu cần khác sáo đến vậy, ha ha. Mà mai mốt ân công đừng gọi lão già này là Ông Ba nữa, Ông Ba chỉ là một cái danh thôi. Lão tên là Hồ Nhu Thiền.
Minh Tùng nghe cái tên lót Nhu của Hồ Nhu Thiền thì bỗng suy ngẫm:
- Tên lót là Nhu… chả phải lão là người của Long Trung đại quốc?!
Hồ Nhu Thiền nghe thế thì phì cười nói:
- Ngài nói thế cũng không sai, nhưng cũng có phần không chính xác. Lão xác thực là người của Long Trung đại quốc như mà cha mẹ ta lại là người của Ngũ Tinh quốc, vì buôn bán nên mới đi qua bên đó. Từ nhỏ ta đã được dạy rất nhiều về văn hóa của Ngũ Tinh quốc nên ta cảm thấy bản thân mình không phải là người của Long Trung đại quốc mà là người của Ngũ Tinh quốc.
Minh Tùng cũng không hỏi thân thế của Hồ Nhu Thiền nữa mà quay sang trực tiếp hỏi chuyện lão về ngày hôm nay:
- Rốt cuộc là lão muốn nói ta chuyện gì?
Hồ Nhu Thiền nhìn thấy Minh Tùng tràn ngập khí huyết của tuổi trẻ mà ngậm ngùi nhớ lại quá khứ huy hoàng của mình. Một quá khứ phải nói là quá hào hùng, quá huyền diệu, Hồ Nhu Thiền một mình đánh Tà Long, diệt Hồ Ly, nhận thương Hỏa Phụng, một mình chặn đứng một khẩu cho một đội cấm quân của Ngũ Tinh quốc chạy thoát khỏi tinh binh Long Trung quốc, nhưng tráng sĩ hùng mạnh ngày nào giờ chỉ còn là một lão ăn xin không tên không tuổi mà thôi.
Hồ Nhu Thiền cười nói:
- Chả phải bên sâu ân công vẫn còn một bóng ma hay sao? Lão già này đây chính là giúp ngài thoát khỏi bóng ma đó.
Minh Tùng nghe vậy thì liền thắc mắc:
- Bóng ma? Ý lão là sao?
Hồ Nhu Thiền đáp:
- Phía sau ngài sẽ hiểu.
Minh Tùng nhìn xuống cái cần câu của Hồ Nhu Thiền có một cái điều gì đó là lại. Nó không phải là một cầu câu mà chỉ là một cái cây trúc với dáng cong cong mà thôi, không hề có dây câu. Thấy lạ Minh Tùng liền hỏi:
- Trong lòng của ta có một thắc mắc, lão có thể giải đáp cho ta được không?
Hồ Nhu Thiền đáp:
- n công cứ hỏi
Minh Tùng cũng không ngần ngại nữa mà nói ra câu hỏi của mình:
- Ta thấy cần câu của lão có chút kỳ dị, có cần lại không có dây. Nó làm ta nhớ đến một điển tịch cổ về một lão cao tăng có thể dùng một cần câu không lưỡi để câu cá, phải chăng… Tiên sinh đã đạt tới trình độ đó chăng?
Hồ Nhu Thiền nghe thế thì phì cười tạo thành một tiếng rất to:
- Cái điển tịch đó ta cũng nghe rồi. Nhưng ta khác với lão già ở trong điển tịch đó, ta không phải tiên nhân. Ta chỉ là một lão già từ nhỏ đã ham mê võ học từ nhỏ mà thôi, liệu ân công có muốn chứng kiến một chút tài mọn của lão phu?
Minh Tùng nghe thế thì ôm quyền cúi đầu nói:
- Nếu được, ta mong rằng có thể chứng kiến một chút tài mọn của tiên sinh.
Hồ Nhu Thiền cười, lão cầm nhẹ cần câu rồi nhắm mắt như chờ đợi điều gì đó. Mặt nước rung động, có một con cá bơi qua, Hồ Nhu Thiền tóm lấy cơ hội đó, hắn nắm chặt cần câu bổ mạnh xuống mặt nước. Cú bổ xuống của Hồ Nhu Thiền mạnh tới mức thổi bay hoàn toàn một khoảng sông chảy mạnh, khiến cho con cá từ trên mặt nước bay lên.
Hồ Nhu Thiền gầm nhẹ, tay nắm chặt cây gây, chân trái nâng lên chân phải trụ vững, lấy một tư thế hồng hạch tấn mà phóng ra một gậy xuyên thẳng qua đầu con cá. Gậy của lão như thể một cây kim, ghim qua con cá một cách hoàn hảo không một chút tổn hại đến các phần khác.
Chứng kiến một cảnh này Minh Tùng liền tỏ ra kinh ngạc đến cùng cực, hắn không ngờ trên đời lại có một lão quái vật như thế. Hồ Nhu Thiền lấy con cá ra khỏi cần câu rồi hỏi Minh Tùng:
- n công thây sao? Có muốn thử một chút không?
Câu nói này của Hồ Nhu Thiền khiến cho Minh Tùng động tâm, hắn quả thực muốn thử một chút. Minh Tùng nắm lấy cần câu của Hồ Nhu Thiền rồi thử đập vào con suối như lão, mặc dù hắn đã vận hết thần lực của mình nhưng chỉ có thể làm cho nước bắn lên, không thể nào một gậy bổ đôi một khoảng như Hồ Nhu Thiền được.
Thử được ba bốn lần, cơ bắp của Minh Tùng căng lại tạo nên một cơn đau nhức toàn thân nên Minh Tùng mới từ bỏ. Hắn đưa lại cần câu cho Hồ Nhu Thiền nói:
- Đúng là tiên sinh có khác, vãn bối không làm được.
Hồ Nhu Thiền cười ha hả đáp:
- Ha ha, ân công không cần phải ra sức đập như vậy đâu. Muốn bổ thủy dời sơn không phải dựa vào sức người mà có thể làm được, phàm là trên đời chỉ là sâu kiến. Muốn chuyển dời giang sơn, nghịch đổi vận mệnh thì chắc chắn không chỉ dựa vào bản thân là đủ mà còn phải mượn nhờ thiên, nhờ địa. Nhưng thế mới có thể làm được.
Nghe Hồ Nhu Thiền nói vậy thì Minh Tùng ngồi bẹp xuống, thở dài nói:
- Xin lỗi tiên sinh, ta từ nhỏ đã thất học không hiểm hàm ý của người.
Hồ Nhu Thiền đáp:
- n công không cần phải hiểu lúc này cũng được, người từ từ rồi sẽ hiểu.
- Từ từ rồi sẽ hiểu? Ý tiên sinh là sao?
Hồ Nhu Thiền lúc này lộ lên một vẻ hiền giả nói:
- Công của ân công đối trời đất rất là lớn, người đã không quản ngại việc sinh tử của bản thân mà dám đứng lên bảo vệ cho chúng ta, ban cho chúng ta một con đường sống. Xưa đã có câu: “Của thiên trả địa” nếu ta không trả chút gì đó cho ân công thì ta ắt sẽ gặp phải đại nạn không thể lường trước được. Người có muốn làm học trò của ta không?
Minh Tùng nghe thế động tâm, làm trò của người khác hắn chưa bao giờ nghĩ đến, từ trước đến giờ Minh Tùng chỉ mới chỉ có một chiêu thức Phóng Cóc do hắn tự sáng tạo ra mà thôi, còn lại thì chỉ dựa vào thần lực trời sinh của bản thân để mà chinh chiến, hoàn toàn không có một chút căng cơ võ thuật nào cả.
Nhưng khi đang miên man suy nghĩ thì bỗng Minh Tùng nhớ lại hình bóng của sư phụ đầu tiên của hắn, Minh Hùng. Hắn thở dài, cả đời làm trò thì có c·hết cũng làm trò, hắn không thể nào phản bội lại sư phụ của mình được.
Thấy Minh Tùng đang phân vân, Hồ Nhu Thiền ngay lập tức thuyết phục:
- Nếu ân công đã có sư phụ lúc trước thì lão phu cũng không dám nhận hai tiếng sư phụ của ân công đâu, lão phu chỉ muốn trả ơn ân công bằng cách truyền thụ cho ân công võ công mà thôi.
Hồ Nhu Thiền không thể bỏ qua cho Minh Tùng được, theo con mắt nhìn đã trải qua gần trăm năm của hắn thì Minh Tùng chính là một thứ quá dị kỳ dị nhất, hắn vừa có thể tùy tiện diệt cả đế vương thần tử của ông Trời lại còn sở hữu thần lực dị thường vượt qua những tên sở hữu sức mạnh trời sinh bình thường khác. Kẻ này tương lai không những làm nên đại cuộc mà còn có thể nghịch chuyển cả long mạch vận mệnh của một lục địa. Lấy được một tiếng truyền dạy với Minh Tùng chính là phúc lớn nhất của Hồ Nhu Thiền!
Minh Tùng nghe Hồ Nhu Thiền nói vậy thì liền ngay lập tức đáp:
- Như vậy cũng được sao tiên sinh?
Hồ Nhu Thiền nói:
- Việc này giống như việc ân công đi học ở thầy sau đó lại chạy qua thầy khác để học thêm vậy, người dạy ân công chính là thầy còn ân công đi học kẻ khác thì gọi thế nào cũng được, vì kẻ truyền dạy kiến thức cho ân công đâu nhất thiết là thầy, người đó có thể đồng bạn, huynh đệ, phụ mẫu,… Ta chính là muốn làm một kẻ truyền dạy cho ân công, chính là muốn làm bằng hữu với ân công!
Minh Tùng nghe thế suy nghĩ, như thế cũng không phải là phản bội lại sư phụ Minh Hùng của bản thân. Sau một hồi thì hắn ôm quyền cúi người xuống nói:
- Minh Tùng ta tuổi còn nhỏ, người vẫn còn non dại. Xin tiên sinh chiếu cố.
Hồ Nhu Thiền cười nói:
- Được được, ân công không cần phải hành lễ như thế, ta với ân công giờ đã đồng bạn rồi không cần xưng hai chữ tiên sinh nữa đâu, gọi là Nhu Thiền là được rồi.
- Được rồi Nhu Thiền xin hãy chỉ dạy Minh Tùng này.