Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Họa Giang Sơn

Chương 5: Công Chúa




Chương 5: Công Chúa

Minh Tùng sau khi rời chùa thì men theo con đường mòn đi xuống một ngôi làng, nơi này vào chục năm trước từng bị một đoàn quân xâm lược phía tây c·ướp b·óc, vào dạo gần đây mới phục hồi. Lúc này Minh Tùng mới phát hiện ra một điều đó chính là hắn không biết một cái thứ gì cả, vì từ nhỏ đã được nuôi dạy ở chùa nên kiến thức về xã hội của hắn gần như bằng con số 0, hắn không biết một chút gì về tiền tệ hay là công việc của mình cả.

Thế là ở một cái tuổi mười hai sung sức, Minh Tùng lại trở thành một tên ăn mày, nhưng tên ăn mày này không xin tiền hay đồ ăn mà chỉ xin chỉ dạy về những điều cơ bản về xã hội, về tiền tệ. Vì ăn xin cái thứ quá kỳ lạ như này nên dường như Minh Tùng không được ai một điều gì.

Cuối cùng hắn cũng không chịu được nữa, nếu người ta đã không muốn giúp thì bản thân hắn phải tự vận động vậy. Minh Tùng bắt đầu lén lút theo dõi một tên thương nhân trong làng trong vòng một tháng để học thế nào là tiền tệ, hàng hóa,…

Sau khi để cho tên thương kia một nỗi sợ vào nhà xí xong rồi thì hắn lại bắt đầu đi thử việc, Minh Tùng thử hết việc này đến việc khác nhưng không có thứ nào hắn làm quá ba ngày, cuối cùng thì hắn dừng chân lại ở cái việc đốn củi trên núi, dù sao chuyện đốn củi cũng do hắn phụ trách trong chùa nên việc này không tính là quá xa lạ.

Nhắm mắt một cái là đã ba tháng kể từ ngày Minh Tùng hoàn tục, tóc của hắn cũng đã mọc lên tạo cho Minh Tùng một vẻ đẹp khá là điển trai, trong suốt khoảng thời gian này hắn luôn chăm chỉ làm việc, tuyệt nhiên không còn đối hoài gì đến lời hứa mấy tháng trước. Đối với Minh Tùng lúc này, chuyện sống mới là chuyện quan trọng nhất, nếu không thể tồn tại thì làm sao có thể trả thù cho sư phụ mình?

Hôm nay là một ngày có thời tiết rất đẹp, trời xanh, nắng hạ, gió xuân, tất cả đều hoàn hỏa cho một buổi đi làm. Minh Tùng phấn khởi nhất cây rìu của mình bước vào rừng.

-Cái cây này được!

Hắn nắm chặt cây rìu mạnh mẽ vung một nhát rầm vang trời. Thân cây rung lên một hồi, vỏ cây tróc ra để lộ ra một mảng trắng tuyệt mĩ.

Loại cây này có tên là Bàn Thạch, nó chuyên được dùng để chế tác những tác phẩm nghệ thuật bằng gỗ ở trong hoàng cung vì chất liệu đẹp và dễ chế tác của nó, nhưng loại gỗ này cực kỳ khó khai thác, có khi phải dùng đến một đoàn người gồm mười mấy người thợ lành nghề mới thể đốn hạ cái loại Bàn Thạch này trong ba ngày. Nhưng đối với loại thần lực trời sinh như Minh Tùng, một ngày trong là đủ.

Hắn tiếp tục vung rìu từ sáng đến trưa không ngừng nghỉ, cuối cùng lúc bóng trời xế chiều thì hắn đã đốn hạ hoàn toàn cái cây. Minh Tùng lúc này loay hoay không biết mang cái thân cây này về kiểu gì, mặc dù là cây Bàn Thạch nhỏ nhất trong rừng nhưng kích thước của nó ít nhất cũng gấp hai lần cái cột nhà, đương nhiên không phải là một thứ mà một người có thể dễ dàng duy chuyển được như Minh Tùng.

-Mô phật, lần này mình chơi ngu rồi. Kiểu này thì làm sao đưa về được đây.

Minh Tùng thở dài, nếu giờ mà rời đi tìm người đến giúp thì ít nhất sáng hôm sau người ta mới đồng ý đem cái thân gỗ này về vì sợ ma, dù sao có thờ thiên có kiêng lành mà, Minh Tùng không thể trách bọn họ được. Mà để thân cây lại ở đây cũng không ổn, đương nhiên vì rất là khó để đốn ngã nên để một khối vàng ở đây cũng không phải là cách gì hay.

Cuối cùng Minh Tùng chơi một trò đó chính là nhắm mắt chọn đại. Đầu tiên là hắn vẽ ra hai vòng tròn, một bên đại diện cho việc bỏ lại thanh gỗ rồi về nhà ngủ, một bên đại diện cho việc ở đây sống c·hết một phen với đống tiền ăn tuần này.

Cuối cùng nhắm mắt quăng đá thì hắn chọn được việc ở đây canh giữ thanh gỗ rồi buổi sớm ngày hôm sau hẵng kêu người cùng mình vách về. Đốt lửa, Minh Tùng nướng cá rồi chuẩn b·ị đ·ánh một giấc thì đột nhiên một tiếng hét nhỏ nhẹ vang lên the thé:

-Chuyện gì thế?

Minh Tùng vốn là một kẻ có ngũ giác siêu phàm nên âm thanh dù có nhỏ đến mấy hắn đều có thể nhận biết được, hắn còn biết được kẻ phát ra cái loại tiếng hét kỳ lạ này là nữ nữa, tuổi cũng tương đương hắn, có khi còn nhỏ hơn. Minh Tùng men theo tiếng âm thanh phát ra, tìm được một thân ảnh nhỏ bé mặc một chiếc áo màu phấn.

-Ngươi là ai?

Cô nhóc nhìn Minh Tùng với ánh mắt đầy sợ hãi hỏi:

-Minh Tùng, một tên đốn củi.

-Ở đây có làng bản? Nhanh dẫn ta tới đó… mà thôi đừng, ngươi ở đây với ta đi. Ta nghe nói ở đây có một con ma rừng rất là đáng sợ đó.

Minh Tùng thở dài, sao con người lại mê tín đến như thế? Không ai thấy hắn đã sống ở đây suốt mấy tháng liền mà chẳng có một chút tổn thương hay sao? Thế mới nói, cái thứ đáng sợ nhất không phải c·ái c·hết mà là sự vô minh thiếu kiến thức, vì thiếu kiến thức nên người ta mới đi g·iết nhau để dành lấy một cái đồng hồ, vì thiếu kiến thức mà người ta có thể tán tận lương tâm bán con gái của mình để đổi lấy một vòng ngọc.

-Thôi được, đi theo ta.

Minh Tùng giương tay nắm lấy tay cô bé đó kéo dậy. Hai người sau đó bước đến nơi cắm trại của Minh Tùng, hắn đưa cho cô nhóc một cốc nước ấm rồi bắt đầu tâm sự:

-Ngươi là con cái nhà ai mà đêm khuya khoắt đi ra vào rừng vậy? Bộ cả nhà ngươi không biết trong rừng có rất nhiều thú dữ hay sao sao?



-Ta có chuyện khó nói nên không thể cho tên tiều phu biết được.

-Khục, Minh Tùng, không phải tiều phu. Ta có tên đàng hoàng nhá, gọi cho đúng.

-Được rồi, chúng ta làm quen nhé. Ta là Huyền Tâm, hân hạnh được gặp ngươi Minh Tùng.

Huyền Tâm đứng dậy chìa tay ra, tỏ vẻ thân tình định bắt tay Minh Tùng. Hắn ngó một chút thì cười cười đầy ngáo ngơ nắm lấy bàn tay của Huyền Tâm:

-Hân hạnh gặp nhà ngươi Huyền Tâm.

Hai người sau đó ngồi lại ăn thịt khô mà Minh Tùng mang theo, nhưng có vẻ loại thức ăn này Huyền Tâm không tài nào nuốt nổi.

-Ngươi sao thế, ăn không được sao?

-Mỗi ngày ngươi đều ăn thứ này?

-Đúng rồi, công việc của ta cũng chỉ thể ăn được như thế này thôi. Nhưng mà ngươi đừng coi thường, bữa ăn này của ta cũng thuộc hàng người giàu rồi đấy!

-Cái này mà là đồ ăn mới lạ, vừa khô vừa cứng, lại chả có tí vị gì. Mai mốt ta dẫn ngươi đi ăn món Thịt Kho Chu Sa.

-Thịt Kho Chu Sa?

Minh Tùng đang uống xém chút nữa thì sực đến c·hết, chu sa? Hắn không nghe nhầm chứ, cô nhóc này lại dẫn hắn đi ăn thịt kho chu sa, một trong tam đại mỹ thực của một trong những đầu bếp nổi danh ở cái Ngũ Tinh quốc này, Vô Danh Hành.

-Đúng đúng, ta thấy trong mấy món ta ăn thì thịt kho chu sa có vẻ khá nhất.

-Trời ạ, tiểu phú bà, con lạy bà. Bà có biết thịt kho chu sa tốn biết bao tiền không? Con mà ăn một bữa đó của bà chắc cả trăm năm đốn củi cũng chẳng bù lại một phần mười số tiền bà bỏ ra đâu.

-Ha ha, nhìn phản ứng của nhà ngươi kìa. Chẳng phải thịt kho chu sa chỉ là một món bình thường thôi hay sao, yên tâm ta không lừa ngươi đâu.

-Vấn đề ở đây không phải ngươi có lừa ta hay không mà là ngươi biết giá trị của một niêu thịt kho đó là bao nhiêu không? 4 vạn lượng vàng đấy, trời ạ, 4 vạn đấy. Ngươi thấy ngón tay bàn tay ta, mỗi thứ đều có năm, tổng mới có hai mươi không?

-Nó mắc vậy sao…

-Không phải mắc nữa mà là siêu mắc luôn đấy.

-Ta mới biết đấy.

-Mô phật, thiện tai thiện tai. Phú bà dụ con như này thì c·hết con rồi

Minh Tùng ngó lại quần của Huyền Tâm, màu hồng phấn, đây không phải là loại màu sắc mà đám dân thường như hắn có thể chạm đến được. Màu hồng theo nhân gian đồn thổi là một trong những màu sắc được tạo nên bằng một loại hoa mang tên Hồng Phấn, để diệt được một tấm vải dài tầm mười tất thì cần tốn hết trăm cân Hồng Phấn, mà Hồng Phấn này đặt biệt không thể trồng được mà chỉ có thể tìm được ở những nơi rừng thiên nước độc, đến con ruồi còn khó chạm đến.

-Ngươi rốt cuộc là ai vậy Huyền Tâm, ta thấy ngươi không giống con gái của một phú ông bà nào. Có thể nói, phú ông phú bà còn không giàu bằng ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai?

-Hỏi thân phận của ta như thế thì ngươi biết là bất lịch sự lắm hay không? Ta đã nói với phụ thân của mình là khi ra ngoài không được để lộ ra thân phận của mình rồi.

-Không cần ngươi nói, ta biết rồi. Huyền Tâm công chúa, họ tên đầy đủ Trịnh Huyền Tâm, cha là Trịnh Huyền Vũ là vua đời thứ ba của gia tộc họ Trịnh ở đằng ngoài.



-Sao ngươi biết? Ta rõ ràng đâu có nói cho ngươi đâu?

-Trời ạ công chúa, người rốt cuộc có lắp não khi đi du ngoạn không vậy? Nguyên một cái ngọc bội chứng tỏ thân phận của nhà ngươi ngay dưới hông kìa, chỉ cần một kẻ có chút hiểu biết về hoàng tộc ở đằng ngoài đều có thể nhận ra.

Lúc này Huyền Tâm mới vụng về lấy miếng ngọc bội cất vào áo, nàng ta gương đôi mắt dễ thương Minh Tùng hỏi lại:

-Thế… giờ ta còn giống công chúa không? Nếu ngươi đã phát hiện ra thân phận của ta,chi bằng giúp ta ngụy trang một tay đi.

-Là công chúa nhà ngươi nói đấy, đừng trách ta vô tình.

Minh Tùng cầm rìu, mặt đầy sát khí chém một rìu dọc thẳng vào người Huyền Tâm. Một rìu này xé nát toàn bộ cái bộ đồ hồng phấn của Huyền Tâm.

-Ngươi làm cái quái gì đấy, dâm tặc!

-Hừ, có cho ta cũng thèm lấy đâu

Minh Tùng cởi cái áo dày cộm của mình ra cho Huyền Tâm khoác lên, hắn nói:

-Muốn che dấu thân phận một cách triệt để thì chỉ có cách này thôi, không được để lộ ngươi là một công chúa được, lộ ra thì nhữ tên tay chân chúa Lô trong đàng trong này sẽ đuổi cũng diệt mất.

-Ngươi cũng có lý, nhưng mà bỏ cái tay dâm đãng của ngươi ra khỏi người ta mau.

-Ta đã nói rồi, ngươi có cho ta cũng không thèm chạm

Minh Tùng cởi trần để lộ ra thân hình rắn chắc đầy cơ bắp, nhưng đấy không phải tiêu điểm, tiêu điểm là ở trên ngực hắn có một vết sẹo rất sâu và to. Cái điều này mới kích thích Huyền Tâm làm sao, Huyền Tâm giương đôi mắt đầy sự thích thú nhìn cái vết sẹo đó của Minh Tùng hỏi:

-Cái thứ trên người ngươi là gì thế? Ta chưa thấy ai có một vệt dài như vậy cả.

-Cái này…

Nhìn thấy vết sẹo Phá Sơn của Trương Hổ, lòng của Minh Tùng quặng lại đau đớn, hắn không thể không nhớ được trong chưa đầy một tuần ngắn ngủi, tất cả mọi thứ của hắn đều b·ị c·hém g·iết, đều bị t·hiêu r·ụi, Minh Tùng u sầu đáp:

-Đây là lời nhắc nhở mà ta muôn đời không được quên.

-Ta không hiểu, ngươi nói chuyện y hệt tên dạy ta học chữ vậy. Vừa rườm rà, vừa ba hoa.

-Nói vậy ngươi cũng không hiểu, rốt cuộc ngươi học gì từ lão sư đó?

-Ha ha, trong mỗi giờ học chữ ta đều lấy giấy ra vẽ thôi, chứ có học gì đâu. Bổn cô nương chỉ thích thú với vẽ, còn những thứ khác không cần thiết!

Minh Tùng nhìn Huyền Tâm công chúa đầy vẻ khó hiểu, hắn mười năm mày mò học chữ, làm thơ còn nàng ta lại bỏ đi học vẽ, như thế có phải là thú vui đốt tiền của nhà giàu không ấy nhở?

-Ngươi cũng thật là, nếu ta mà là lão sư của ngươi, ta sẽ tét đít nhà ngươi vì cái tội không chịu học tập đàng hoàng.

-Làm như nhà ngươi biết nhiều chữ lắm vậy.

-Biết nhiều hơn công chúa của một nước là được rồi.



-Ai da, ngươi! Dám chê bổn công chúa thất học.

-Ta đâu có chê… còn chuyện công chúa nhà ngươi thì ngươi tự nhận mình thất học mà, chứ từ đầu tới giờ ta đâu có nói ngươi ngu học đâu.

Huyền Tâm lúc này nổi lên một ngọn lửa giận dữ, nàng ta thù Minh Tùng dám bảo nàng thất học, đây là sự sỉ nhục với một cô công chúa của một quốc gia! Nhưng giờ trong rừng sâu đêm tối, Huyền Tâm chỉ có Minh Tùng là người kề bên, nên cũng không dám làm gì, nàng chỉ mang ngọn lửa giận dữ đó truyền vào ánh mắt bắn thẳng về phía Minh Tùng mà thôi.

Minh Tùng thấy cảnh đó cũng chỉ cảm thán một câu mà sư phụ Minh Hùng từng dạy: “Nữ nhân là nữ nhân, ngươi không thể dù suy nghĩ của bọn tăng nhân chúng ta mà áp đặt cho nữ nhân được, trù ni cô”

-Ai dà, sư phụ dạy thật đúng. Đúng là khó hiểu.

-Hừ, khó hiểu cái gì?

Minh Tùng biết nếu cứ để tình cảnh như này tiếp tục thì Huyền Tâm chắc chắn sẽ dùng ánh mặt giận dữ này mà thiêu đốt hắn mất. Minh Tùng nói:

-Thôi được rồi, cho ta xin lỗi vì đã nói bổn công chúa thất học… Mà công chúa có muốn biết chuyện về vết sẹo này của ta không?

-Coi như ngươi hiểu chuyện, được rồi kể đi.

Trong khu rừng tối, có hai thân ảnh một nam một nữ ngồi kể chuyện cho nhau. Minh Tùng chậm rãi kể từng chuyện từng chuyện cho Huyền Tâm công chúa, hắn kể luôn cả suy nghĩ của bản thân vào những lúc đó. Nét mặt của hắn càng đượm buồn khi kể đến cảnh cả chùa đều bị tàn sát không còn một ai.

Huyền Tâm bị một câu chuyện này của Minh Tùng làm cho chấn kinh, trong đôi mắt của nàng, một con người chưa bao giờ tàn độc đến thế, bọn họ cùng lắm là bị x·ử t·ử h·ình mà thôi, không đến mức h·ành h·ạ xác thây như thế. Thế mới nói, lòng người mới là thứ đáng sợ, lang hùm cũng không bằng.

-Chia buồn với ngươi. Ta cũng không ngờ trong nam lại hỗn loạn đến thế.

Minh Tùng im bặt không nói gì. Hắn chìm vào sâu trong suy tư về c·ái c·hết của tất cả người thân của mình, nhưng lần này ánh mắt u buồn đã không còn, thay vào đó là một ánh mắt hét lên sự quyết tâm mãnh liệt. Để khiến Minh Tùng cảm thấy quá buồn bã, Huyền Tâm liền kể về cuộc sống về phía bắc kinh thành của nàng. Nàng ta sống xa hoa đến mức Minh Tùng phải gọi nàng ta bằng hai chữ “phú bà”

-Ha ha, nói chuyện với nhà ngươi thích thật đó. Hơn hắn mấy cây gỗ trong hoàng cung.

-Ngươi không được nói mấy tên quan như thế, dù sao hắn cũng là người làm cho phụ thân của ngươi mà… Mà thôi, giờ này cũng đã không còn sớm, chúng ta nên ngủ thôi.

-Trời, oáp, sớm mà. Ngươi nói gì vậy?

-Ta thấy chữ ngủ hiện mặt ngươi luôn luôn rồi kìa, thôi ngủ đi.

Minh Tùng lấy thêm vỏ cây lót thêm vào dưới cái sàng để tránh rắn độc, rồi dìu công chúa Huyền Tâm nằm lên trên, còn bản thân của mình thì nằm dưới đất. Trước lúc ngủ nàng ta còn dặn hắn:

-Trong lúc ta ngủ, ngươi đừng hãm h·iếp ta. Ngươi mà dám làm thế, làm ma ta cũng không tha cho tên dâm tặc nhà ngươi.

-Hừ, có cho ta cũng không thèm. Đừng nói chuyện như con nít bốn tuổi nữa, ngươi đã mười một tuổi rồi đấy, cư xử cho đúng mực đi.

-Oáp, phụ thân ta nói là trên đời nam nhân nhất định là không được tin. Nhất là mấy tên thường hay xuất hiện trong rừng sâu.

-Mô phật, ngươi tưởng ta là loại người nào cơ chứ?

-Ngươi là loại người đó.

Sau đó Huyền Tâm quay đi. Nhưng nàng chưa ngủ mà chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình. Nàng là công chúa duy nhất của vua Trịnh Văn Thánh, là một trong những người đẹp nhất Ngũ Tinh quốc, sắc đẹp có thể khiến cho Hằng nga nổi lửa ghen, nhật nguyệt ngại ngùng, muôn chim chào đón, nếu không phải vì thân phận công chúa của mình thì chắc là Huyền Tâm mới chỉ mười tuổi đã khiến thiên hạ đại loạn về nhan sắc này của mình rồi, ai đời nào lại bỏ qua một bông hoa đẹp tới mức động lòng thiên hạ như thế.

Thế mà cái tên tiều phu kiêm tiểu sư hoàn tục Minh Tùng này đến một chút để ý cũng không có, từ đầu đến cuối cũng không hề để tâm đến thứ mị lực khủng kh·iếp của Huyền Tâm, đúng là một con người kỳ lạ.

Miên mang một lúc thì Huyền Tâm cũng th·iếp đi, còn Minh Tùng cũng ngủ gật