Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Họa Giang Sơn

Chương 4: Huyết Họa




Chương 4: Huyết Họa

Vết thương từ một đòn Phá Sơn của Trương Hổ quả thực quá khủng kh·iếp, một đao của hắn có thể đem một kẻ có trời sinh thần lực cũng phải khốn đốn ôm v·ết t·hương chảy đầy máu. Minh Tùng dần cảm thấy ý thức của mình mơ hồ, hắn nhìn lại thì thấy trên người của mình đã đầm đìa máu tươi rồi, có lẽ sau vài phút nữa thì hắn sẽ c·hết mà thôi.

-Lô Thần chưa c·hết, mình chưa c·hết được.

Minh Tùng tự nhủ với bản thân, hắn phải cố gắng lết đi, hắn phải cố gắng để g·iết ôn quan! Nhưng càng đi thì những bước chân của hắn càng nặng trịch, từ từ nó không thể nào nhấc lên được nữa.

Minh Tùng ngã gục bên một gốc cây, hắn giương đôi mắt vô hồn của nhìn xuống mặt đất thì thấy một bụi cây. Hắn nhận ra cái loại cây này có tác dụng cầm máu rất là lớn, nên Minh Tùng vội vã lấy một nắm lá cây nhai nát rồi phun ra, đắp lên v·ết t·hương.

Sau đó thì hắn ngất lịm đi.



Tong, một giọt nước vô tình rơi xuống mặt của Minh Tùng. Hắn từ từ mở mắt ra:

-Mình ngất đã bao lâu rồi?

Hắn khó khăn đứng dậy, mặc dù bây giờ đã hồi phục phần nào nhưng v·ết t·hương của hắn rất nhói.

-Không! Mình không thể c·hết được.

Minh Tùng cởi cái áo đã nhuộm một màu đỏ đen của mình rồi xé cái áo thành một mảnh vải to tướng, bọc lấy v·ết t·hương vẫn còn đang ửng đỏ. Minh Tùng sau đó cắn răng bước tới một con suối để rửa mặt. Hắn nhìn rương mặt của mình mà nhớ lại những ký ức về Minh Hùng, đối với hắn, sư phụ của hắn chính là cha chính là mẹ của hắn, còn đại sư phụ và các vị huynh đệ chính là người thân máu mủ của hắn, thế nên việc sư phụ hắn vì một tên ôn quan đuổi hắn đi như vậy đã tạo nên cho hắn một đả kích rất lớn.

Minh Tùng ngồi bệt xuống đất, ôm cặp chân của mình, nước mắt từ trên mí mắt đổ xuống tí tách:

-Sư phụ, hức hức, người đánh ta… Người còn đuổi ta nữa. Ta đã làm sai điều gì chăng? Ôn quan đó tính sang bằng chùa, vì sao không thể g·iết? Sư phụ cũng đừng giấu ta, hức hức, ta biết tên Lô Thần đó còn bắt chém tất cả những người dân vô tội chỉ vì hôm đấy người dân dám đi đi vệ sinh trong lúc đang diễn ra buổi tiệc mừng sinh nhật của hắn nữa kìa.

-Vì sao một tên khốn nạn như thế ta không thể g·iết hả? Ta có làm gì sai đâu? Ta chính vì sư phụ, vì đại sư phụ, vì các tiểu sư đệ, vì những người bị hắn bắt nạt, vì những người dân vô tội c·hết dưới tay hắn là sai sao? Ta không phục.

Minh Tùng lúc này đã triệt để chìm trong những suy nghĩ miên mang vô định về sự hận thù, hắn không tài nào thuyết phục mình bỏ qua cho Lô Thần được. Hắn là đệ tử phật môn, việc diệt ác cứu thiện là bổn phận đời đời của hắn, vậy việc hắn đổi mạng của mình để hoàn thành bổn phận là sai sao? Hắn thực sự không phục.

Minh Tùng lúc này vẫn còn quá nóng tính, hắn không tài nào hiểu được cái tát đầy lạnh lẽo của sư phụ mình, sư phụ hắn, Minh Hùng chính là muốn cứu hắn một mạng nên mới tát hắn rồi đuổi ra khỏi phật môn, nếu không làm như thế thì Minh Tùng chắc chắn sẽ c·hết dưới tay Trương Hổ. Trong cái cảnh đó, nếu mà vẫn còn chiến đấu thì một điều chắc chắn đó chính là Minh Tùng sẽ chiến bại một cách thảm hại rồi c·hết một cách đau đớn dưới tay tên Lô Thần đó.

Đây chính là một trong những bài học đầy ẩn ý của Minh Hùng dành cho đứa đồ đệ cưng của mình, chỉ tiếc là có lẽ giờ đây bài học đó sẽ trở thành bài học cuối cùng mà hắn có thể dành cho học trò của mình.

Sau chừng một canh giờ (một tiếng đồng hồ) Minh Tùng cuối cùng cũng rũ được tâm ma của mình mà bước tiếp trên con đường của mình, t·rừng t·rị Lô Thần! Hắn sau khi kiểm nghiệm lại thì dù có đổi cái mạng nhỏ này của mình, Minh Tùng cũng nhất định kéo tên Lô Thần đó xuống 18 tầng địa ngục, để hắn ta chịu h·ình p·hạt ngàn đao phanh thây!



Minh Tùng bước lại gần bờ suối, úp mặt xuống mặt hồ hít thở, sau đó trỗi dậy đầy sảng khoái. Hắn lấy ra một cây kim đã được luồn sâu vào trong túi quần của mình ra, rồi dùng tay lần mò kéo ra một sợi chỉ từ cái quần rách của mình. Biết chuyện mình sắp làm rất là điên khùng nên Minh Tùng cũng tỉnh táo tìm một cành cây to bằng cánh tay ngậm vào miệng.

Hắn xỏ chỉ vào kim rồi cắn chặt hàm răng mình lại, dùng hết tất cả ý chí mà chịu đựng một cảnh khâu da khép thịt. Từng mũi kim là một lần cơ thể của Minh Tùng chấn động, từng cơn đau đớn theo những đầu dây thần kinh chảy thẳng đến não, tạo nên một cảm giác đau đớn không thể nào tả được.

Mặc dù đau đớn như thế nhưng Minh Tùng vẫn tiếp tục khâu và khâu cho đến khi nào miệng v·ết t·hương của hắn khép lại hoàn toàn…

Minh Tùng khi đã khâu lại v·ết t·hương của mình vì quá đau đớn nên đã ngất đi. Khi hắn tỉnh dậy thì trời đã sụp tối, cái bụng của hắn reo lên một tiếng ọc ọc đáng thương, đã gần một ngày rồi hắn chưa có gì bỏ vào bụng, nên chuyện đối bụng là chuyện quá là bình thường. Minh Tùng dùng chút sức tàn còn lại của mình để mà đánh gãy vài cây tre, rồi tạo ra một cây lao nhỏ để bắt cá.

Hắn dùng đôi mắt tinh tường của mình để mà quan sát mặt nước tĩnh lặng. Thời gian trôi qua hàng tiếng đồng hồ, Minh Tùng vẫn như thế, vẫn giữ một tư thế sẵn sàng phóng c·hết một con cá, đột nhiên một vài tiếng tủm tủm vang lên gần đó đánh động Minh Tùng. Hắn ngay lập tức vận hết sức của mình phóng một đoàn thật lớn.

Nước văng tung tóe khắp đất, Minh Tùng vui sướng reo lên:

-Hôm nay là no rồi! Ta chưa bao giờ thấy một con cá nào ta đến như vậy.

Minh Tùng phấn khích quên cả cơn đói cồn cào để nhóm lửa rồi nướng con cá bự gần năm cân này trên củi khô. Hương khói từ thương nhức cái mũi bay khắp khu rừng, đã lâu lắm rồi kể từ khi Minh Tùng nếm được thứ mỹ thực thế giang này, có lẽ chuyện bị đuổi khỏi chùa không phải là chuyện quá xấu.

Thưởng thức xong thứ đồ ăn đến từ tiên cảnh này, Minh Tùng sắp một cái láng được hắn đan bằng tre xuống mặt đất, rồi nhảy lên nằm trên đó lăn qua lăn lại đầy thích thú. Nhưng lúc đang chuẩn bị ngủ thì có một con hổ âm thầm bước đến bụi rậm gần đó, nó nhẹ nhàng nằm sấp xuống bụi cỏ ngụy trang quang sát con mồi của mình.

Minh Tùng vốn là ngũ giác trời sinh n·hạy c·ảm nên con hổ cố gắng khí tức hung tàn của nó cũng vô dụng trước cái tai của Minh Tùng. Hắn biết mình đăng gặp nguy hiểm nên nhẹ nhàng chộp lấy đoạn thương bắt cá lúc nãy tránh để cho con hổ biết được mình đang chuẩn bị.

Không gian yên lặng một hồi rất lâu, hai người đang tận lực quan sát từng cử động đối phương cùng lúc che dấu hành động chuẩn bị của mình, đây chính là một cuộc chiến của sự chịu đựng, mặc dù là ai t·ấn c·ông trước cũng đều thuộc hàng bất lợi…

Cuối cùng thì con hổ cũng không chịu được mà lao tới bổ nhào về Minh Tùng, thưởng thức bữa ăn của mình. Nhưng bữa ăn này có chút hơi khó ăn, con hổ vừa lúc lao thì đã bị Minh Tùng dùng thương tre chọc mù một con mắt.

Hắn lấy thế đứng dậy lùi ba bước, tay cầm chắc cây thương chĩa về phía trước. Mặc dù chưa chiến đấu bao giờ nhưng Minh Tùng lại cảm thấy như mình rất thân thuộc với một tấn thủ thủ này, hắn nắm chặt lúc con hổ đó vẫn còn đang choáng vì bị mất con mắt lao vào bắn thêm một thương nữa.

Nhưng một thương này của Minh Tùng lại tỏ rõ sự vô dụng của nó, cây thương chỉ mới đâm được qua lớp da đầu tiên của con hổ đã bị đứt thành hai đoạn, hoàn toàn không thể sử dụng được nữa. Minh Tùng lúc đấy đã toang dùng Phóng Cóc để chạy rồi, nhưng ai dè đâu con hổ đã trở lại, nó vung chân cào một cái, đẩy Minh Tùng xuống đất.

Hắn không tài nào thoát được cái tình cảnh này, nên đành miễn cưỡng đối chọi với nó không dùng v·ũ k·hí. Minh Tùng nắm chặt tay, cắn chặt răng, đôi mắt nổi lên một ý chí tử chiến, tung một quyền vào mặt con hổ, thổi bay hai cái răng của nó.

Minh Tùng lại tung gối, thúc thẳng vào điểm yếu của mọi con đực, hai bùi lủng lẳng dưới chân! Gào, một tiếng gầm đau đớn vang lên, con hổ trong lúc mất tập trung đã khiến Minh Tùng thoát được.

Sau khi thoát được, những tưởng Minh Tùng sẽ chạy thoát, nhưng, không! Hắn đã ở lại, hai tay nắm chặt, thủ thế trước sau chuẩn bị giao chiến một trận!

-Hôm qua bần tăng vẫn còn ăn chay nhưng hôm nay ta đã ăn thịt. Mèo con, chuẩn bị làm bao cát của ta đi.

Hình như con hổ đó hiểu được tiếng của Minh Tùng nên nó ngay lập tức há miệng lao vào cắn một nhát. Minh Tùng với phản xạ hơn người đã bắt được hàm răng của nó bằng hai bàn tay của mình. Con hổ đó ra sức khép chặt hàm của mình lại để cắn nát nhừ bàn tay của Minh Tùng. Nhưng hắn đời nào là tên phàm nhân yếu đuối, Minh Tùng mở hết sức lực của mình ra, máu tươi từ v·ết t·hương hắn mới khâu lúc chiều đã có chút máu chảy ra, cơn đau bắt đầu truyền tới não hắn, tuy vậy cơn đau này không làm ảnh hưởng đến hắn mà còn giúp hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết.



Hắn hớp một hơi thật dài, gầm lên:

-Xem ta đây!

Cái miệng chút nữa đã khép lại, nghiền nát bàn tay của hắn, đột nhiên khựng lại rồi sau đó từ từ mở ra. Cùng với hàm răng banh ngược lại, v·ết t·hương của hắn đồng thời cũng ứa ra thành một vũng dưới mặt đất. Minh Tùng lấy hết tốc độ của mình mà thả một tay ra đấm một quyền nổ đom đóm vào thẳng đầu của hổ.

Con hổ lại choáng thêm một cú nữa. Minh Tùng lúc này chớp lấy thời cơ, vận hết sức lực banh ngược hàm của hổ ra phía sau.

-Mạnh hơn nữa!

Hắn tự nhủ với bản thân mình. Xoẹt một tiếng, cái hàm của con hổ bị lộn ngược ra sau. Ngay lúc đó, Minh Tùng liền sử dụng Phóng Cóc để phóng lại cái thân hình to lớn của con hổ, hắn dùng hai tay của mình khoác lên người con hổ vận lực. Cơ bắp Minh Tùng dường như bể nát, tâm trí của hắn gần như bị cơn đau cùng cơn mê man che lấp, nhưng Minh Tùng biết rằng con hổ này vẫn còn sống. Vật còn sống vẫn là còn sống, tuyệt đối không thể lại hậu hoạn

Hắn mệt mỏi vận lực. Xương cốt của hắn cùng con hổ kêu lên răng lên, tay hắn bắt đầu chảy ra máu tươi đầy tanh hôi… Rắc, xương sống của con hổ đó nứt toát ra. Minh Tùng mệt mỏi ngã gục xuống mặt đất, ngất lịm đi.

Sáng hôm sau, hắn ngáp một tiếng thật lớn rồi đẩy thân hình to bự của con hổ khỏi người. Tên Minh Tùng cũng thật là trâu bò, đánh một trận sinh tử suốt đêm với chúa sơn lâm cộng thêm cả v·ết t·hương chí mạng ngay ngực nữa, vậy mà hắn chỉ cần đánh một giấc là có thể hồi phục lại trạng thái sung sức nhất của bản thân. Đúng là trâu bò cũng phải xin thua.

Minh Tùng sau khi thức dậy thì lôi cái thân hình béo ú của con hổ dưới gốc cây, rồi dùng máu từ v·ết t·hương của mình rưới lên cái cây đó. Mùi máu tanh nồng cùng với mùi thối rữa thơm ngon bốc lên khắp khu rừng, dẫn dụ một đàn chó đến. Minh Tùng lúc đó ngoảnh đầu rời đi, một ánh cũng không nhìn lại con hổ đó.

-Cảm ơn nhà ngươi đã giúp ta.

Minh Tùng lúc này cũng đã triệt để không còn giận dỗi gì sư phụ của mình nữa, hắn tuy là một con người có tính khí rất là cứng đầu nhưng mà cũng là một người vô ưu vô sầu, nếu không quá đáng thì mọi chuyện đều có thể được Minh Tùng bỏ qua.

Những Minh Tùng không thể nào về tay không như vậy được, khi đi thì phải có quà hối lỗi, không được trở về tay không, đấy chính là một trong những điều Minh Hùng dạy hắn hằng ngày. Trông đầu hắn bỗng hiện lên một vẻ mặt u sầu của sư phụ khi chờ hắn về, sau đó là một vẻ rạng ngời của sư phụ khi thấy món quà này của hắn, một giỏ chuối do hắn trộm lén của một nhà gần đây.

-Sư phụ! Ta về rồi đây.

-Đồ nhi… ngươi trở về thật sao?

-Sao đệ tử có thể quên đi tình thân của chúng ta cơ chứ, không phải đệ tử từng nói, sư phụ là một trong những quan trọng nhất của mình hay sao?

-Ngươi thật ngốc, hức hức. Ta không phải bảo ngươi đi rồi sao?

-Đệ tử là đồ đệ số một của sư phụ của người, sao người lại nói như thế được. Sư phụ yên tâm, tên ôn quan này đệ tử sẽ giải quyết hắn để dành lại công đạo cho chùa ta!



-Đúng là đồ nhi ngoan

-Chắc là sư phụ sẽ nói như thế nhỉ

Minh Tùng không thể nào kìm lại được sự phấn khích khi nghĩ về những điều đó. Đối với hắn việc thấy được bộ mặt yếu đuối sư phụ chính là một điều khó thể nào gặp, Minh Hùng lúc nào cũng làm nhàm về cái này cái kia, hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ lạnh lùng trước mặt nhưng sư huynh sư đệ khác, nhưng Minh Tùng hiểu rõ Minh Hùng nhất.

Tuy đối với những vị sư huynh sư đệ, sư phụ của chính mình lạnh lùng mạnh mẽ như thế, nhưng với hắn thì tuyệt nhiên đối xử rất mền mỏng, hắn muốn cái thứ gì thì trong khả năng của sư phụ, Minh Tùng đều có có thể có

Nhưng sư phụ chưa bao giờ biểu lộ ra một bản mặt yếu đuối trước hắn, nên Minh Tùng rất hiếu kỳ về mặt này của Minh Hùng.

Sau khi trộm được nải chuối cho sư phụ thì dùng Phóng Cóc để phóng thẳng về phía ngôi chùa của mình. Trong đầu của Minh Tùng nhảy lên từng ý tưởng về cái ôm ấm áp của sư phụ, rồi hắn sẽ kể cho sư mình về chuyện mình đ·ánh c·hết một con hổ như thế nào, rồi thì hắn sống ở bên ngoài trong ba ngày qua ra sao, rồi phản ứng của sư phụ như thế nào, hắn đều rất thích thú.

Đột nhiên trên trời bỗng chốc nổi lên cơn giông, một ngọn lửa phía trước tầm mắt Minh Tùng bỗng hiện lên một cách cực kỳ đột ngột. Hắn ngay lập tức đứng sựng lại khi thấy ngọn lửa:

-Nơi… lửa cháy… là chùa mà?! Không, sư phụ!

Minh Tùng điên cuồng dẫm đạp lên những cành cây, bứt hết tốc lực của mình để lao thật nhanh về phía trước.

-Không, không, đừng đừng mà! Sư phụ! Đại sư phụ, sư đệ, sư huynh. Tất cả các người đừng có gặp chuyện gì mà.

Rắc một tiếng, xương chân của Minh Tùng nứt ra, một cơn đau đớn chảy thẳng lên đầu hắn, khiến hắn loạng choạng xém nữa đã ngả xuống dưới đất. May ra Minh Tùng đã kịp thời bám được vào một cành cây nhỏ nên mới không bị rớt xuống. Hắn cắn răng, nhịn hết cơn đau, tận lực dùng hết sức của mình. Một giây đối với hắn cũng là một tia hy vọng.

Khi đến được nơi thì một cảnh tượng bàn hoàng đến lạnh xương hiện lên trước mắt Minh Tùng. Nhà của hắn bị đốt sạch, sư đệ của hắn thì tứ chi bị ngựa kéo thành bốn đoạn, chất thành đống, không thể nào nhận diện bộ phận nào là của người nào, sư huynh của hắn thì bị đốt thành một thân đen thui trong trạng thái thiền định. Nhưng thảm nhất vẫn hai vị sư phụ và đạo sư phục của hắn. Hai người b·ị c·hặt đ·ầu rồi dùng một cây xiên xiên qua, rồi cắm trước cổng chùa.

-Phù Tiên Diệt Ác Tăng.

Minh Tùng đọc cái dòng chữ được viết trên bức tường. Tm hắn đập loạn lên cả lên, hắn không thể nào tin được cảnh tượng trước mặt mình đây chính là thật, hắn nhất định không tin, nhất định đây chỉ là huyễn thuật che mắt.

-Tiên? Ha ha, HA HA. Ác tăng? Các ngươi đừng đùa ta như vậy chứ? Sư phụ? Người nói đây chỉ là một màn che mắt ta phải không… Sư phụ… Làm ơn, hãy nói với ta rằng đây chỉ là huyễn thuật thôi mà!

Minh Tùng gào lên trong ngọn lửa. Trong vòng ba ngày, chỉ duy nhất ba ngày, tất cả những thứ gì quý giá nhất của hắn, người thân của hắn đều bị mất sạch. Là ai đã làm? Câu hỏi này này Minh Tùng tự đã câu trả lời, nhưng câu câu trả lời của hắn không chỉ nhắm về một cá nhân mà là cả một tập thể, cả một bộ máy.

-Được, nếu cái thiên hạ này đã loạn tới mức này thì một tay ta sẽ vẽ lại nó!

Hắn nói rồi lấy một hòn đá nhọ trên mặt chùa lạnh toát, rạch một đường trên tay của mình.

-Ta sẽ vẽ lại nó bằng chính máu của mình. Sư phụ! Đệ tử sẽ không để cái tát của người trở thành một điều vô dụng đâu!

“Nén lại hận thù, tiến về phía trước. Thu lại bất hòa, đạp thiên khống vũ!” Đây chính là một trong những bài học mà Minh Hùng đã dạy cho Minh Tùng.

Thằng nhóc cứng đầu ngày nào đã bị cảnh tàn bạo này bức ép để mà trưởng thành đột ngột, lòng hắn giờ chỉ có một mục tiêu duy nhất: “Nén lại đau thương, tiến lên phía trước. Thu lại bất hòa, huyết họa thiên hạ!” Hắn sẽ đem từng tên ôn quan ra trước đoạn đầu chém đầu, hắn sẽ đem hết những tên hôn quân ra cho dân chúng phỉ nhổ, hắn sẽ đem mạng của từng người anh hùng đ·ã c·hết trên chiến trường trả lại hết một lượt.

Minh Tùng từ đó hoàn tục, hắn chính là không muốn cái tên dơ bẩn của mình dáy bẩn phật môn, càng không muốn vì cái tên này mà sư phụ và đại sư phụ của mình ở cõi Niết Bàn bị trách phạt. Con đường mà hắn chọn chính là huyết họa, sát độ hết toàn thảy cái ác, tội nghiệp sẽ không bao giờ kể hết, tốt nhất là không nên làm tăng nhân nữa