Chương 6: Giặc Phương Bắc
Sáng hôm sau, Minh Tùng dẫn Huyền Tâm trở vào làng tìm người giúp, nhưng trước khi đi Minh Tùng lấy một nắm bùn thoa lên mặt của Huyền Tâm. Nàng ta khó chịu nói:
-Ngươi làm cái quái gì thế? Sao lại bôi bùn lên mặt ta.
-Thế mới nói công chúa nhà ngươi non. Ngươi nghĩ xem, với nhan sắc của ngươi hiện giờ, dù không phải công chúa thì cũng bị người ta để ý. Ta vì không muốn ngươi gặp rắc rối nên mới bôi lớp bùn này lên mặt ngươi, giảm đi chút nhan sắc tuyệt trần.
-Ha ha, thế mà ta cứ tưởng ngươi là tên đầu đất không biết thưởng thức sắc đẹp cơ chứ.
Huyền Tâm cẩm thấy bản thân mình có chút thành công, đúng là nam nhân đều là một lũ, không tên nào là không để ý đến nhan sắc. Thế nhưng câu tiếp sau của Minh Tùng đã đập vỡ đi chút lòng tự tôn của Huyền Tâm:
-Ta nói đấy là nhan sắc của ngươi đối với người khác thôi. Chứ theo ta nhan sắc đẹp nhất chính là tâm tính, mà tâm tính của nhà ngươi thì đen tối hết chỗ nói. Lúc nào cũng khi oan cho ta là tên dâm tặc, lúc nào cũng luôn tự phụ về nhan sắc của mình, như thế là tâm tính không tốt, như thế là nhan sắc xấu xí!
-Ngươi, ngươi! Ai da, ta cắn ngươi.
Huyền Tâm lao lên cắn vào tay Minh Tùng trong lúc nổi lên lửa giận, nàng ta chưa bao giờ bị một ai chê mình xấu cả, từ phụ hoàng của nàng đến mấy tên quan lại, tệ nhất cũng chỉ nói nàng thua kém một chút với đệ nhất mỹ nhân của Ngũ Tinh quốc mà thôi, thế mà giờ đây lại có tên tiều phu dám chê nàng, còn chê nàng bằng một câu xấu xí, như thế là chơi không tốt rồi.
Nhưng răng của Huyền Tâm mới cắm vào thì nàng ta đã cảm nhận được một sư đau nhức khó tả, da thịt gì mà dày thế? Tơi cắm răng còn khó khăn, nói chi cắn. Huyền Tâm nhà cánh tay Minh Tùng ra:
-Tay ngươi ta không cắn được thì ta cắn tai ngươi!
Ngay lập tức Huyền Tâm lao vào gặm thẳng vào tai Minh Tùng. Minh Tùng mặt dù trời sinh cơ bắp khỏe mạnh, sở hữu thần lực nhưng đứng trước một nơi không có cái gì bảo vệ như tai thì cũng phải vô lực đau đớn hét lên:
-A đau, ngừng lại công chúa, uy nghiêm của ngươi đâu hết rồi?
-Uy nghiêm cái gì, ta cắn cho hả giận cho mà thôi.
Thế là từ giờ ngoài vết sẹo trên ngực đến từ một đao Phá Sơn của Trương Hổ ra thì còn một vết sẹo bên tai phải do Huyền Tâm công chúa gây nên, phụ nữ khi nổi giận đúng là ác độc mà.
Đi một khoảng đường khá dài, Huyền Tâm thở hổn hển:
-Chúng ta… dừng lại một chút được không? Ta mệt…
-Trời ạ, mới được hơn nửa canh giờ mà ngươi đã nghỉ 3 lần rồi đấy, 3 lần đấy. Thế bao giờ mới đến được làng đây. Thôi lên đây ta cõng cho, dù sao hoàng tộc các người cũng chưa từng trải qua loại cực khổ đi đường này.
Minh Tùng cúi người xuống, biểu lộ ý cho Huyền Tâm leo lên người mình, Huyền Tâm cũng không ngại, nhảy một phát bám lấy lưng Minh Tùng, đây là lần đầu tiên mà nàng ta thấy được một tấm lưng cứng rắn và thô ráp đến thế, kể cả Cửu Nhân, một trong những lão tướng có được thần lực trời sinh đồng thời cũng là nghĩa phụ của Huyền Tâm, cũng không cứng rắn đến mức này.
Minh Tùng đứng dậy, bàn tay loạng choạng vụng về lỡ quét ra mông của Huyền Tâm, Huyền Tâm kêu lên:
-Dâm tặc! Ngươi s·àm s·ỡ ta như thế thì mai mốt làm sao ta lấy chồng được.
-Mô phật, thiện tai. Không biết vị thánh nhân nào đã cuỗm mất đi não của ngươi vậy công chúa, ta chỉ vô tình quét qua ngươi cũng bảo là s·àm s·ỡ, ta giúp ngươi cải trang cũng nói là sở khanh, ta giúp ngươi canh trừng thú giữ thì lại nói ta là tên dâm tặc ngầm. Ta nói thật, với nhan sắc và tâm tính của ngươi, có cho ta cũng thèm đụng.
-Ngươi quá quắt lắm!
Đi trên đường hai người liên tiếp chửi nhau, Huyền Tâm luôn chửi Minh Tùng là một tên dâm tặc háo sắc vô độ, một chút liêm sỉ tự trọng của một con người cũng không có, Minh Tùng trong lời nói của Huyền Tâm chính là một tên tán tận lương tâm, có thể thể g·iết sạch cả một gia đình chỉ để thỏa mãn dục vọng thuần túy của bản thân. Minh Tùng cũng không phải dạng vừa, mỗi bước trên đường là mỗi câu phản bác của hắn, lúc đầu chỉ là câu: “Có cho ta cũng không thèm lấy” sau đó lại đến câu: “Hừ, loại người như ngươi không đẹp” bây giờ lại thành: “Xấu xí một cách vô tội vạ, xấu một cách đến cả rác thải còn đẹp hơn ngươi!”
Đi được một lúc lâu thì Minh Tùng cũng đến được làng, hắn thả Huyền Tâm xuống. Minh Tùng hỏi:
-Đúng rồi ta quên mất. Rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn đến đây? Lại còn nằm trong một góc rừng nữa?
Huyền Tâm nghe câu hỏi này của Minh Tùng thì lập tức đơ người, nàng ta tưởng là hắn sẽ không bao nhắc lại câu hỏi này nữa chứa, hóa ra cái tên đầu đen này bây giờ mới phát hiện là mình quên hỏi, Huyền Tâm ấp úng:
-À thì… do lần trước ta muốn trốn học nên mới sai người đánh xe đi vào đây giải khuây. Rồi… sao đó thì do ta ham chơi nên lạc mất thị vệ, lạc vào rừng sau đó thì gặp nhà ngươi.
Nghe tới đây Minh Tùng ngáo hết cả người, hắn thật sự không hiểu, thực sự không thể nào hiểu cái cách suy nghĩ quái dị của cô nhóc Huyền Tâm này. Muốn trốn học? Bỏ vào bờ Nam, đằng trong? Lạc mất thị vệ, vô tình đi lạc vào rừng? Minh Tùng nghe Huyền Tâm nói thế thì liền không thể nói thành lời, mà chửi Huyền Tâm thành tiếng:
-Từ cổ chí kim ta chưa bao giờ gặp một công chúa nào mà mang não heo như ngươi luôn! Ngươi biết đây là thời kỳ gì không? Đây là thời kỳ c·hiến t·ranh nam bắc, trong ngoài đấy! Ngươi lại chỉ vì một lý do nhảm nhí để đi vào đây? Ngươi có biết ở nơi đây dù ngươi có thị vệ hơn trăm người đi nữa thì chuyện ngươi có thể b·ị b·ắt cóc lúc nào là chuyện bình thường hay không? Trời ạ, lại còn đi lạc nữa chứ, ngươi là trẻ con mới sinh hay gì, à không, như thế thì tội nghiệp cho mấy đứa nhóc đó quá vì ngươi còn tệ hơn mấy đứa mới sinh nữa.
-Hừ, ta đi đâu là quyền của ta! Đến phụ hoàng còn không nói ta như thế, ngươi lại dám chửi ta không bằng thằng nhóc mới sinh.
-Mô phật, cầu cho phật tổ sớm ngày siêu độ cho cái độ ngu của ngươi luôn quá. Coi như ta hâm mộ ông cố nội của ngươi, vua Trịnh Minh Tông, chuyện an nguy của ngươi ta thay mặt đám thị vệ vô dụng đến cả công chúa còn để bị m·ất t·ích, tiếp nhận.
-Hứ, ngươi ta cần ngươi bảo hộ chắc. Ta đường đường là một công chúa đấy, là công chúa đấy
Huyền Tâm lấy ngón tay của mình ấn vào ngực của Minh Tùng nói, đây rõ ràng là một biểu lộ sự coi thường khinh miệt đến cực độ của hoàng tộc đối với dân chúng.
-Xem bổn công chúa không cần thị vệ này.
Huyền Tâm quay lưng rời đi, một ánh nhìn còn chả để lại cho Minh Tùng. Hắn ta nói những câu như thế liền đã đả động thẳng đến lòng tự tôn của một công chúa của cả một triều đại họ Trịnh, nàng ta quyết định chứng minh cho hắn thấy nàng ta chính là một người sinh tồn ưu tú đến cỡ nào!
Đi được vài bước, Huyền Tâm đụng phải một tên mặt đầy râu ria dữ tợn, trên tay gã còn cầm theo một bình rượu có vẻ là mới về từ quán rượu. Huyền Tâm thấy tên đó dữ dàng quá nên cũng sinh ra sợ hãi, nhưng phía sau nàng chính là một ánh mắt khinh thường của một tiêu phù rách rưới nên Huyền Tâm không thể nào bỏ cuộc được! Huyền Tâm ngạo nghễ nói:
-Biết bổn công chúa là ai không? Còn không mau cút ra, đừng để Huyền Tâm công chúa ta nổi giận, ta mà nổi giận thì ngươi cũng khó sống trên Ngũ Tinh quốc này đấy.
-Mẹ mày, đây là lần đầu tiên mà có con nhóc dám hỗn láo với tao đấy.
-Hừ, lũ thất phu chợ búa nói chuyện, bổn công chúa không chấp.
Vừa nói xong thì tên bợm rượu đó trong cơn say, vung một đấm thẳng về Huyền Tâm, không nể nang gì tới lời nói của nàng ta lúc trước. Xẹt, Minh Tùng lao lên, hắn tay nắm lại vung một quyền đấm vào bụng tên bợm rượu, hạ gục gã.
Minh Tùng nhanh chóng nắm tay Huyền Tâm, dẫn cô công chúa không biết trời cao đất dày này chạy trốn. Hắn cúi người xuống, hai chân vận lực Phóng Cóc, nhảy một cái lên hẳn nóc nhà. Minh Tùng hai tay bồng Huyền Tâm, ba chân bốn cẳng chạy hết tốc lực về nhà.
-Ta nói ngươi ngu hơn trẻ con là ta sai cho ta xin lỗi.
-Ngươi biết sai rồi à, tốt. Bổn công chúa nể tình ngươi có ý hộ giá tha cho ngươi.
-Vì ngươi còn ngu hơn cả con người, trí khôn của ngươi chỉ có thể so với mấy con tôm não toàn phân!
-Ngươi!
Sau khi về nhà, Minh Tùng quăng thẳng Huyền Tâm xuống cái giường tre lót rơm được bọc bởi một tấm vải thô sơ của mình, hắn hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Huyền Tâm ôm cái mông ôm cái mông của mình mà phàn nàn:
-Thị vệ kém cỏi, đến để bổn công chúa xuống đàng hoàng, ngươi cũng không làm được nữa.
-Này này, ta làm cái này vì ta tôn trọng nhà họ Trịnh của ngươi, chứ không phải vì ngươi đâu nhá, nếu ngươi còn phàn nàn nữa ta vứt ngươi chỗ mấy tên quan cho bọn chúng lập công.
-Ngươi dám làm vậy ta sẽ cắn c·hết ngươi.
Huyền Tâm nổi lên một ngọn lửa giận dữ nhìn Minh Tùng nói, cái tên này còn thách thức lòng tự trọng của nàng ta đến bao giờ nữa chứ? Còn Minh Tùng cũng không biết cái cô công chúa Huyền Tâm này còn thách thức trí tuệ của một con người bình thường đến thế nào nữa chứ?
Dẹp lại bất hòa, dĩ hoà di quý, Minh Tùng ngồi cạnh bên Huyền Tâm công chúa, mệt mỏi hỏi:
-Thế công chúa nhà ngươi có định mai mốt sẽ đi đâu chưa? Chỗ này ta nói thực là vô cùng nguy hiểm đối với ngươi, chỉ cần nhà ngươi lộ ra thân phận mình là công chúa một cái thì ta cũng không dám tưởng tượng nổi cái cảnh sau khi ngươi b·ị b·ắt đi sẽ phải chịu cực hình gì. Lột da, quất roi, đánh gậy,… ta cũng không chắc.
Nghe thế Huyền Tâm bỗng cảm thấy lạnh gáy, tay nàng ta chảy ra mồ hôi lhooh:
-Nhưng phụ hoàng…
-Nơi nay đến cả quân của phụ hoàng ngươi cũng khó đến, nói chi cứu. Theo ta thấy, tốt nhất là ngươi nên mau chóng trở về kinh đô thì hơn.
Huyền Tâm suy nghĩ một chốc, nơi đây không phải hoàng cung, cũng chả phải kinh thành mà thân phận của nàng lại cực kỳ đặc thù, nên chuyện nàng ở đây là cực kỳ nguy hiểm. Huyền Tâm đã quyết định rồi, nàng không trốn học nữa, nhất định phải bảo toàn mạng sống của mình, quay về kinh đô:
-Được, ta nghe theo sự sắp xếp của ngươi về kinh đô.
-Vậy ngươi có thẻ miêu tả lại cảnh vật trong lần cuối cùng ngươi gặp thị vệ của mình được không? Như thế ta mới có thể liên lạc được với bọn ngu đó.
-Ha ha, chuyện này nói đúng sở trường của ta rồi.
Huyền Tâm tiện tay nhặt một hòn đá nhanh chóng vẽ thành một bức tranh về phong cảnh nơi nàng m·ất t·ích dưới đất, Minh Tùng xem xét qua một lượt rồi quyết định sáng ngày mai khởi hành, dù sao nơi này cũng hơi xa, nếu hắn liên tục cõng Huyền Tâm ít nhất cũng một ngày đường.
Minh Tùng dẫn Huyền Tâm ra ngoài kêu những người khác phụ mình một tay vách cái cây Bàn Thạch về, cái công chuyện tốn mất của hắn và Huyền Tâm cả nửa ngày, khi đã di chuyển cái cây đó vào trong nhà của Lão Mộc chuyên chế tác và bán gỗ, thì Minh Tùng tiện tay chặt một khúc gỗ, vụng về đẽo tên Trịnh Huyền Tâm lên rồi khoét một lỗ, móc một sợi dây vào, tạo thành một cái bản ghi tên nhỏ.
Hắn lấy vật này đến trước mặt của Huyền Tâm nói:
-Tuy ta gặp ngươi chưa được bao lâu, nhưng có rất có thân tình. Coi như đây là món quà mà ta chuẩn bị trước khi chúng ta chia tay đi.
-Ai da, ngươi cuối cùng cũng tỏ ra giống con người một chút rồi đấy. Ta nhận!
Huyền Tâm lấy cái bản tên nhỏ đeo lên cổ mình, vật này đúng là dành riêng cho nàng, kích cỡ dây lẫn mặt gỗ đều rất phù hợp, kể cả khi lớn Huyền Tâm cũng có thể dùng vật này đeo lên tay.
-Ha ha, không ngờ một tên tiều phu như ngươi cũng có trình độ như này.
-Quá khen, quá khen rồi.
Chốc đã đến ngày hôm sau, hai người khởi hành. Minh Tùng gói ghém chút cơm và chút thịt khô vào tay nải rồi cõng Huyền Tâm lên đường, Minh Tùng khổ cực vượt suối chèo sông còn Huyền Tâm thì sung sướng đánh một giấc dài trên tấm lưng cứng cáp của hắn.
-Này dậy đi
Minh Tùng vỗ lưng Huyền Tâm kêu nàng ta dậy. Huyền Tâm mở mắt, ngáp một cái thật là sảng khoái hỏi Minh Tùng:
-Chúng ta tới rồi à?
-Không, còn khá xa. Ta nghỉ đường một chút. Mà ngươi ở đây đừng có tái máy tay chân, ta đi giải quyết nỗi buồn một chút.
-A, dâm tặc.
-Hừ, có cho ta cũng thèm lấy đâu mà dâm mới không dâm.
Minh Tùng bước ra một chỗ xa xâm đầy yên tĩnh để xè xè nỗi buồn chất chứa bấy lâu. Hắn sảng khoái được một lúc thì đột nhiên nghe tiếng la thất thanh:
-Minh Tùng! CỨU TA!
Minh Tùng ngay lập tức kéo quần lên, vận hết tốc lực của Phóng Cóc để phóng thẳng về phía Huyền Tâm, nhưng đã quá muộn, tay nải của hắn và Huyền Tâm đã không còn ở đây nữa.
-C·hết tiệt, bọn chúng chắc chắn chưa đi được xa.
Minh Tùng lấy ra một mảnh vải màu hồng, đây chính là một mảnh vải của bộ đồ Huyền Tâm hồi trước bị hắn dùng mộ rìu xé nát. Minh Tùng đưa cái mảnh vải đó lên ngửi để ghi nhớ mùi hương rồi lần leo mùi hương đó đi đến một con suối.
-C·hết thật chứ, nước làm bay hết mùi rồi.
Nhưng may mắn là ở phía bên kia con sông, hắn nghe được một cuộc nói chuyện.
-Công nhận là lần này đúng là bội thu. Tướng quân của chúng ta xem chứng rất thích mấy tiểu cô nương chưa đến tuổi trăng tròn, bắt được một người nhất định sẽ được trọng thưởng!.
-Ha ha, đúng vậy.
Minh Tùng nghe thế là liền đoán đấy cái tiểu cô nương chính là Huyền Tâm, hắn lúc này chỉ muốn chửi một câu về chuyện quan hệ của mẹ mình nhưng phải kìm lại, chuyện quan trọng trước mặt là không thể đánh động mấy tên đó.
Minh Tùng đứng nép vào một tảng đá to bự để che dấu thân thể, hắn chăm chú nhìn quân phục và v·ũ k·hí của bọn kia:
-Đao gươm, giáp rùa, mũ lông đỏ? Đây hình như là trang bị bộ binh bên Trung Long đại quốc thì phải?