Chương 14: Khởi nghĩa (Thượng)
Minh Tùng sau khi lên chức trại chủ điều đầu tiên hắn làm đó chính là tiêu diệt hết mần móng gây hại cho Tây Sơn. Nói hầm hồ như vậy thôi chứ Minh Tùng chỉ là khuyên họ là đau gươm vô tình vốn không nên ở lại, trước khi đi hắn còn tặng cho mỗi người một ít tiền từ quân khố ít ỏi Tây Sơn.
Trần Bảo Tài khi kiểm lại số tiền của Tây Sơn hiện tại liền thở dài nói với Minh Tùng:
- Thưa trại chủ, ta khuyên người đừng nên tặng tiền cho người rời khỏi nữa. Quân khố của chúng ta không thể trụ được đâu.
Minh Tùng chỉ lạnh lùng nói:
- Thiếu tiền thì kiếm, hào kiệt bán tài của mình chả lẽ không kiếm được một đồng bạc nào.
Nói đến đây Trần Bảo Tài thở dài nói:
- Ai da, người rời đi hai năm rồi chắc có một vài điều không biết đoàn Tây Sơn Nhất Chí của chúng ta. Chúng ta hiện giờ chính là bước trên bờ vực tan rã, những người mà người từng dồn hết tâm tư để huấn luyện không trên năm mươi, tân binh tuy tài năng nhưng cũng chỉ là một đám tiểu quỷ, căn bản không thể nào so sánh được với huynh đệ lúc trước.
Minh Tùng nghe thế thì suy ngẫm một lát, đúng là chuyện này là một chuyện khá là nghiêm trọng, tinh binh không phải hô một tiếng là có, một tinh binh theo tiêu chuẩn của Minh Tùng là người vừa có phẩm chất trung thành, hiểu lễ nghĩa, lại còn một tấm lòng bình dân thiên hạ theo đúng quy củ của Tây Sơn, sau đấy người đó phải trải qua ít nhất một năm để rèn luyện võ thuật cùng với binh pháp (ở đây là việc sử dụng v·ũ k·hí) như thế mới chính thức được gọi là một tiểu binh của Tây Sơn.
Lại nói quân chế của Minh Tùng chia làm ba bậc, đầu tiên là tiểu binh, những người mới gia nhập đội ngũ chiến đấu không lâu, không hề có kinh nghiệm thực chiến, thứ hai chính là trung binh, những người này đã có ít nhất nửa năm theo hầu Nguyễn Nhạc chinh chiến, và thứ ba là đội binh, những người có thể xem là chiến lực chính với kinh nghiệm chiến đấu hơn 1 năm! Chính đội binh là người đã tạo nên một Tây Sơn vang danh khắp hai bờ nam bắc!
Minh Tùng thở dài, hắn không thể nào áp dụng được cách dùng binh cũ của mình được, như thế quá tốn thời gian. Với lại chuyện tây Sơn trở thành một đoàn lính đánh thuê không tên không tuổi lại càng có lợi cho kế hoạch của hắn.
Minh Tùng lệnh cho Trần Thiên Kim, một tân binh trong Tây Sơn Nhất Chí được Minh Tùng nhìn trước mang cho hắn một cuộn tre. Minh Tùng đặt bút viết ra một chế độ đội binh hoàn toàn mới, dẹp bỏ đi tam quân lúc xưa, quân lính bây giờ chỉ có một loại không phân cao thấp!
Viết xong, Minh Tùng đưa cho Trần Bảo Tài cuộn tre, kêu hắn đọc to:
- Trại chủ đã quyết định thay đổi toàn bộ binh chế! Toàn quân nghe rõ! Từ giờ chúng ta sẽ loại chế độ ba quân phân cấp tùy theo cống hiến, mà thay đó là chế độ nhị quân. Trong đây mọi người đều không phân cấp bậc, mỗi mười lăm người được chia làm một thiên, một đội gồm tám thiên, người đứng đầu một đội được gọi là phủ. Trên phủ chính là trại chủ. Mọi người rõ hết chưa?!
Khi Trần Bảo Tài nói xong ai nấy đều nắm tay lại giơ lên hét lớn:
- Rõ!
Minh Tùng tạm gác chuyện tinh binh qua một bên, hắn giờ chính là cần mọi đội quân trung thành, mọi đội quân không chỉ biết chiến đầu mà còn phải thạo rèn v·ũ k·hí, lại còn phải biết phân ra thành từ nhánh bổ trợ cho nhau. Tư duy của Minh Tùng giờ đây đã thay đổi, bọn hắn không còn là một đội đánh thuê bình thường nữa, bọn hắn chính là q·uân đ·ội!
Hai tháng sau, khi chế độ mới đã đi vào guồng hoạt động ổn thỏa thì Minh Tùng vẫn hành xử đúng như một đội lính đánh thuê, đem quân đi dẹp loạn bên sườn của Ngũ Tinh quốc. Minh Tùng phải nói là quá trâu bò, hắn chỉ tự thân cùng hơn năm mươi người với binh khí đi tiếp viện cho cánh quân phía tây đã nhanh chóng chiếm lại đất, đánh đủi phường giặc c·ướp. Nhưng vì để danh tiến của Tây Sơn không vang quá xa làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, nên Minh Tùng đã gửi một lá thư xin không được ghi tên vào những người được chia tiền.
Lúc đầu vị quan thuê hắn không hiểu, nhưng lúc sau thì liền cười phá lên. Chuyện Minh Tùng không những không hại cho hắn mà làm cho vị quan đó tránh ăn được một chút tiền công, chuyện này mà nói sâu ra thì rất là rắc rối và liên quan rất sâu đến hai nhà Lô - Đặng nên không tiện nói ở đây, chỉ biết rằng sau đó Minh Tùng nhận được hai trăm lạng vàng đủ để nuôi một đội quân vạn người trong vòng một tháng!
Nhận được tiền, điều đầu tiên Minh Tùng làm đó chính là tích trữ lương thực rồi cho một nhánh phủ của mình xuống huyện học nghề rèn, và một nhánh khác để học bốc thuốc. Minh Tùng trong đêm khuya, một mình vẽ nên vô số cách để khiến người dân quy phục theo mình.
Muốn đánh tâm thì cách nhanh nhất, hiệu quả nhất đó là chính là đánh vào tôn. Chiến tranh chính trị tuy đáng sợ nhưng không bao giờ đáng sợ bằng c·hiến t·ranh tôn giáo, tôn giáo có thể nói là một thứ v·ũ k·hí hủy diệt mạnh mẽ nhất mà con người tạo ra, những người chiến đấu về tôn giáo của mình chắc chắn không quản ngại việc sống c·hết với vợ con, vì thế vô cùng đáng sợ.
Minh Tùng thở dài, trong lòng mang đầy phiền muộn. Hắn chính là không muốn lợi dụng cách này để dành được niềm tin với người dân, nhưng mưu thiếu một kế cũng không thể nào hoàng thành kế hoạch của mình được.
…
Trong phủ của Lô Phúc Tinh, một trong những vị chúa áp chót trong nhà Lô, có một thiếu niên mới mười một tuổi, khuôn mặt sáng ngời, đôi mắt thông minh, thân hình nho nhã. Hắn chính là Lô Hà Tử, hay còn được gọi là tắt là Lô Tử, là một trong những đứa con của Lô Phúc Tinh.
Lô Tử là một con người cực kỳ thông minh sáng dạ, năm sáu tuổi đã có thành tích đứng đầu tinh miếu, ngôi trường đứng đầu Ngũ Tinh quốc! Ngoài Lô Tử ra vẫn còn một người nữa cực kỳ đáng chú ý, đó chính là Trương Tiểu Miêu, hắn là một trong những vị quan phục vụ dưới quyền các chúa Lô, nhưng sau khi Lô Chính Hành, tức chúa Lô thời trước, c·hết thì hắn đã dùng một tay che trời, tha hóa toàn bộ nhà Lô. Từ đó khiến cho một chính quyền hùng mạnh lụi bại.
Lô Tử từ nhỏ đã thông minh lạ thường nên đã nhìn ra được tâm kế của Trương Tiểu Miêu, trong lòng căm phẫn Trương Tiểu Miêu đến cùng cực. Lô Tử chính là chính tử của Lô Phúc Tinh, sứ mệnh của hắn đó chính là loại bỏ con sâu mọt này để khiến cho nhà Lô hùng mạnh trở lại!
Một gia nhân đứng trước của của Lô Tử nói vọng vào:
- Thiếu gia, Trương đại nhân mời ngài…
Lô Tử trong phòng đang đọc sách, nói vọng ra:
- Họ Trương đó không liên quan gì đến ta, ngươi đi đi.
Gia nhân nghe thế thì chân run cầm cập nói:
- Thiếu… thiếu gia… đi cùng gia nhân được không? Ta mà không mời được thiếu gia thì Trương đại nhân sai người đánh ta mất.
Lô Tử nghe thế thì động lòng, hắn vận y phục rồi đi cùng gia nhân đến gặp Trương Tiểu Miêu. Bước vào đại điện thì Lô Tử trầm mặc khi thấy Lô Phúc Tinh, cha của hắn, trên dưới trái phải đều có hồng nhan tuyết sắc vây quanh, trên miệng còn gậm một điếu Cành Si, khuôn mặt đầy thỏa mãn.
Lửa giận của Lô Tử nổi lên, hắn cắn chặt răng. Mẹ của hắn là Hứa Thị Liễu là nhất đại mỹ nhân trong Ngũ Tinh quốc, vì si tình cùng quyền lực đã theo Lô Phúc Tinh. Lúc hắn mới ba tuổi hắn vẫn còn nhớ hình ảnh tuấn kiệt ngày nào của cha hắn, một trong những đại thi hào của Ngũ Tinh quốc, kể cả hoàng đế bên Long Trung quốc cũng phải ngước mắt ngưỡng mộ.
Nhưng khi ông của hắn Lô Chính Hành c·hết thì Lô Phúc Tinh liền bị Trương Tiểu Miêu dụ dỗ sa đọa trở thành một bộ dáng người không ra người, quỷ ra không ra quỷ này, đến mẹ hắn, Hứa Thị Liễu, cũng vì bị Trương Tiểu Miêu hãm h·iếp đến độ suy sụp tinh thần, t·ự v·ẫn mà c·hết. Lô Tử từ đó hận Trương Tiểu Miêu đến tận xương tủy.
Lô Phúc Tinh thấy con trai của mình vẫn còn đứng trước mặt hắn với Trương Tiểu Miêu thì tức giận quát:
- Nghịch Tử, nhà ngươi thấy phụ thân cùng Trương đại nhân mà không quỳ xuống chào sao?!
Lô tử nghe thế thì tức giận nhưng cũng phải kìm nén xuống mà quỳ lại hai người:
- Nhi tử còn nhỏ mong đại nhân và phụ thân không chấp nhất.
Trương Tiểu Miêu khi thấy cái thằng nghịch tử này quỳ lại mình thì tỏ ra vô cùng vui sướng, loại cảm giác đè đầu người khác dễ ngay nghiện mà. Trương Tiểu Miêu cười ha hả nói:
- Lô Tinh, nhà ngươi không nên để con trai mình hành lễ như thế chứ. Kêu nó đứng dậy đi.
Lô Tinh nghe Trương Tiểu Miêu nói vậy liền ôn nhu nói:
- Nó là cái tên nghịch tử, khi thấy đại nhân mà không quỳ lại, theo ta thấy thì nên phải nó quỳ suốt một canh giờ!
Trương Tiểu Miêu nghe thế thì trong lòng như nở hoa, hắn nói:
- Ta vốn là một người hiền hậu mà, ngươi làm thế thì không được hay trước mắt ta lắm.
Lô Phúc Tinh nghe vậy liền quát Lô Tử:
- Hừ, đại nhân cho ngươi đứng dậy. Nhanh cái chân lên.
Lô Tử nghe thế thì chầm chậm đứng lên, khuôn mặt cố nặng ra một vẻ mặt quy thuận trước mặt hai người. Lô Tử ôm quyền cúi người hỏi hai người:
- Thế phụ thân gọi nhi tử đến đây đến đây là để làm gì ah?
Lô Phúc Tinh đáp:
- Ta không phải người gọi ngươi, là Trương đại nhân cho gọi nhà ngươi. Biết thân biết phận vào.
Mặc dù Lô Tử biết câu trả lời nhưng hắn một mực phải đến chính miệng Lô Phúc Tinh nói ra, vì câu hỏi này chính là sự miệt thị của Lô Tử dành cho Trương Tiểu Miêu. Hắn chính là nói Trương Tiểu Miêu quyền cao chức trọng thua kém một tên chúa bù nhìn nghiện t·huốc p·hiện, tửu sắc.