Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Họa Giang Sơn

Chương 15: Khởi nghĩa (Trung)




Chương 15: Khởi nghĩa (Trung)

Trương Tiểu Miêu cũng là người có học thức, hắn biết câu hỏi này chính là đang đá xoáy hắn, nhưng Trương Tiểu Miêu không giận mà còn khoái chí, đối phương ngàn vạn lần cũng thể làm gì được hắn mới đá xoáy như thế. Trương Tiểu Miêu cười phá lên nói:

- Coi như thành tích của ngươi ở tinh miếu coi như khá tốt nên đại nhân ta muốn tặng cho ngươi một món quà.

Lô Tử ôm quyền nói:

- Đa tạ đại nhân, cho tiểu nhân hỏi đó là món quà gì ạ?

Trương Tiểu Miêu cười lớn, kêu người mang một quyển trục bằng giấy đến. Trên quyển trục đấy có ghi vài chữ, Khâm Liệm Binh Thư. Lô Tử nhìn thấy quyển trục này thì chấn động, hơn ai hết hắn biết Trương Tiểu Miêu nhận ra địch ý của mình đối với gã, Trương Tiểu Miêu cũng thuộc dạng người vô cùng mưu mô xảo quyệt, không thể nào có thể nào đưa cho một kẻ hận mình đến thấu xương như Lô Tử một quyền lợi to lớn đến như thế.

Khâm Liệt Binh Thư vốn là một quyển binh pháp được viết bởi cụ tổ của nhà Lô, lúc đầu nó chỉ dùng được làm phương thức truyền lại cách dàn binh đánh trận của nhà Lô mà thôi, như kể từ khi ông cố Lô Huỳnh Phát của Lô Hà Tử bước lên đứng đầu nhà Lô thì quyển trục Khâm Liệt binh Thư này lại trở thành một quyển trục chứng tỏ quyền hành với một nhánh quân của nhà Lô!

Lô Tử đưa hai tay nhận lấy quyển trục, hắn hừ lạnh một tiếng, bây giờ Lô Tử đã thông suốt về chuyện Trương Tiểu Miêu giao quyển trục này cho hắn. Theo tâm tính của một con người bình thường thì không thể nào tránh khỏi dục vọng của bản thân, dục vọng của mỗi người lại là một vẻ khác, có kẻ thì ham mê tửu sắc, có kẻ thì ham mê lương thịt, có kẻ thì ham mê tiền tài, có kẻ thì ham quyền lực.

Trương Tiểu Miêu chính là khẳng định Lô Tử là một tên ưa quyền hành, chỉ cần giao cho Lô Tử một chút quyền lợi nhỏ trong nhà Lô thì Lô Tử sẽ chắc chắn nghe lời hắn răm rắp.

Trương Tiểu Miêu đúng, nhưng chỉ đúng một phần, Lô Tử mặc dù thân là thi sĩ làm văn thơ nhưng lại rất ưa binh chiến, mỗi đoạn lịch sử có c·hiến t·ranh đều được Lô Tử học rất kỹ, thậm chí còn nhớ hết tất cả mọi chi tiết từ ý tưởng của người đánh luôn. Mặc dù ham quyền binh pháp là vậy nhưng Lô Tử chỉ muốn làm một điều, đó chính là khiến nhà Lô trở nên vĩ đại. Một mình nhà Lô đứng đầu Ngũ Tinh quốc, không ngại bất kỳ thế lực nào khác, kể cả vua Trịnh Minh Tông có sống lại đi chăng nữa cũng bị hắn dẫm dưới chân.

Lô Tử nhận lấy một cây bút từ tên gia nhân, rồi ký vào quyển Khâm Liệt Binh Pháp, sau đấy nhận thêm một ngọc tỷ có khắc tên hắn. Thế là từ giờ Lô Tử đã trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất lịch sử Ngũ Tinh quốc!

Trở về phòng của mình, nô gia của Lô Tử là Nguyễn Khuyên chúc mừng hắn:

- Chúc mừng thiếu gia nhận được đại ân của đại nhân.

Lô Tử liền không vừa tai, hắn đáp:

- Chuyện này quả là do vận may của ta không tồi, khiến cho tên họ Trương đó nghĩ rằng ta chỉ là một tên thất phu ham mê quyền binh. Coi nhưng bước một thuận lợi hoàn thành.

Nói rồi Lô Tử lấy trong người ra một con dao, trên dao có khắc một dòng Thiên Sát. Hắn trải ra một cái bản đồ rồi nhắm mắt ném vào. Con dao đó ghim chặt trên một địa phương mang tên Tây Nhu, nơi ngọn núi Tây Sơn vững chân tồn tại.

Lô Tử nói:

- Tới lúc Lô Hà Tử ta lập nên chiến công đầu tiên của mình rồi!



Minh Tùng sau nửa ngày suy nghĩ cuối cùng cho Huỳnh Tấn Phát, tên được mệnh danh là thiên tài chiến lược của Tây Sơn lên. Hắn hỏi Huỳnh Tấn Phát:

- Ngươi thấy thế nào, những chỗ ta chọn có được không?

Huỳnh Tấn Phát thân vận một bộ đồ bình thường, khuôn mặt toát lên đầy vẻ tinh thông nói:

- Những chỗ này tuy dễ thủ nhưng nhược điểm là quá khó để tiếp viện, ta hồi trước cũng từng nghe trại chũ từng công một trại khác cũng có dạng địa hình như này phải không? Chắc hẳn người cũng biết được ưu và nhược của loại địa hình này chứ?

Minh Tùng lạnh lùng đáp:



- Đúng, ta quả thực đã từng đánh qua. Chỉ là ngoài những điểm này ra thì không còn điểm nào mà ta lại có người quen cả.

Huỳnh Tấn Phát nghe thế thì mắt bỗng sáng ngời nói:

- Trại chủ! Ta có một điểm này người nhà ta này, ta có thể dựa vào mối quan hệ của mình để tìm ra cho quân ta một chỗ trú không tồi

Minh Tùng đáp:

- Đâu, ngươi chỉ xem

Huỳnh Tấn Phát chỉ tay lên vùng thượng của Tổng Hành Sơn, nơi đây chính là nơi mà Huỳnh Tấn Phát sinh ra, địa hình hiểm trở nhưng lại vừa vặn dễ dàng tiếp tế lương thực, trên núi đó còn rất nhiều voi để Minh Tùng phát triển tượng binh! Minh Tùng nhìn thấy địa điểm đó thì liền tor ra kinh ngạc, hắn quét mắt dò xét Huỳnh Tấn Phát một phen, quả thực Huỳnh Tấn Phát nhìn giống người Kinh nhưng nhìn kỹ lại thì hắn lại rất khác.

Minh Tùng kinh ngạc hỏi:

- Ngươi là người Tu?!

Huỳnh Tấn Phát gãi đầu cười cười nói:

- Ông ta là tộc trưởng của người Tu, vào mấy năm trước do ta còn trẻ tuổi nên bỏ núi để đi xuống. Nhưng tộc trưởng yên tâm, ông ta vẫn yêu thương ta, mới hồi nãy ta còn nhận được thư của ông này.

Minh Tùng nghe thế thì liền quyết định lên phía Thượng của Tổng Hành Sơn, để là bước đệm cho các kế hoạch của hắn sau này.

Chẳng mất nhiều thời gian, Minh Tùng cùng Tây Sơn Nhất Chí đã chuẩn bị đẩy đủ lượng thực cùng ngựa để xuất phát. Trên đường đi hắn nhìn dọc hai bên đường, vô số người nằm la liệt, thân thể gầy gò, mắt thì trắng dã lên vì đói, lại còn có một cái xác b·ị đ·ánh đến mức không còn có thể nhận ra được vứt vào bên trong bụi cỏ. Minh Tùng thấy thế thì liền biểu lộ một khuôn mặt đầy miễn cưỡng, hắn thật sự không thể nào hiểu nỗi cái sự thối nát của nhà Lô nữa.

Hai tháng sau, đoàn người của Minh Tùng đã đi đến được Tống Hành Sơn, ở đây có một tộc thiểu số, đàn ông thì cởi trần mặc khố, nữ thì mặc một chiếc áo liền thân. Đánh binh lính phía sau thấy người vùng cao đẹp như vậy liền bàn tán lùm xùm về vóc dáng của họ, Minh Tùng nghe thế không vừa tai liền hừ một cái khiến cho cả bọn im bặt.

Những cô gái thấy một màn hù dọa người của Minh Tùng như thế thì liền cười nhẹ, bàn tán với nhau. Người thì bán tán về vóc dáng của Minh Tùng quá gầy gò, không có lưng hùm vai gấu như các võ tướng, có người bàn tán về võ công của hắn, nhưng kỳ lạ nhất vẫn là có người bàn tán về cách hắn cưỡi ngựa!

Huỳnh Tấn Phát xuống ngựa chạy tới căn nhà to nhất của trưởng làng, hắn nhè nhẹ gõ cửa nói vọng vào:

- Ông à, cháu đây.

Chỉ nghe một tiếng nói vọng ra:

- Hừ, cháu của ta đã đi từ lâu rồi, các ngươi không bao giờ có thể dùng cách này để dụ ta đâu:

Huỳnh Tấn Phát cười nói:

- Ông à, cháu thật đây.

Huỳnh Tấn Phát vừa nói xong thì có một tiếng dậm chân thật lớn vang ra, một thân ảnh cao gần sáu thước mở cánh cửa. Giàn Gông vỡ òa, chạy đến rung chuyển cả mặt đất để đến ôm Huỳnh Tấn Phát vào lòng:

- Cháu ta đây rồi,con thực sự trở về rồi. Con mấy hôm nay sống thế nào rồi? Ăn có đầy đủ không? Ngủ có ngon? Con có biết ông nhớ con lắm không?



Huỳnh Tấn Phát bị bộ ngực vạm vỡ đầy lông của ông mình chà vào mặt xém nữa ngạt thở, hắn cố hết sức để để Giàn Gông ra:

- Ông ông, dừng lại, cho cháu thở một chút.

Chứng kiến một người khổng lồ cao đến sáu thước ôm mộ người ba thước như thế thì cả huynh đệ của Huỳnh Tấn Phát chấn kinh, câu đầu tiên hiện lên đầu của bọn họ đó chính là: “Ông của Phát là người khổng lồ?!!!!!!” Nhưng Minh Tùng vẫn như cũ, vẫn lạnh lùng nói:

- E hèm, vào việc đi Phát!

Giàn Gông nghe được Minh Tùng nói một câu này thì tức giận nhìn Minh Tùng:

- Ngươi là ai mà dám gọi thẳng biệt danh của Giàn Hu như thế?!

Sát khí trong người của Giàn Gông nổi lên cuồng cuộc khiến cho mọi người ná thở. Giàn Hu thấy như thế liền ra can ngăn:

- Khoan đã ông ơi, đây là Tây Sơn Vương tên tục là Minh Tùng. Người đã giúp con về được nhà đấy, ông đừng động tay với người ấy mà.

Giàn Gông nghe như thế thì ngay lập tức trở mặt, cười tươi giang tay ra tỏ rõ hảo ý với Minh Tùng:

- Ai dà, xin lỗi. Ta có hơi nóng tính.

Minh Tùng cũng đáp lại bằng một nụ cười tươi như hoa:

- Không không, ta mới là người có lỗi.

Cả đám Trần Bảo Tài há hốc cả mồm khi thấy bộ mặt giả tạo đến rợn người của Minh Tùng. Minh Tùng bình thường chính là một khối băng không biết biểu lộ cảm xúc, giờ đây hắn lại tươi cười với trưởng làng, nhưng thế cũng quá là nhanh rồi!

Trưởng là Giàn Gông rất thích cách nói chuyện niềm nở của Minh Tùng, thế nên ông mời hắn vào nhà. Giàn Gông giơ tay kêu mọi người mang hết những hũ rượu ngon nhất cái Tống Hành Sơn này.

Giàn Gông lấy một hủ rượu lên nói:

- Đây được gọi là H’han, một loại thức uống vô cùng quý ở Tống Hoành Sơn ta.

Đám người dưới trướng của Minh Tùng nghe thế thì liền cầm thử một cốc lên uống. Hương thơm nồng nàn, hậu vị đậm đà mùi hương của gạo sữa, quả đúng là xứng danh với loại rượu ngon nhất Ngũ Tinh! Giàn Gông thấy bọn họ uống như thế liền phì cười nói:

- Đúng là người dưới miền xuôi không hiểu tập quán của vùng miền thượng ta.

Giàn Gông cùng Giàn Hu lấy ra một cái ống bằng tre nhỏ cấm lên mũi rồi đổ rượu vào. Cả hai sau khi uống rượu bằng mũi xong thì sảng khoái nói:

- Đúng là H’han!

Cả đám trừ những người dân tộc Tu đều bất ngờ khi thấy một kiểu uống rượu bằng mũi như thế. Giàn Gông thấy bọn họ phản ứng như thế liền hỏi:

- Thế mọi người có ai dám uống cùng ta một trận không?

- Không không H’han là một rượu trân quý, chúng tôi không thể tùy tiện uống của mọi người được.

- Đúng đấy, chúng ta không thể tùy tiện được



-...

-...

Đứng trước mấy lời từ chối, Giàn Gôn khinh bỉ trong lòng. Ông cứ nghĩ bọn này là bọn nhát cáy, không dám thử dù chỉ một lần thế nhưng khi Giàn Gông mời đến Minh Tùng thì lại khác.

Minh Tùng làm y hệt Giàn Gông với Hu nhưng hắn còn bá đạo hơn, Giàn Gông với Hu chỉ nhấp môi còn Minh Tùng chính là nốc cạn nguyên cả một bình rượu H’han bằng mũi! Giàn Gông thấy thế thì kính nể:

- Không hổ nhiên là trại chủ, có chí khí hơn bọn nhiều.

Minh Tùng đáp:

- Trưởng làng quá khen.



Sau khi ăn nhậu xong thì Minh Tùng bàn bạc với Giàn Gông:

- Tôi hôm nay chính là muốn nương nhờ ở ngọn núi Tống Hành này để khởi nghĩa, mong trưởng làng cho phép:

Huỳnh Tấn Phát đứng bên cạnh Giàn Gông không nói. Giàn Gông thấy nét Minh Tùng có chút cố chấp liền nói:

- Chuyện dưới miền xuôi không liên quan đến miền thượng ta, nếu ngươi muốn, ngơi có thể lại đây. Nhưng không được phép chiêu binh mãi mã!

Minh Tùng nghe thế liền nói:

- Nhà Lô giờ đã thành ác quỷ h·ành h·ạ người dân. Người dân ai oán, tiếng thét xé tời, hận thù chảy dọc nhuộm đen đông hải. Mong trưởng làng có thể hành toàn cho ta ở lại chiêu binh mãi mã, khởi nghĩa thống nhất đất nước.

Giàn Gông nghe như thế thì vẫn giữ quan điểm của mình, ông ta mặc dù rất muốn giúp Minh Tùng nhưng thân phận hiện tại của ông chính là trưởng làng, ông không thể nào đưa người nhà của mình vào nguy hiểm được

Ông nói

- Câu trả lời của ta vẫn là không!

Minh Tùng cũng đã tính tới trường hợp này, hắn lấy từ trong áo ra một quyển trục bằng tre rồi đọc vang bài thơ của mình lên. Không biết bài thơ hình dáng như nào, nhưng nó đã khiến lòng căm thù bọn ôn quan và tinh thần chính nghĩa trong lòng Giàn Gông sục sôi.

Giàn Gông nghe xong bài thơ của Minh Tùng thì nói:

- Được, trưởng làng ta giúp ngươi!



Sáng hôm sau, Minh Tùng cùng mọi người thay hết chiến giáp cả mình thành một bộ đồ của người dân tộc Tu bình thường, chuyện này cốt là để việc chiêu binh mãi mã không bị lộ.

Minh Tùng sai người chạy xuống miền xuôi để rải trên sông những chiếc lá có đục một câu của hắn: “Thiên hạ đại loạn, anh tài nổi lên thất bại. Nay trên trời giáng xuống một vị tinh tú, thống nhất quần hùng, kéo chặt nam bắc!” Chiến trận không chỉ là trên chiến trường, mà còn là ở lòng người, lòng người bền thì bất bại chiến, lòng người tán thì tôn giả cũng phải thất bại.

Đây chỉ là một bước cực kỳ nhỏ của Minh Tùng để thu phục lòng người mà thôi! (Tác đang bị covid nên có lễ chương ra sẽ chậm hơn dự định)