Chương 13: Đại Vương
Minh Tùng đi khoảng một tuần đường ngựa thì cuối cùng cũng đến được doanh trại của mình. Hắn nhìn doanh trại mình đã hai năm không trở về, mọi thứ vẫn như cũ, vẫn là tiếng hét của đám binh lính trong khi tập luyện buổi trưa, sau đó là tiếng va đập của binh khí.
Minh Tùng bước lên con đường bên cạnh sườn núi để tiếng vào doanh trại, doanh trại của Nguyễn Nhạc vốn là một cái hang nhỏ trong một ngọn núi, bình thường là để đi vào doanh trại là phải đi bằng đường vòng qua hai khu rừng mới đến được, Minh Tùng thấy vậy quá bất tiện nên đã sai người phá núi tạo đường, từ đó chuyện đi lại cũng dễ dàng hơn nhiều.
Đi được một lúc Minh Tùng cảm thấy lâu quá nên vận nội lực của mình sử dụng Phóng Cóc, tốc độ của Minh Tùng bộc phát, chỉ một cú nhảy đã tới năm mươi trượng, Minh Tùng chẳng cần tốn một giọt một hột mồ hôi đã vào đến doanh trại của Nguyễn Nhạc.
Trần Bảo Tài là một tên lính lúc xưa đã từng chinh chiến với Nguyễn Nhạc, hắn đã từng được Minh Tùng cưu mang và huấn luyện thành một tên tinh binh lão làng trong đội. Từ khi Nguyễn Nhạc một đi không trở về năm đấy Trần Bảo Tài đã thay vị trí của gã, trở thành người lãnh đạo của Tây Sơn Nhất Chí, quyền lực của hắn bây giờ chính là đứng đầu Tây Sơn!
Trần Bảo Tài thấy một thân ảnh quen thuộc thì liền kinh ngạc hô lên:
- Tây… Tây… Sơn Vương! Người còn sống?
Tiếng hô này của Trần Bảo Tài đã đánh động của một doanh trại, trừ đám người mới được chiêu mộ đang được huấn luyện ra thì toàn bộ những người cũ của Tây Sơn đều chạy ra đón tiếp Minh Tùng.
Minh Nhật Vương, phó đội trưởng của Tây Sơn Nhất Chí:
- Tây Sơn Vương người trở về rồi? Còn trại chủ đâu?
Thành Nhật Nhân, đội trưởng bộ binh của Tây Sơn:
- Tây Sơn Vương trong hai năm qua chúng tôi đã cử người đi tìm mọi người nhưng đều không nhận lại được một chút kết quả gì hết, rốt cuộc làm sao người có thể có thể về được vậy?
Có vô số câu hỏi dồn dập về phía Minh Tùng, nhưng hắn chỉ lạnh lùng bước lên bục, nơi hắn thường bàn kế hoạch tác chiến cho quân Tây Sơn. Minh Tùng hào hùng lấy thanh gươm của Nguyễn Nhạc ra nói:
- Hỡi những huynh đệ mới gia nhập và những huynh đệ đã gia nhập đoàn Tây Sơn từ lâu. Ta là Minh Tùng một trong những người đã đóng góp một công không nhỏ để xây nên doanh trại Tây Sơn ngày hôm nay. Ta cùng Nguyễn Nhạc và Nguyễn Lữ, tứ hai người đã tạo nên đoàn lính đánh thuê này thực hiện một nhiệm vụ để nhận vạn quan tiền! Nhưng Nguyễn Nhạc và Nguyễn Lữ tán tận lương tâm, chỉ vì một chút tiền tài làm mờ mắt, quay ra chém g·iết dân thường. Bọn hắn tuy là người thành lập nên đoàn của chúng ta nhưng lại phạm vào quy tắc của chúng ta, đó chính là tránh không làm hại thường dân! Nên ta theo luật trừng phạt hai người đó!
Nói rồi Minh Tùng cắm gươm xuống đất, mặt đất theo một gươm trên tay hắn nứt ra từ phía, dọa cho một đoàn người sợ hãi.
Trần Bảo Tài lúc này mới bước ra, hắn hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi đứng trước mặt Minh Tùng nói:
- Cái gì? Tây Sơn Vương g·iết trại chủ? Người có bị điên không hả?
Minh Tùng lạnh lùng đáp:
- Không chỉ mình trại chủ mà là trăm tên phản tặc, tội đồ vi phạm quy cách của Tây Sơn Nhất Chí chúng ta!
Minh Tùng nói tiếp:
- Ta từng được mọi người xưng là Tây Sơn Vương, cũng được trại chủ đời trước tín nhiệm. Nên lần này ta muốn nói với mọi người từ bây giờ ta chính là trại chủ, ai dám phản đối thì bước lên!
Minh Tùng vừa nói xong thì đám binh lính ở dưới bục xôn xao bàn tán, ai nấy đều không thể tin được Minh Tùng một thân một mình lại có thể kích bại hoàn toàn trăm quân tinh nhuệ, chuyện này chính là một điều phi lý. Dần dần những ý kiến ủng hộ Minh Tùng chuyển thành những ý kiến phản đối. Minh Tùng chứng kiến một cách đấy không những không lắng mà còn tỏ ra vô cùng thoải mái, chuyện này như thế hắn đã tính trước rồi vậy.
Trần Bảo Tài mang theo thân phận trại chủ hiện tại bước lên trên bục, đứng trước mặt Minh Tùng nói:
- Tây Sơn Vương, người tuy là người quan trọng nhất của Tây Sơn chúng ta, người đã một tay cải biến Tây Sơn từ một đám đầu đường xó chợ không biết đánh đấm thành một đám toàn là tinh binh thiện chiến nhất Nam hà này. Nhưng người cũng không thế mà có thể một tay che trời được, chả lẽ cái chức trại chủ này không xứng để ngài để vào mắt?!
Câu nói này của Trần Bảo Tài đã đánh trúng vào điều mong muốn của bọn người ở dưới, bọn họ đã hai năm thiếu sự lãnh đạo rồi, Tây Sơn tốt nhất là nên đổi gió rồi!
Minh Tùng đứng trước câu hỏi này chỉ trả lời:
- Kể tử khi Nguyễn Nhạc mất thì Tây Sơn vốn đã bỏ dỡ vị trí trại chủ rồi. Ta thấy chúng ta nên chiếu theo luật của Tây Sơn chúng ta bầu ra vị trí một trại chủ mới. Trại chủ mới nhất định phải là người thân cận nhất với trại chủ cũ, trại chủ mới phải là người thông thạo võ công, có nhiều cống hiến với Tây Sơn. Khi đủ ba điều kiện đó thì ai nấy đều cũng có thể trở thành tân trại chủ.
Đúng là Tây Sơn đã có bộ luật này, Nguyễn Nhạc hồi trước định sau khi tập hợp nghĩa quân xong thì sẽ giao lại quyền quản lý Tây Sơn này vào Nguyễn Lữ, nhưng sự chưa thành thì mạng đã vong rồi. Minh Tùng chính là lợi dụng điểm này để danh chính ngôn thuận bước lên cái ghế trại chủ!
Trần Bảo Tài cắn răng, hắn quả thực rất là muốn một người có thể giữa lại Tây Sơn Nhất Chí này hùng mạnh trở lại. Chuyện là kể từ hai năm về trước khi Minh Tùng cùng hai anh em Nhạc Lữ rời đi thì đoàn đánh thuê Tây Sơn rơi vào khủng hoảng về nhân lực.
Chỉ sau mười tháng thì Tây Sơn đã rơi từ vị trí đoàn đánh thuê hạng nhất của Ngũ Tinh quốc thành một đám vô danh tiểu tốt, những tinh binh không còn được đào tạo nữa, tinh binh hiện tại thì mỗi ngày phải mất đi để có tiền duy trì doanh trại, Tây Sơn hiện tại chả bằng một cái móng của Tây Sơn ngày trước!
Trần Bảo Tài biết nếu Minh Tùng trở lại thì Tây Sơn hoàn toàn có thể trở lại như xưa thậm chí còn có thể mạnh mẽ hơn cả lúc trước nữa. Nhưng! Hắn sợ, hắn sợ hắn sẽ mất chức trại chủ khó khăn lắm mới được sự tín nhiệm của mọi người, và những cố gắng của chính bản thân mình trong đoàn đánh thuê của Tây Sơn. Minh Tùng khi lên chức trại chủ mặc dù là lợi nhiều hơn hại như Trần Bảo Tài căn bản không can tâm.
Trần Bảo Tài nói với Minh Tùng:
- Người nói như thế thì há ra cái chức trại chủ lại ngay lập tức thuộc về người à?
Đám đông bên dưới ngay lập tức bị thuyết phục đồng thanh phản đối việc Minh Tùng trở thành trại chủ. Minh Tùng hừ lạnh nói:
- Ta tuy không thạo những người mới, nhưng ta muốn hỏi một điều là cốt lõi của Tây Sơn chúng ta là cái gì? Điều khiến chúng ta khác biệt với những đội lính đánh thuê tàn nhẫn khác là gì?
Thành Nhật Nhân nghe thế liền đáp:
- Quân Tây Sơn chúng ta sinh ra chính là vì người khác, vì dân trừ bạo, vì quốc mà trảm nghịch tặc. Chúng ta có một quy tắc bất di bất dịch với cả trại chủ đó chính là không được tàn sát người vô tội. Ta nói đúng không Tây Sơn Vương?
Minh Tùng cười lớn lạnh lùng đáp:
- Đúng! Chúng ta không phải một đám đánh thuê bình thường, mà chính là những kẻ áo vải vì dân mà trừ gian, vì quốc mà g·iết giặc, chúng ta chính là Tây Sơn Nhất Chí. Tây Sơn Nhất Chí trong quá khứ hai năm trước rất là huy hoàng, bọn ta vó ngựa cùng quân chúa Lô đuổi quân Xích Long đến thục mạng, bọn ta chính là dùng trăm binh của mình để đập ta một ngàn thủy quân của Long Trung quốc, đánh cho bọn chúng đến một mảnh thuyền cũng không còn. Nhưng giờ thì sao? Chúng ta đã không còn cái ánh huy hoàng ngày trước nữa, chúng ta chỉ một đám côn đồ, một đám côn đồ có v·ũ k·hí mà thôi. Nếu các ngươi theo ta, ta hứa sẽ mang lại hào quang trước kia của Tây Sơn! Chúng ta không phải đám côn đồ thất phu, chúng ta là hào kiệt!
Một đoạn này của Minh Tùng đã khiến cả đám bát nháo bên dưới bỗng yên tịch, cả Trần Bảo Tài cũng phải suy nghĩ, nếu hắn cứ theo đuổi danh vọng như thế thì làm sao có thể đạt được mục đích của mình khi đến Tây Sơn được cơ chứ? Hắn quả thật đã quá ích rồi.
Thế rồi từng tiếng hô Tây Sơn trại chủ được dấy lên, sau đó thì cả đám cùng một tiếng hô xưng Minh Tùng lên làm trại chú mới. Bọn họ chính là không muốn làm một kẻ hèn, bọn họ chính là muốn làm quân Tây Sơn chân chính, một hào kiệt thật sự! Minh Tùng chính là kẻ sẽ thực hiện ước muốn đó của bọn họ.
Thế nhưng bên dưới vẫn có một tên cốt đột không muốn Minh Tùng xưng chủ, hắn tên là Hồ Bảo một tên rất bất hảo, xấu xa, từng đả thương rất nhiều huynh đệ của Tây Sơn trong lúc tập luyện, Hồ Bảo cũng đang nhắm đến cái ghế trại chủ này nên Minh Tùng trong mắt hắn chính là một cái gai.
Hồ Bảo nói:
- Ngươi là Tây Sơn Vương đúng không? Mặc dù nhà ngươi có được tín nhiệm hay nhiều lập chiến công đến như thế nào nhưng trong suốt hai năm qua chính là một tên vô dụng. Ngươi căn bản không có tư cách của một trại chủ Tây Sơn này.
Minh Tùng lạnh lùng nhìn Hồ Bảo, ánh mắt của hắn sắc lạnh như muốn nhìn thấu tâm can của Hồ Bào. Hồ Bảo không phải là hạng tầm thường, hắn cứ như thế mà nhìn đáp lại ánh nhìn lạnh lẽo của Minh Tùng bằng một ánh mắt đầy chiến khí xen lẫn sát khí nhè nhẹ.
Minh Tùng đáp:
- Vậy theo ý của huynh đệ đây thì ta nên làm thế nào? Trần Bảo Tài theo ta thấy không có khả năng quản lý được Tây Sơn, liệu huynh đệ có cao kiến gì chăng?
Hồ Bảo chỉ đợi một câu này của Minh Tùng để nói:
- Ta niệm tình nhà ngươi có không ít liên quan đến huynh đệ của ta, với lại chuyện nhà ngươi m·ất t·ích hai năm cũng không phải chủ ý của ngươi nên phần cống hiến chúng ta coi như huề. Ta với ngươi so sức mạnh đi, ta với ngươi so quyền pháp, so sức mạnh, so binh pháp (ở đây là binh khí). Ai thắng hai trên ba thì người đó chính là trại chủ!
Minh Tùng thấy tên này không biết trời cao đất dày liền đáp:
- Được, ta đồng ý. Các huynh đệ ở dưới có ai phản đối không?
Một tiếng im lặng đến đáng sợ, không hề có một tiếng lao xao nào. Tất thảy ai kể cả Trần Bảo Tài cũng phải kh·iếp sợ cái tên Hồ Bảo này, hắn chính là người có võ công cực kỳ cao có thể nói là cao nhất trong Tây Sơn Nhất Chí cộng thêm cả độ liều và tàn bạo đến xấu xa của mình, hắn đã trở thành một thế lực cực kỳ lớn đến mức Trần Bảo Tài cũng không thể động tới.
Minh Tùng cũng chính là nhìn được điểm này của Hồ Bảo, hắn nói:
- Nếu không ai phản đối thì chúng ta quyết thế đi.
Cuộc thi đầu tiên giữa Minh Tùng với Hồ Bảo đó chính là thi múa quyền!
Hồ Bảo cởi trần, thân hình cao ba thước nổi lên cơ bắp rắn chắc như thạch, hắn múa ra một bài Khuyết Sơn. Đòn thế thiên về trọng kích, chậm chạp nhưng mang đầy uy lực, từng đòn đánh đấm của gã đều phóng ra bạo khí, thổi tung tóc của những người phía trước mặt bản thân. Đòn cuối cùng Hồ Bảo vận hết toàn lực đánh ra một quyền nổ gió!
Chứng kiếm một bài quyền Khuyết Sơn chậm rãi nhưng mang đầy uy lực này, Trần Bảo Tài cùng những người khác vô cùng kh·iếp sợ, bọn hắn biết trên đời khó lòng có người nào có thể máu ra một bài quyền đầy uy lực như thế.
Hồ Bảo nhìn Minh Tùng với một ánh mắt vô cùng khiêu khích:
- Nào, tới ngươi!
Minh Tùng chần chừ một lát, bài quyền mà hắn biết hiện tại đã vượt qua con số một trăm, không ít trong số đó có thể chèn ép hoàn toàn bài quyền Khuyết Sơn vốn đã là một trong những bài quyền bí hiểm nhất trong giang hồ, rất ít người có thể luyện thành. Minh Tùng nghĩ lại nếu lần này mình có thể thể hiện hết khả năng của mình thì uy vọng của hắn trong lúc làm trại chủ chắc chắn sẽ tăng lên không ít.
Nghĩ rồi hắn quyết định sẽ múa ra bài quyền Ưng Long Thiên Sát của mình! Quyền cước lúc đầu của Minh Tùng thì thanh thoát như nước, dần về sau thì lại mang sức công kích vô cùng lớn, tựa như vuốt của hổ, hàm của long, đến đoạn giữa thì Minh Tùng vận nội lực trong cơ thể, đứng tấn, rồi sử dụng hô hấp, cơ thể hắn căng ra, bắp thịt cuồn cuộn nổi lên. Minh Tùng thu hai tay lại đánh ra một quyền mang nội lực hóa thành hình hai con rắn xông thẳng về phía trước làm cho cả một đám người kinh ngạc không thốt lên lời. Không dừng lại, Minh Tùng tiếp tục múa, càng ngày quyền cước càng nặng lên một tầng, đến quyền cước đã nặng như thái sơn, chậm chạp một cách vô lý.
Minh Tùng tung ra cước cuối cùng của mình, một t·iếng n·ổ vang lên. Từ đằng xa, bức tường in hằng một dấu chân. Nội lực có thể tùy ý phóng ra, lại có tùy ý điều chỉnh sức mạnh, đường đi, đây chính là minh chứng một cao thủ thứ thật.
Hồ Bảo chứng kiến một cảnh như thế thì cũng rất là kinh ngạc, hắn không thể nào ngờ được trong một bài quyền lại có thể sử dụng nội lực. Nội lực theo Hồ Bảo biết chỉ có thể sử dụng trong thực chiến chứ không thể nào sử dụng trong bài quyền, nguyên nhân là do bài quyền chính là thiên về biến ảo không thô kệch như những đòn thế thực chiến, mà nội lực lại cực kỳ khó sử dụng nên để phóng ra nội lực trong khi múa quyền là cực kỳ khó, chỉ có thể là lão sư luyện tới hơn năm mươi năm mới có thể dùng chút nội lực trong khi múa quyền được.
Minh Tùng trong mắt bọn họ quá mạnh mẽ!
Minh Tùng sau khi múa một bài quyền này xong thì Trần Bảo Tài công bố người thắng. Ai cũng đồng tình là Khuyết Sơn của Hồ Bảo không thể nào so với Ưng Long Thiên Sát của Minh Tùng.
Trận thứ hai chính là so về sức lực. Minh Tùng cùng Hồ Bảo phải cởi hết quần áo trên người ra chỉ mặc duy nhất một cái khố trên người. Đây chính là so về sức mạnh cơ thể, cũng chính là đấu vật cổ truyền!
Hồ Bảo dường như vẫn còn chưa học được một bài học nào từ thất bại lần trước, hắn vẫn xem Minh Tùng là một người mình có thể bắt nạt được, Hồ Bảo hùng hổ nói:
- Cẩn thận, ta không muốn làm thuộc hạ của mình gãy mất vài cái xương rồi không thể chiến đấu đâu.
Minh Tùng chỉ hừ lạnh một cái:
- Hừ, nếu ngươi có thể.
Trần Bảo Tài hô lên một tiếng, cả hai lao vào nhau. Hồ Bảo với thân hình to gấp rưỡi Minh Tùng nên hiển nhiên hắn rất là tự tin rằng mình có thể xô ngã Minh Tùng, nhưng mới vừa nắm lấy khố của Minh Tùng thì Hồ Bảo đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao cái tên này lại nặng đến như thế? Dù chỉ là một chút, Hồ Bảo cũng thể nào xê dịch nổi. Hắn vận hết sức lực của mình, nhưng Minh Tùng đứng tấn quá cứng cáp, Hồ Bảo không tài nào nhấc Minh Tùng lên được. Thế là hắn liền chơi xấu, Hồ Bảo giơ chân lên dậm thẳng vào chân phải của Minh Tùng.
Minh Tùng hứng phải một đòn này thì liên chảy mồ hôi lạnh, chân phải của hắn đau nhức đến cực độ. Minh Tùng lầm bầm, cái tên Hồ Bảo này đúng như hắn đoán, quá là một tên chơi xấu không từ thủ đoạn. Minh Tùng cắn răng, gân xanh nổi lên, khuôn mặt lại toát nên vẻ lạnh lùng, hắn nắm lấy tay Hồ Bảo rồi vận lực.
Minh Tùng vươn người thì đã hất Hồ Bảo hơn trăm cân lên không trung rồi giả thẳng xuống mặt đất. Minh Tùng dùng một tay nắm lấy khố của Hồ Bảo một lần nữa vận lực đưa hắn lên cao rồi đập xuống trong sự kinh ngạc của mọi người, cả đoàn hơn trăm người chưa bao giờ thấy một người có sức khỏe trâu bò như này cả.
Trần Bảo Tài ngay lập tức dùng trống, chạy lại khuyên răng tránh để cho hai người xảy ra xô xát. Tiếp theo đó là trận thứ hai, Hồ Bảo biết mình không thể nào chơi xấu được Minh Tùng nên đành phải chơi đúng luật. Hai người vào thế rồi lao vào, một tiếng va đập thân thể vang lên trong tiếng hò reo của mọi người.
Minh Tùng cùng Hổ Bảo tranh sức. Minh Tùng cố gắng kìm hết sức mạnh của mình lại để cho trận đấu công bằng, nếu hắn lại xuất ra thần lực kinh người của mình nữa thì có lẽ uy tín của hắn trong mắt mọi người sẽ giảm đi phần nào, còn Hổ Bảo cũng cố gắng hết mình kìm lại cái tính chơi xấu của bản thân, hắn biết nếu mình mà còn chơi xấu nữa thì Minh Tùng sẽ dùng một tay để mà đập hắn xuống đất một lần nữa.
Sức mạnh của Hồ Bảo phải nói là kinh người, sức đẩy của Hồ Bảo có thể dễ dàng so cùng với một con trâu điên! Nhưng nhiêu đó cũng không thể so được với Minh Tùng, Minh Tùng vừa có một thế tấn cực kỳ vững vàng, cơ thể lại mạnh mẽ một cách vô cùng bất thường, nên dù Hồ Bảo có là mười con trâu điên đi chăng nữa thì gã cũng không thể nào đẩy lùi được Minh Tùng ra khỏi vòng.
Minh Tùng cúi người xuống, dùng hai tay nắm lấy khố Hồ bảo lên rồi quật mạnh xuống nền đất, sau đó lại dùng một tay kéo gã ném ra khỏi vòng. Mặc dù có hơi ăn gian khi sử dụng thần lực của mình, nhưng Minh Tùng lại để lại một ấn tượng rất là sâu sắc trong lòng của mọi người.
Hồ Bảo đã thua Minh Tùng hai trận mặc dù không bằng lòng nhưng cũng phải bằng mặt, thế là Minh Tùng bước lên nhận lấy băng đội đầu của Trần Bảo Tài quất lên tay. Thế là cả một đoàn lính đánh thuê hơn trăm người cùng lúc hô vang lên:
- Tây Sơn Vương Minh Tùng!
- Tây Sơn Vương Minh Tùng!