Chương 12: Võ Luyện Tam Phần (Hạ)
Tử trong bộ dạng một bộ xương khô lâu, chống tay lên hông cười to:
- Ha ha, Hồ Nhu Thiền nhà ngươi doanh trấn thiên hạ cuối cùng một ngày cũng bị Trần Tử ta đấm cho hộc máu, ha ha. Ta nói rồi, tập võ là phải chú trọng tuổi thọ, xem ngươi kìa, nội lực mười phần đã bị tổn thương hết chín rồi.
Minh Tùng sử dụng Phóng Cóc phóng thẳng về phía Hồ Nhu Thiền định đỡ lão dậy, nhưng Minh Tùng chỉ thấy Hồ Nhu Thiền khua tay ra hiệu thôi khỏi, không cần. Hồ Nhu Thiền nói với Trần Tử:
- Hừ, xem ngươi kìa đến cả da thịt đều bị ta thổi nát, vậy mà còn dám nói thắng ta.
Trần Tử chỉ xương của mình về phía Hồ Nhu Thiền nói:
- Thì sao? Ta chính là trui rèn thân thể Trường Sinh Bất Tử Bất Diệt đó, đống thịt nát đó từ mấy chục năm trước đã mất đi tách dụng rồi, ngươi đấm nát cái thứ đó thì đã sao? Chả chứng minh điều gì cả. Hồ Nhu Thiền nhà ngươi thua chính là thua.
Sau đó hai người cứu như hai đứa trẻ con lâu ngày không gặp, liền tục khẩu chiến.
Hồ Nhu Thiền giận dữ quát:
- Đến cả tiểu kê kê còn không có nói gì đến phong độ? Ngươi tốt nhất là nên tự đi tìm một góc nào đó tự thẩm về cuộc đời cô độc của mình đi.
Trần Tử liền phản bác:
- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người vượt qua mới chính là đại anh hùng. Kẻ có thê th·iếp chân ái không thể nào đạt được đỉnh cao của đời người được, chỉ có cô độc hành tẩu mà thôi! Để ta lấy thí dụ nhé, là ngươi đó Hồ Nhu Thiền! Dù có thê tử nhưng với kích cỡ của tiểu kê kê nhà ngươi đến một tiếng hét sung sướng ngươi cũng không thể nào khiến nương tử mình nói ra được. Còn ta tuy độc thân như lại sở hữu sức khỏe phi thường, cả đám hồng nhan còn phải xách dép chạy theo nữa kìa, đêm đến là phải khiến một cái phố run động!
Hồ Nhu Thiền nghe mình bị chê là yếu như thế thì nổi lên lửa giận đến hộc cả máu, lão ôm nội thương ra hiệu Minh Tùng đỡ lấy. Mặc dù đã bị đả kích lớn như thế nhưng mà Hồ Nhu Thiền vẫn còn quát Trần Tử:
- Như thế ta mới nói nhà ngươi chính là tên bệnh, ngày nào cũng ra vào tửu lâu rồi không lâu sau đó lại phải tìm đến đại phu để trịnh bệnh Giang Mai, đáng đời!
Hai người nộ khí xung thiên, khẩu chiến đến thổ huyết, bộ xương Trần Tử đó còn giận dữ đến độ đập nát vài cái xương của mình nữa. Đến cuối cùng chính là Minh Tùng không thể nào chịu được tới mấy cái lười xúc phạm người nghe của hai lão già này nữa.
Minh Tùng lạnh lùng nói:
- Hai người câm mồm được không? Trưởng lão mà cứ cãi như mấy tên tiểu tử mới bước giới quan như vậy.
Hồ Nhu Thiền nghe Minh Tùng nói như thế thì liền đáp:
- Ngươi là ngươi không hiểu cái độ vô lại của bộ xương này rồi. Tên này không những ăn chực không trả tiền mà còn giành giật bảo vật với ta nữa, nếu không phải vận may của lão già này lớn thì có lẽ đã bị hắn ta treo lên cho mấy con heo cái nhìn rồi.
Trần Tử lúc này cũng nói với Minh Tùng:
- Tiểu tử ngươi đừng nghe lời cái tên mặc gỗ này! Hắn mới là một vô sỉ kiệt sỉ đến cùng kiệt. Ta chỉ mới mượn có vài quan tiền của hắn để uống nước mà hắn còn bắt ta phải cắt máu thề với trời đấy!
Hai lão bỗng dưng dừng lại đột ngột như thể mình quên điều gì đó vậy. Trần Tử hiện giờ phát hiện ra là mình để cái tên “bạn thân” Hồ Nhu Thiền làm phân tâm rồi…
Trần Tử nhìn về phái Minh Tùng hét lên:
- Tiểu tử chịu c·hết.
Hắn lao vào như bị một đấm nhanh như chớp của Hồ Nhu Thiền chặn lại. Trần Tử lùi lại, sâu trong hai hốc mắt lộ lên sát khí muốn g·iết người, cái tên tiểu tử không biết trời cao đất dày hay sao mà dám đến giường của Trần Tử đánh thức hắn. Minh Tùng định lùi lại khi cảm thấy c·ái c·hết hiện lên với mình, vừa lùi xuống hai bước định bỏ chạy thì hắn đã bị lão Hồ Nhu Thiền chặn lại.
Hồ Nhu Thiền nói:
- Tên này không nguy hiểm, ngươi thử đối phó với hắn xem sao.
Minh Tùng nói với một tông giọng trầm:
- Ta kỳ thực không phải đối thủ của ngươi…
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Trần Tử đã lao lên, dùng cái cốt thủ của mình bắn tới. Minh Tùng ngay lập tức phản ứng, hắn cúi xuống tránh thành công một đòn này, như không hiểu tại sao Minh Tùng lại cảm thấy toàn thân nặng trịch như thể mới bị trúng một v·ết t·hương vậy, khi hắn hoàn hồn lại thì đã thấy bản thân mình đã trời rồi. Trần Tử thì ở trên đạp một cước đẩy Minh Tùng thẳng xuống phía dưới.
Minh Tùng rơi xuống tạo thành một cái lỗ trên mặt đất, hắn không thể hiểu tại sao một bộ xương như thế mà lại có thể phát lực mạnh mẽ như vậy. Trần Tử đáp xuống định tiễn Minh Tùng về chầu trời thì Hồ Nhu Thiền đứng ra ngăn cản:
- Tử, đủ rồi. Ngươi đánh như thế thôi, đánh thêm tí nữa là đánh ngươi luôn đấy!
Trần Tử đáp:
- Hừ, mới so thực lực, ngươi có thể thắng ta sao? Mà tên tiểu này cũng khỏe thật đấy, chịu được Bạch Cước và Thiên Thủ của ta mà chỉ bị chút nội thương.
Hồ Nhu Thiền nghe thế thì tỏ ra vẻ dè bỉu bộ xương này:
- Người mà ta chọn truyền thụ cho Tam Phần.
Trần Tử nghe thế thi kinh ngạc:
- Có kẻ ép ngươi truyền thụ Tam Phần? Ta tùng nghe nói đó chính là tinh hoa của cả đời nhà ngươi mà, sao ngươi có thể trao đi dễ dàng như thế cơ chứ?
Hồ Nhu Thiền đáp:
- Ngươi nhìn hắn đi, có chỗ nào bình thường không?
Trần Tử quay bộ xương của mình, hai ngọn lửa trong hốc mắt liếc sang một lược. Hắn nhận ra tên này chính là trời sinh học võ, thân thể mang đầy thần lực, trên cơ thể còn ẩn chứa vô vàng điều kiện để trui rèn những bộ độc môn nữa.
Trần Tử nhìn Hồ Nhu Thiền nói:
- Ngươi đưa hắn đến để là để trui rèn nhị phẩm, Thuật của ta?
Hồ Nhu Thiền cười đáp:
- Ha ha, đúng vậy, ngoài cá tên bất tử nhà ngươi ra thì còn tên nào có thể am hiểu sâu sắc về thuật của ta cơ chứ? Ta tự nhận mình nếu xét về Thuật thực không bằng nhà ngươi.
Trần Tử lúc này được Hồ Nhu Thiền khen, lòng nở hoa:
- Được, coi như lão già nhà ngươi biết điều. Tiểu tử! Lại đây, lão phu muốn làm nhị bằng hữu với ngươi!
Thế là kể từ hôm đó Minh Tùng được gửi hắn qua Trần Tử học các loại võ. Trần Tử dạy Minh Tùng về nội lực, day cho hắn thu phát thế nào cho chuẩn rồi sau đó truyện thụ cho cho hắn cách sử dụng binh khí từ cung, gậy, kiếm, đao, chùy, thương, nỏ, nhuyễn kiếm,.. ưu nhược điểm của các món, cách phá giải của chúng.
Minh Tùng học rất nhanh, sau một tháng thì hắn thành thục sử dụng nội lực. Trần Tử cũng rất hài lòng, tên cốt này còn đặt biệt chọn cho Minh Tùng một bài quyền mang tên là Bổ Thiên. Quyền thế của Bổ Thiên chính là lấy trời đất làm trợ lực, dựa vào địa hình kỳ quái mà phát huy thực lực chân chính, âm nhu, cương dương đều đủ, lại còn bổ trợ rất lớn cho việc kéo dài tuổi thọ cho người tập.
Mặc dù ưu việc là thế nhưng Minh Tùng khá là không thích kiểu đánh Bổ Thiên này, hắn dựa trên cơ sở về nội lực và nền tảng của Bổ Thiên mà tạo ra một kiểu đánh mang tên Hình Bắc. Trần Tử sau khi thấy các đường quyền cương dương của Hình Bắc mà chấn động, Trần Tử sau đó không quản thời gian mà dành ra suốt một tháng để cải biết bộ quyền cước này.
Thế là bài quyền Hình Bắc giờ đây lại có tên mới là bài quyền Ưng Long Thiên Sát, đã được cải tiến những điểm thiếu sót và bổ sung ưu điểm, cộng thêm tác dụng kéo dài tuổi thọ cho người tập.
Khi đã học hết ở chỗ Trần Tử những kiểu chiến đấu, bộ binh chiến lược, kỵ binh chiến lược, tượng binh chiến lược, thủy binh chiến lược,… Thì Minh Tùng quay trở về căn nhà sàn của Hồ Nhu Thiền để học Tam Phẩm, Hồ Nhu Thiền dạy hắn hít thở để cải thiện quyền cước, bộ pháp, dạy hắn về chính Tín, chữ Nhân trong võ thuật.
- Học võ cốt là bảo vệ bản thân, phụ là bảo vệ thân nhân, ma là s·át n·hân.
Minh Tùng sau tầm hai năm tu tập thì chào tạm biệt Hồ Nhu Thiền để quay về với doanh trại. Trước khi đi Hồ Nhu Thiền hỏi Minh Tùng:
- Ngươi có chắc là nhà ngươi muốn quay về đám lính đánh thuê của mình chứ?
Minh Tùng trầm ngâm một chút rồi lạnh lùng nói:
- Chắc, ta chắc chắn.
Hồ Nhu Thiền thở dài nhìn bầu trời xanh ngát:
- Trong hai năm ngắn ngủi này ngươi đã thể hiện rất xuất sắc, ngươi là kẻ đầu tiên có thể khiến ta cùng với lão Tử kinh ngạc đấy. Nhân trung lễ nghĩa, vì nhân mà đối đãi, người như ngươi quả trăm năm khó tìm. Nếu được thì ta muốn thấy ngươi đứng trước Long Ngai mà thống nhất giang sơn, mở rộng bờ cõi đấy.
- Bờ cõi…
Minh Tùng bỗng chìm sâu vào trong miên mang về một câu này của Hồ Nhu Thiền, hắn chính là muốn bản thân mình phải chịu cực khổ nữa, lại càng không muốn người khác cũng như mình, mất nhà mất cửa, mất cả người thân, yếu đuối không thể nào chống chọi lại với những tên ôn giặc, nhưng hắn không bao giờ dám mơ tưởng đến một chữ Đế cả, chữ Đế đối với hắn chính là dùng cho vị trại chủ của mình, Nguyễn Nhạc mới đúng.
Minh Tùng hỏi Hồ Nhu Thiền:
- Đế vương không phải là do trời định hay sao mà ngươi lại muốn thấy ta đứng trước Long Ngai?
Hồ Nhu Thiền lắc đầu nói:
- Phàm trên đời là không phạm đến Thiên, Thiên cũng không nhàn mà quản chuyện của Phàm. Vận mệnh chỉ là một thứ, nó tuy quan trọng nhưng không phải là thứ cốt yếu, thứ cốt yếu để lập một đế vương đó chính là tấm lòng của người đó. Tấm lòng phải luôn hướng về dân, vì dân mà quản, vì thương mà xây, đấy mới chính là đế vương!
Minh Tùng hỏi lại:
- Theo lời của ngươi thì ai cũng có thể là đế vương?
Hồ Nhu Thiền cười đáp:
- Theo như trên giấy thì chính là vậy, ha ha. Lão già này đã già rồi, ta nhớ hồi trẻ ta cũng mơ tưởng đến Long Ngai thống nhất toàn bộ hai cõi Nam Bắc lại với nhau, chỉ tiếc là ta biết mình không thể nào có một tấm lòng hướng về người khác được, ta chỉ là một tên ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mà thôi. Còn ngươi… theo ta thấy thì có thể đấy!
Minh Tùng chìm sâu vào trong suy nghĩ, liệu hắn có thể ư? Liệu hắn có thể thống nhất giang sơn, đem hai nhà Nam Bắc hợp lại làm một? Hắn liệu có thể mang đến cho những người phía dưới một cuộc sống ấm no? Hiện tại Minh Tùng không thể nào trả lời được, hắn chỉ biết rằng mình có thể thử, hắn biết mình có một cơ hội để báo đáp tấm lòng của Minh Hùng!
Minh Tùng xách tay nải tạm biệt Trần Tử cùng với Hồ Nhu Thiền.
~~~
Hồ Nhu Thiền nhìn bóng dáng con ngựa của Minh Tùng phóng đi rồi mất dạng, lão thở dài nói với Trần Tử xương trắng:
- Ta thấy nó có mang hình bóng chúng ta lúc trẻ đấy, vừa ngông cuồng, vừa oai hùng lẫm liệt, không sợ trời sợ đất.
Trần Tử đáp:
- Không, nhà ngươi nói sai rồi, hắn không còn hơn cao ngạo hơn chúng ta nữa.
Nói rồi hai người dùng khinh công cùng bộ pháp của mình hướng thẳng lên trời, một t·iếng n·ổ vang trời vang lên, Trần Tử cùng với Hồ Nhu Thiền cùng lúc phóng lên trời. Hồ Nhu Thiền đã tìm được truyền nhân cho võ Tam Phần của mình, Trần Tử thì đã kích bại Hồ Nhu Thiền, mục tiêu ở Phàm của bọn họ đã hoàn thành, đã đến lúc bọn họ tiến lên Thiên rồi!