Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Họa Giang Sơn

Chương 11: Võ Luyện Tam Phần (Thượng)




Chương 11: Võ Luyện Tam Phần (Thượng)

Hồ Nhu Thiền nói:

- Trước khi ta chỉ dạy tập võ cho ngươi thì ta phải kiêm tra chút căn cốt của ngươi của ngươi cái đã. Nhớ đuổi theo đấy nhá, đừng để bỏ lại.

Hồ Nhu Thiền vận lực hai chân thoát cái đã phóng đi với tốc độ cực hạn, hắn đạp một cái đã bước mười lăm trượng, ba bước đó là sáu mươi lăm trượng! Tốc độ cực hạn không thể nào đuổi kịp.

Minh Tùng chứng kiến một cảnh đó thì chấn kinh, từ khoảnh khắc mà Hồ Nhu Thiền sử dụng công phu kinh công của mình thì chưa đầy ba hơi thở lão đã biến mất khỏi tầm mắt của Minh Tùng rồi, hắn hoàn toàn không thể đuổi kịp. Minh Tùng hít một hơi lạnh, liền sử dụng Phóng Cóc để đuổi theo.

Tốc độ của hắn so với gió chẳng khác là mấy nhưng Phóng Cóc có một nhược điểm đó chính là chỉ có sử dụng một lần mỗi hơi thở, không thể nào sử dụng quá hai lần trong một lần di chuyển. Thế là Minh Tùng phải vừa kết hợp di chuyển giữa chạy bộ và Phóng Cóc, việc này đã khiến hắn đuối nay còn đuối hơn trong việc đuổi theo Hồ Nhu Thiền.

Hồ Nhu Thiền quay đầu nhìn lại vẫn thấy Minh Tùng cách bản thân mình quá xa, xa đến nỗi nếu hắn không sử dụng một số công phu để tập trung nâng cao tầm nhìn của mình thì không thể nào nhìn thấy Minh Tùng được. Thế rồi Hồ Nhu Thiền quay đầu dừng lại, sử dụng khinh công phóng thẳng về sau.

Minh Tùng đang cố gắng hết sức để đuổi theo thì đột nhiên có một cái mặt già nua hiện lên trước mặt hắn, Minh Tùng giật mình định sử Phóng Cóc để lùi lại thi Hồ Nhu Thiền đã nhanh tay tán nhẹ vào mặt hắn đầy kinh bỉ rồi nói:

- Sao đại hiệp lại chậm thế hả? Ngươi khiến ông già này mệt mỏi đấy.

Nói rồi, Hồ Nhu Thiền quay lưng rồi lại biến mất, tốc độ thần tốc của hắn còn để lại dư ảnh trước mặt Minh Tùng. Minh Tùng chứng kiến một cảnh đấy thì lạnh lùng nói:

- Được lắm, lão chờ ta đấy.



Lúc này Minh Tùng đã phát hiện ra điều gì đó bất thường đến từ Hồ Nhu Thiền, hắn khi sử dụng Phóng Cóc sẽ dựa vào cơ bắp của bản thân cùng với tư thế bè chân ra hai bên của con cóc để di chuyển, còn Hồ Nhu Thiền thì gần như không làm như thế, lão dường như dựa vào một dựa vào một lực lượng khác để thi triển công pháp. Đột nhiên Minh Tùng nhớ về câu nói về khí gì đó của Nguyễn Nhạc, hắn ta nói đó chính là căn cốt để xử ra đao kiếm của bản thân, hắn đoán nó cũng liên quan đến “khí” mà Nguyễn Nhạc từng nhắc đến.

Minh Tùng quyết định dựa vào tư chất võ học của bản thân để thử sử dụng “khí”. Hắn đứng lại, nhắm hai mắt, miệng mũi cùng lúc mở ra hô hấp, bụng của hắn căng lên. Minh Tùng dồn hết cái không khí từ trong bụng của mình xuống phần hạ.

Hắn sử bè hai chân ra sử dụng Phóng Cóc. Tốc độ của hắn ầm một tiếng to lớn vang trời, Minh Tùng chỉ bằng một phóng đã bay đi năm mươi mấy trượng, một phóng này của hắn đã khiến Minh Tùng bắt gặp Hồ Nhu Thiền cách đó không xa.

Minh Tùng khi đáp xuống mặt đất định đi đến chỗ Hồ Nhu Thiền thì một cơn đau nhức chảy dọc người hắn lên não bộ, Minh Tùng gục xuống. Hồ Nhu Thiền thấy vậy không đến giúp mà chỉ nói:

- Ồ, ngươi biết sử dụng nội công rồi à? Ta quả thực không sai mà.

Minh Tùng sao một chốc nằm trên mặt đất thì khó chịu đứng dậy bước đến chỗ Hồ Nhu Thiền. Cả hai người cùng tận hưởng một cảnh thư thái ở trong rừng. Lúc này Hồ Nhu Thiền cất lời:

- Coi như nhà ngươi có căn cốt để theo lão phu tập luyện, bây giờ chúng ta bắt đầu nào.

Nói rồi, Hồ Nhu Thiền chộp lấy người Minh Tùng phóng về phía căn nhà nhỏ của mình bên suối. Tốc độ của lão còn nhanh hơn cả lúc trước nữa, nên chẳng mấy chốc hai người đã đến được nhà của Hồ Nhu Thiền.

Hồ Nhu Thiền đặt Minh Tùng xuống rồi mời vào nhà. Vào nhà, Hồ Nhu Thiền lấy ra một chút nước trà cho Minh Tùng, rồi ngồi xuống nói:

- Muốn trở thành một võ giả thì ngươi không chỉ cần phải có một cơ thể khỏe mạnh, hay kỹ thuật điêu luyện mà ngươi còn cần phải có đạo đức. Thứ võ học mà ta sắp dạy cho ngươi tên là Tam Phẩm, ba phẩm hay ba điều kiện của một võ giả lần lực là thể, thuật, đức. Muốn học thuật thì cần phải có thể, muốn hành hiệp trượng nghĩa không sa vào ma thì cần phải có đức, muốn độc bá đả thiên thì cần phải có thuật, không có thứ gì là dư thừa.

Kể từ cuộc nói chuyện này với Hồ Nhu Thiền, Minh Tùng bắt đầu trui rèn võ thuật võ thuật của bản thân. Cách huấn luyện của Hồ Nhu Thiền khá là kỳ lạ, ngày nào cũng bắt Minh Tùng gánh nước bổ củi quét lá bên nhà, sau đấy thì lại bắt hắn xây thêm bốn tầng nữa cho căn nhà của lão mà không sử dụng Phóng Cóc.



Minh Tùng mặt dù bị hành xác như vậy nhưng không bao giờ phàn nàn, kể cả trong suy nghĩ, hắn chỉ như một khôi lỗi vô cảm lạnh lùng làm mọi thứ như Hồ Nhu Thiền bảo mà thôi. Hồ Nhu Thiền thấy hắn như vậy cũng rất là lo lắng, tính cách Minh Tùng như vậy rất dễ gây nên cản trở cho hắn trong con đường của bản thân mình, nặng nề nhất chính là cái tính lạnh lùng khó gần này có thể kéo hắn sa đọa vào con đường tà ma!

Chẳng mấy chốc đã sau tháng trôi qua, bài tập của Minh Tùng đã không còn dừng lại ở việc nhà nữa mà chuyển qua cổng một tảng đá nặng tám trăm cân leo một ngọn núi, rìu thì được Hồ Nhu Thiền thay thế bằng tay Minh Tùng, củi thì được thay thế bởi đá, lá thì lão ta thay bằng vô số cầu đinh sắt rải khắp mặt đất.

Mặc dù khó khăn như thế mà Minh Tùng chỉ trong vòng sáu tháng đã có thể cổng đá qua núi, dùng tay bổ thạch một cách dễ dàng, chân chai lì đến mức không còn cảm thấy đau đớn khi đạp phải cầu đinh sắt nữa và cảm xúc của hắn cũng đã tốt hơn một chút, mặc dù vẫn còn lạnh lùng nhưng cái vẻ khó gần xa lánh người khác nhưng Hồ Nhu Thiền nhận thấy được sâu bên trong Minh Tùng đã ấm hơn một chút.

Cuối cùng sau khi hoàn thành mọi bài tập của Hồ Nhu Thiền một cách hoàn hảo thì Minh Tùng được lão đưa đi đến một nghĩa địa.

Minh Tùng thắc mắc hỏi:

- Rốt cuộc ngươi muốn ta tập gì ở đây?

Hồ Nhu Thiền nói:

- Ngươi cứ lấy một nén nhang thấp lên đi rồi sẽ hiểu.

Minh Tùng nghe lời làm theo, hắn lấy nhang cùng với một hòn đá đánh lửa, thắp lên một điểm sáng. Hắn bước tới một ngôi mộ rồi cắm nhanh xuống, hai tay chắp lại xá xá vài lần. Đột nhiên từ dưới mặt đất trồi lên một cánh tay, cánh tay đó chống lên mặt đất kéo cả người đứng dậy.



Minh Tùng không nói không rằng, sử dụng tốc độ phi thường của mình để phóng tới người kia, tung một đấm. Nhưng người xoay cánh tay một cái đã mang Minh Tùng trấn xuống mặt đất.

Người kia râu tóc có chỗ có, có chỗ không, răng thì thiếu mất vài cái, mắt thì có con lồi ra như sắp rớt, con còn lại thị trắng dã không tròng, nom rất đáng sợ.

Ngươi đó nói:

- Chỗ ngủ của lão phu ai dám x·âm p·hạm đều c·hết.

Hồ Nhu Thiền bất ngờ lấy một chiếc đũa phóng tới. Nội lực thâm hậu của lão xuất ra một cái ám khí kinh người, chặn đứng lại hành động diệt sát của tên kia. Tên kia nhìn thấy Hồ Nhu Thiền liền nói:

- Chó c·hết nhà ngươi, Hồ Nhu Thiền!

Nói rồi tên kia phóng tới Hồ Nhu Thiền giao chiến mấy chục hiệp. Hồ Nhu Thiền tuy nội lực thâm hậu, kỹ thuật hào hỏa nhưng đối với tên già khọm đó vẫn chỉ là một chính một mười, tên kia chính là một sự tồn tại siêu phàm của võ giả, hắn đã đạt tới trình độ thâm cao nhất của võ học đó chính là bất tử trường sinh, vô tận tuổi thọ. Tên kia thi triển ra một đòn gọi là Tạ Hùng Trảo, đem Hồ Nhu Thiền đánh bay mấy trượng.

Hồ Nhu Thiền đứng dậy vận nội công của mình, một cái ảo ảnh rồng hiện lên sau lưng lão. Hồ Nhu Thiền xoay bàn tay, thu cánh tay lại hông, cả con rồng cũng theo đó mà truyền vào nắm đấm của lão.

Hồ Nhu Thiền nói:

- Tử, xem một quyền của ta.

Tử cười nói:

- Ngươi đã già rồi, khí huyết mười phần đã tổn chín. Xem ra lần này ta kích bại ngươi rồi, Hồ Nhu Thiền!

Tử thủ thế, tử khí từ trên đất bốc lên, mây trên trời đang sáng chói bỗng dưng xám lại, lôi quang nổi lên cuồn cuộn. Hắn phóng ra một quyền về Hồ Nhu Thiền.

Hai quyền chạm nhau, xung kích nổi lên thổi bay toàn bộ mồ mả. Da thịt của Tử cũng theo xung kích bay đi, nhưng căn bản hắn không hề quan tâm, chỉ một mực so quyền cùng Hồ Nhu Thiền. Hai người cứ như thế mà so nội lực đến khi Hồ Nhu Thiền b·ị đ·ánh bay để ho cả máu, Tử thì thổi bay toàn bộ da thịt trên người, chỉ còn lại một bộ xương ố vàng với hai ánh sáng màu đỏ trong hốc mắt.