Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyền Huyễn: Có Song Hệ Thống Ta Vô Địch

Chương 34: Sao Chúng Ta Thấy Tông Môn Thật Nghèo Khổ A.




Chương 34: Sao Chúng Ta Thấy Tông Môn Thật Nghèo Khổ A.

Một đường đi gần đến Lương Trai thôn thì Trần Thiên ra lệnh tất cả dừng lại, liền cả một đám người đi bộ đến cổng thôn làng, khi đến nơi Trần Thiên liền hô lớn:

"Mọi người ta trở về a, mau mau ra nhận lộc a, lộc về rồi đây mau mau ra nhận a"

Nghe lấy tiếng Trần Thiên vang cả thôn làng liền cả đám người ai ai cũng chạy ra đón Trần Thiên, nhưng cái quan trọng nhất là nhận lộc a.

Lúc này Lâm Nghiệp đi đến liền nói:

"Tiểu Thiên a lần này vất vả rồi a, mà ngươi lần này mang thật nhiều người về a"

Trần Thiên đi đến Lâm Nghiệp cười nói:

"Lâm gia gia ta mang quà đến cho mọi người a"

Trần Thiên không nhiều lời liền từ trong nhẫn giới chỉ ra một đống hàng hóa bọc gói thả xuống đất để mọi người đến chọn.

Lâm Nghiệp lúc này liền vỗ bả vai Trần Thiên nói:

"Tiểu Thiên ngươi có lòng a"

Trần Thiên mỉn cười nhẹ nhàng đáp:

"Không cũng là mọi người đều có công nuôi dưỡng ta mà, mà chúng ta không phải là một nhà a những thứ này thì nhằm nhó việc gì đâu chứ"

Mọi người đều nghe vậy liền nói:

"ĐÚng a, chúng ta đều là người một nhà a, tiểu Thiên ngươi còn được ta cho bú sữa nuôi lớn đây"

"Nhằm nhò gì chứ tiểu Thiên đây là mang quá nhiều cho chúng ta rồi a, một năm qua ta chúng ta kiếm ăn thật dễ dàng đấy, mỗi ngày không lo vất vả kiếm ăn a"

"Đúng a, giờ làng ta ai đầy đều khỏe mạnh béo tốt a, nhờ công pháp của tiểu Thiên giờ ta đi săn cũng dễ dàng a"

...



Cả đám dân làng đều không ngừng khen Trần Thiên làm hắn rất là thấy ấm áp lắm, Trần Thiên hắn luôn thấy không đâu tốt đẹp bằng nhà đấy, nhà một nơi yên bình, một chỗ dựa, một nơi không có cô đơn thì đó mới là nhà a.

Sau lưng Trần Thiên bọn đệ tử đều tranh nhau nghị luận nói:

Hàm Thiên Long mở miệng nói:

"Các ngươi nghe thấy được không hình như đây mới là nhà của chưởng môn a, ta tưởng nhà chưởng môn giàu có lắm cơ mà"

"Đúng a, ta cũng tưởng thấy nhà chúng ta chưởng môn ở đâu đấy cơ, nhưng mà không ngờ tới a"

"Mụ không phải ta bị chưởng môn lừa vào rồi chứ"

"Ngươi đây nghĩ gì, chúng ta đã gia nhập vào rồi liền đành chấp nhận thôi a, nếu không chưởng môn diệt khẩu chúng ta thì sao"

...

Mặc kệ đám con trai, lúc này có thiếu nữ nhỏ tuổi nhất hỏi Hàm Linh Tuyết:

"Sư tỷ tông môn ta ở đâu vậy a"

Linh Tuyết hơi tỏ vẻ thần bí liền nói:

"Ở rất gần đây đấy, các ngươi sẽ bất ngờ lắm đây"

"Ở gần đây á"

Cả đám nhìn xung quanh như mà thấy đồng không mông quạnh không khỏi lè lưỡi ra giật mình.

Cả đám rối rít nói:

"Mẹ ta đích thật là vào hang sói thật rồi a"



"Trời ơi chưởng môn đây là cầm tiền đi lừa gạt chúng ta a"

"Phụ thân ta muốn về với ngài a"

...

Linh Tuyết nàng cũng lười giảng thích chỉ mặt lạnh đứng đấy chờ Trần Thiên trở lại.

Khoảng một lúc sau cả đám đệ tử được dân làng tổ chức một bữa tiệc ăn trưa, độ nhiệt tình hiếu khách của người trong làng làm cho chúng đệ tử ngượng ngùng, hơi đỏ mặt tiếp nhận nhưng vẫn cố gắng mỉn cười nhưng thật khó chịu a.

Dần dần chiều đến lúc này Trần Thiên mới bắt đầu dẫn bọn đệ tử xuất phát đi bộ về hướng tông môn.

Đường xa hơn 10 dặm làm cả đám mới đệ tử tu vi thấp hơi mệt mỏi a, lúc này Trần Thiên liền hô lớn:

"Tất cả dừng lại...dừng"

Các đám đều dừng lại nhìn Trần Thiên, lúc này Trần Thiên lại nói tiếp:

"Chúng ta đến Huyền môn tông rồi a các đệ tử hãy chuẩn bị chiêm ngưỡng đi, cuộc đời các ngươi sắp thay đổi rồi a"

Cả đám mới đệ tử vui mừng nhìn lấy xung quanh, nhưng để bọn hắn không thể ngờ rằng ngoài chỉ có một căn lều rách nát có bản hiệu Huyền môn tông ở phía trước ra thì chẳng còn lại gì a, điều này làm bọn hắn khóc không ra nước mắt a.

Lúc này Ngô Bính liền cả gan hỏi:

"Ch...chư...chưởng môn chẳng lẽ phía sau ngài chính là tông môn a"

Trần Thiên lúc này bất ngờ nhìn hắn nói:

"Ồ, ngươi đây làm thế nào thấy được hay vậy a, đúng rồi đấy phía sau ta chính là môn phải chúng ta a"

Lúc này cả đám đều tặc lưỡi không thôi, không hỏi oán hận Trần Thiên lừa bọn hắn a, Phương Hữu Sinh lên tiếng nói:

"Chưởng môn, sao chúng ta thấy môn phái thật là nghèo khó a"

Trần Thiên hằn liền tức giận nói:



"CM ngươi thấy thế nào mà môn phái của ta nghèo khó đây, mắt ngươi mù a"

Chúng đệ tử thầm mắng không thôi: "Trời ngươi đây bệnh không hề nhẹ a, đến cả phẩm mỹ quan cũng vấn đề a, làm thế nào mà Trần chưởng môn thấy tông môn mình rất giàu có vậy"

Nhìn lấy chúng đệ tử oán thầm không thôi, Trần Thiên liền ngây thơ nói:

"Các ngươi đây là sao vậy, nhìn như hận muốn ăn c·hết ta hay sao ấy"

Các chúng đệ tử lại thầm mắng: "Đâu chỉ muốn ăn c·hết ngươi, còn muốn nguyền rủa ngươi c·hết không được chiêu sinh a"

Dù oán hận nhưng bọn hắn biết đánh không lại Trần Thiên nên chỉ đành lặng thầm than vãn mà thôi

Thiếu nữ Thương Lam đệ tử lúc này liền chỉ đến chiếc lều rách rưới liền hỏi Trần Thiên:

"Chưởng môn sau này chúng ta đều ở trong chiếc lều rách rưới ở đây tu luyện á"

Trần Thiên liền vỗ ngực tự cao nói:

"Đúng rồi đấy, các ngươi sau này thu được vào nơi chẳng khác nào thánh địa tu luyện a, hâm mộ hay không a"

Trần Thiên vừa nói xong liền cả thấy cả đám đệ tử ôm nhau khóc a, chỉ có Dương Hoàng Khôn và Lâm Bất Phàm thì thở dài chấp nhận số phận a.

Lâm Bất Phàm liền thở dài hỏi Trần Thiên:

"Chưởng môn căn lều nhỏ vậy chỉ chứa được 4 người là hết cỡ rồi thì làm sao chúng ta có thể ở chung được a"

Trần Thiên liền khoát tay vui vẻ cười tưởng thấy bọn nhỏ đang vui mừng thì nghe lấy Lâm Bất Phàm liền tỉnh hồn lại quát to:

"CMN các ngươi đây thế nào, ai bảo chúng ta ở đây tu luyện, đây chỉ là cổng vào thôi mẹ nó tông môn là ở đằng sau a, đều được ẩn nấp cẩn thận hết chứ, còn lại đều chỉ là huyễn thuật thôi, chứ ở căn lều này là chỉ đánh lừa ngoại nhân a"

Hàm Linh Tuyết liền ở bên cạnh Trần Thiên liền rất bất ngờ nhìn lấy sau lưng nàng cả một nơi thánh địa rộng lớn a, nhưng nàng cố gắng quan sát thế nào nhưng lại không thể cảm thấy một chút trận pháp ba động nào a, điều này lại để nàng không thể trừng mắt đẹp nghi ngờ nhìn lấy Trần Thiên đấy.

"Hình như các ngươi đây là một chút không tin tưởng ta a, nên các ngươi mới không nhìn thấy môn phái đằng sau lưng ta đấy, thôi được rồi ta sẽ dẫn các ngươi vào chứng kiến thời khắc tươi đẹp nhất a"

Trần Thiên lười nhác giải thích cho bon hắn liền dẫn đầu đi vào, thấy vậy cả đám mới đệ tử đều cũng đi theo vào a.