Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyền Huyễn: Có Song Hệ Thống Ta Vô Địch

Chương 33: Cuộc Trả Thù.




Chương 33: Cuộc Trả Thù.

Một đường đi đến Thanh Biên thành trên không trung, Trần Thiên lúc này nhìn từ trên cao xuống hắn liền ra hiệu tất cả dừng lại, Trần Thiên hắn nhớ đến sỉ nhục một năm trước hắn liền cắn răng nghiến lợi, hắn một mình đi tới liền hạ thấp xuống đến đủ để ai có thể nhìn được thấy hắn, lúc này dân chúng hiếu kỳ nhìn lên không trung bởi vì yêu thú thường hay ít khi xuất hiện nên cả đám ai cũng tò mò, liền nghị luận:

"Trời con chim này thật to a"

"Chim gì, đó là yêu thú đấy, ta thấy qua rồi là Lam Bất điểu a"

"Mụ cả đời này ta chưa thấy yêu thú a, mà hình như trên lưng nó có người kìa"

"A đúng, hình như là trông rất trẻ tuổi a"

"Chắc là thiếu gia nhà nào lại khoe của rồi"

"Chắc vậy"

...

Lúc này Trần Thiên hạ thấp xuống liền hô lớn:

"CMN, Ông nội các ngươi trở lại đây"

Lúc này cả đám hiếu kỳ chạy đến hóng hớt, nhìn lấy Trần Thiên lại ầm ầm nghị luận.

Một lúc sau một đám lính hộ vệ chạy đến liền quát:

"Ngươi là ai mau xưng tên a"

Trần Thiên tức giận mắng:

"Ta là tổ tông ngươi a"

"Ngươi"



Tên lính kia liền tức giận suýt nữa hộc máu, xong lại bình tĩnh tức giận quát:

"Ngươi mau hạ xuống để chúng ta đưa ngươi gặp thành chủ a"

Trần Thiên lại chửi:

"Có cái lồng"

Cả đám người ai ai cũng chấn kinh nhìn lấy Trần Thiên hắn miệng quá là tiện a.

Lúc này có người bỗng nhận ra Trần Thiên nói:

"A đây không phải phế vật Trần Thiên sao, hắn sao lại trở lại rồi"

"Ấy cái gì một năm trước phế vật Trần Thiên á, chuyện này ta còn suýt nữa thì quên a"

"Đúng vậy, ta cũng nhớ ra rồi"

"Sao hắn lại trở lại giờ định làm gì a, chẳng lẽ cầm con chim này dọa chúng ta a, hahahahah"

"hahahahaha"

...

Cả đám người cười lấy Trần Thiên, Trần Thiên hắn cũng chỉ đứng đấy nhếch miệng lên co giật, bực bội nói:

"Các ngươi muốn cười đúng không, được ta cho các ngươi cười cười cả ngày mới thôi"

Trần Thiên hắn liền mở ra thương thành hệ thống đổi lấy hai ngàn thượng phẩm linh thạch trao đổi lấy một quả bom cười cỡ lớn, liền điều khiển Lam Bất điểu bay cao lên không trung, châm lửa đốt liền chuẩn bị thả.

Ở dưới cả đám thấy Trần Thiên bay lên cao lại nghị luận cười nói:

"Các ngươi thấy a, hắn bỏ chạy kìa"



"hahaha phế vật vẫn chỉ là phế vật a, mau chạy về bú tí mẹ đi"

"hahahaha"

...

Cả đám hồn nhiên chê bai Trần Thiên liền không biết một cuộc vui lớn sắp đến với bọn hắn, có lẽ có thể tạo nên một ký ức làm bọn hắn không thể không quên được trong cuộc đời bọn hắn a.

Quả bom từ từ rơi xuống, lúc này khoảng cách chạm đất còn 10 trượng liền bắt đầu nổ tung, tuy nó không gây sát thương nhưng lại thả ra một loạt khí vụ bắt đầu bao phủ khắp thành trì, cả đám ai ai cũng tưởng Trần Thiên hóa điên liền thả độc xuống đầu độc bọn họ a.

Lúc này cả đám liền chạy loạn khắp nơi tìm tránh nạn, ai ai cũng che mũi để phong hít vào, nhưng vẫn là không giữ được, liền có người hít vào liền kêu:

"Không được ta sắp c·hết rồi a, mụ ta đến với ngài đây"

Dần dần vài người cũng bắt đầu hít phải, nhưng mà đợi một lúc sau cả đám thấy chẳng có gì cả liền thở dài nói:

"A, ta không bị làm sao a hahahaha, hóa ra hahah không có độc hahahaha Uẩy"

Dần bọn hắn nhận ra không đúng bọn hắn không thể nào dừng cười được, liền cả đám bắt đầu cười, dần dần từng người một như viruts lan truyền nhanh chóng cả đám bắt đầu cười, từng người một ôm bụng cười lớn, ai ai cũng quỵt xuống cười lớn, có người thì cố gắng nhịn nhưng mà không thể được liền đỏ mặt lên máu dồn lên não liền hộc máu lại cười tiếp...

"Mụ đ...đau bụng c...c·hết ta rồi hahahaha, d...dừng lại a, ahhahaha c...cầu xin ngươi dừng lại a"

"ahahahah m...miệ...miệng ta đau, hahaha dừng l...lạ...lại a"

...

Từng đám cầu xin nói nhưng lại không thể dừng cười được, lúc này Trần Thiên liền thỏa mãn a, bom cười tác dụng là 5 canh giờ a, cảnh giới Nguyên Anh trở xuống đều bị nó tác dụng đấy, lần này Trần Thiên trừng phạt bọn hắn đủ để cho bọn hắn nên nhớ hắn là không thể đắc tội a, Trần Thiên liền vui vẻ cười lớn tự kỷ trở về liền nhìn lấy bọn chúng đệ tử đang nhìn chằm chằm hắn hiếu kỳ xong lại nghị luận nói:

"Chưởng môn đây là lại phát bệnh a"



"Đúng Đại sư tỷ nói đúng a, chưởng môn thường xuyên hay tự cười một mình đấy, đây là bệnh không hề nhẹ a"

"Chúng ta phải cố gắng tu luyện rồi tìm thuốc cho chưởng môn a"

"Đồng ý a"

"Ta cũng đồng ý"

...

Nghe lấy bọn đệ tử nghị luận Trần Thiên mặt đen lại quát:

"Các ngươi đây là ngứa đòn đúng không, bảo ai bệnh a, các ngươi bệnh ấy"

Lúc này Lục Nguyên Sinh liền mở miệng nói:

"Chưởng môn, Hàm sư tỷ liền nói rằng nàng từ khi gặp trưởng môn tới giờ đã nhìn lấy ngài tự cười một mình không dưới 20 mươi lần a, liền hỏi đây không phải bệnh là gì a"

Trần Thiên liền nhìn lấy Linh Tuyết nói:

"Ta tự cười một mình bao giờ a"

Linh Tuyết nàng liền che miệng cười đáp:

"Chưởng môn lần đầu ngài thu ta thì ngài đã cười một lần a, lúc đấy ta còn không hiểu ngài sao lại cười nữa, lần thứ 2 là ngài bỗng dưng nhìn chằm chằm bông hoa lại cười dù ta chẳng biết hiểu tại sao nữa, lần thứ 3..."

"Đủ đủ rồi dừng lại a, đừng nói nữa, sau này đừng nhắc lại được chưa, nói chung là ta không có bệnh a"

Trần Thiên đỏ mặt khua tay chen ngang nói, Hàm Linh Tuyết và đám đệ tử liền cười lớn nhìn lấy Trần Thiên cả đám ai ai cũng không tin a, lúc này Linh Tuyết lại hỏi:

"Chưởng môn bên dưới kia sao tiếng cười chen lẫn tiếng khóc nhiều thế vậy, ở dưới có chuyện gì a"

Trần Thiên lúc này liền khoát tay nói:

"Đừng bận tâm, một lũ đần thôi không cần quan tâm làm gì, giờ chúng ta lại xuất phát trở về môn phái a"

Chúng đệ tử đồng thanh nói:

"Vâng".