Hơn mười hai giờ đêm, đèn biển báo phòng cấp cứu vụt tắt. Hai ông bà đều vội vàng đứng dậy hỏi thăm tình hình con gái. Bác sỹ lên tiếng:
- Phát hiện quá muộn, vết thương lại càng nặng hơn. Tôi khuyên gia đình nếu có điều kiện hãy sang nước ngoài tiếp tục trị liệu. Ở đây công nghệ ta chưa tiên tiến bằng họ, ở đó biết đâu cô bé sẽ tốt hơn!
- Hơn nữa cũng do biết thương còn mới nên cô bé chưa quen khống chế cảm xúc. Nên bố mẹ càng phải quan tâm nhắc nhở cô bé nhiều hơn.
Nghe bác sỹ nói vậy họ liền gật đầu. Dương là con gái cưng của họ, chỉ cần có thể thì họ sẽ làm tất. Nhưng chỉ là sợ Dương không chịu đi mà thôi.
Cô được các y sĩ chuyển sang một phòng chăm sóc đặc biệt khác. Bố mẹ Dương vào thăm con, cô gái nhỏ yếu ớt nằm trên giường bệnh. Dây giăng tứ phía, đôi mắt khẽ mở nhìn lên.
Mẹ Dương đến ôm con vào lòng, nhưng sợ ảnh hưởng đến cô nên chỉ nhẹ nhàng ôm cái rồi thôi. Bà ngoảnh mặt đi đưa tay lau nhanh giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Dương rưng rưng nước mắt, mẹ cô là một doanh nhân thành công rất mạnh mẽ.
Từ khi sinh ra cô chỉ thấy mẹ khóc đúng ba lần, đây là lần thứ ba, để bố mẹ phải lo lắng như vậy cô thật sự cũng rất đau lòng. Đưa mắt sang nhìn ba, ba Dương đứng đó sừng sững như một người anh hùng bảo vệ cho cô. Khóe mắt ông hoen đỏ, đôi bàn tay siết chặt lại cố giữ bình tĩnh. Dương thều thào cất tiếng:
- Con xin lỗi, là con sai...
Sai vì luôn để bố mẹ lo lắng, buồn lòng không thôi. Tiếng nói cô đứt quãng theo từng đoạn thay vào đó là tiếng ho khàn khàn. Mẹ Dương nắm lấy tay con gái, nức nở nói từng câu an ủi. Bố mẹ Dương thuê khách sạn gần đó nghỉ ngơi, cô nằm trên giường bệnh nhìn chăm chăm vào trần nhà.
Đêm đó cô suy nghĩ rất lâu, hẳn sau lần này mẹ sẽ đưa cô sang nước ngoài trị liệu. Nghĩ đến Thịnh, nước mắt lại rơi. Dương nhìn thấy sự khổ tâm của cậu, nhìn ra được suy nghĩ của cậu. Nếu mình khỏe mạnh lại, chắc hẳn cậu ấy sẽ không như vậy nữa nhỉ?
Lúc đó có phải hai đứa sẽ trở lại như xưa. Có thể dắt tay nhau thoải mái đi chơi, lại cùng chung một ngôi trường, cùng nhau cố gắng. Rồi chúng ta sẽ có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc đúng nghĩa phải không?
Mắt Dương nặng trĩu đóng lại trong cơn mơ màng. Sáng hôm sau, mẹ Dương mang cháo cùng ít đồ đến. Thời gian cấp bách, nếu bỏ qua giai đoạn chữa trị tốt nhất thì sẽ không tốt cho việc hồi phục hoàn toàn sau này.
- Dương, tình trạng con đang chuyển xấu. Bố mẹ muốn con sang nước ngoài chữa được không?
Mẹ Dương không muốn kích động con gái nên chỉ dám hỏi nhỏ nhẹ.
- Được ạ!
- Con... à hả? Con đồng ý sao? Vậy thì tốt quá!
Mẹ Dương kích động rạng rỡ ra mặt, bà tưởng sẽ mất ít thời gian thuyết phục con gái. Không ngờ cô lại dễ dàng đáp ứng như vậy.
Mẹ Dương thấy tâm trạng Dương có chút không đúng nhưng dù sao cô đã đồng ý rồi nên bà cũng bỏ qua vấn đề nhỏ này. Tốc độ làm việc của bố Dương rất nhanh.
Trong hai ngày ông đã xử lý xong thủ tục bên trường học và bệnh viện bên Mỹ. Mẹ Dương luôn ở bên con gái trong những ngày qua, đứa em trai cũng ngày ngày chạy sang thăm chị.
Dương vẫn luôn giữ liên lạc với Thịnh. Nghĩ cũng đã đến lúc phải đi, cô nhắn tin nói với cậu một tiếng.
[ Thịnh này!]
[?]
[ Bệnh của tớ... có chút vấn đề! Ngày mai tớ sẽ sang Mỹ trị liệu.]
[ Cậu phát bệnh? Hôm nào? Sao không báo cho tớ.]
[ Đi vội như vậy ư? Cậu đang ở đâu, tớ đến!]
[ Thịnh! Đừng đến... tớ sợ khi nhìn thấy cậu tớ sẽ không đi nổi nữa mất!]
Thịnh ở bên kia cầm điện thoại tay run run. Cậu không nghĩ được nhiều liền bắt xe đến bệnh viện lớn ở đó tìm Dương. Cô gái trên phòng bệnh khuôn mặt tái nhợt, đôi môi bạc màu khẽ mấp máy gì đó.
Chắc là cậu giận lắm! Mối quan hệ giữa hai người sao mà càng xa càng xa. Trái tim cô khẽ nhức nhối, tiếng báo động máy móc rang lên.
Mẹ Dương ở bên ngoài lấy nước nghe tiếng còi báo động thì thả ngay ly nước xuống lao vào phòng con gái.
Các bác sĩ cũng nhanh chóng có mặt kiểm tra cho cô. Không biết Dương đang nghĩ đến điều gì, sắc mặt ngày càng xấu đi. Âm thanh máy móc vang lên cao hơn chứng tỏ Dương đang có xu hướng kích động mạnh.
Nhưng kỳ lạ là cô vẫn ngồi đó thẫn thờ như một pho tượng điêu khắc. Bác sỹ không còn cách nào liền tiêm cho cô một mũi an thần.
Dương dần dần ngất đi, mẹ Dương đỡ vội lấy cô đặt xuống nhẹ nhàng, dém chăn lên. Con gái bà sao lại ra nông nỗi này chứ, nhìn sắc mặt của Dương bà chỉ hận không thể gánh chịu nỗi đau thay cô.
Thịnh chạy khắp hai ba cái bệnh viện, cuối cùng cũng tìm ra Dương. Nhưng cô vừa được tiêm thuốc, sẽ còn lâu mới tỉnh. Nhưng cậu lại gặp được trợ lý mẹ Dương và đứa em trai 14 tuổi đang cắm hoa cho phòng chị.
Nhìn thấy Dương ngủ trên giường bệnh cậu thở phào một hơi. Hưng- Đứa em trai của Dương cau mày nhìn Thịnh mà nói:
- Anh đến đây làm gì? Muốn gì ra ngoài nói, đừng phiền đến chị tôi!
Thịnh biết Dương có một cậu em trai nhưng chưa gặp bao giờ. Sau những kỳ nghỉ hè cô cũng hay gửi ảnh hai chị em cho cậu nên vừa nhìn Thịnh đã nhận ra đây là ai.
Hưng rất quý chị, việc gì của Dương cậu cũng biết và dĩ nhiên không loại trừ Thịnh. Cũng vì cứu anh ta mà chị cậu lúc nào cũng có nguy cơ phải nhập viện.
Hưng thật sự không có chút cảm tình nào với người đã làm hại Dương. Dù đó là bất đắc dĩ hay cố tình. Ra hành lang, Thịnh liên tục hỏi về tình hình của Dương.
Hưng cũng chỉ qua loa trả lời, chủ yếu là anh trợ lý giải thích kỹ càng cho Thịnh nghe. Chiều tối Dương tỉnh lại, đôi mắt màu trà có chút mông lung nhìn vô định.
Thịnh từ nhà vệ sinh bước ra thấy Dương tỉnh vui mừng chạy đến ôm lấy cô. Nước mắt chàng trai trẻ lăn ra không ngừng. Bờ vai Thịnh không khỏi run rẩy từng cơn nhẹ.
Dương đôi môi khô khốc mở miệng an ủi cậu, khóe miệng khẽ câu lên nở một nụ cười. Cô đã khỏe hơn rồi, Thịnh đỡ cô ngồi dậy rồi pha một cốc nước đến.
Đôi tay nhỏ cầm lấy cốc nước nhấp một ngụm. Gương mặt xinh xắn ngước lên nhìn Thịnh hỏi:
- Cậu... thôi bỏ đi! Đến rồi thì thôi vậy!
- Dương, sao cậu lại không nói cho tớ bết chuyện của cậu. Tớ không phải là bạn thân của cậu sao, ngay cả Linh Nhi cậu cũng không nói!
- Tớ...
Dương mím môi không đáp.
- Cậu nghĩ là cậu làm thế là tốt cho tớ sao?! Tớ nói cho cậu biết nhé KHÔNG- HỀ!
Thịnh tức giận gằn từng tiếng một, như muốn khảm từng câu từng chữ vào lòng Dương.
- Cậu có nghĩ đến cảm giác của tớ không? Người bạn thân nhất, người tớ thương yêu cũng là người hi sinh vì tớ đang nằm cấp cứu trong bệnh viện. Bản thân không hề hay biết gì, cậu coi tớ là gì chứ!
- Anh làm gì đấy!
Một tiếng quát lớn làm cả hai giật mình nhìn về cửa phòng bệnh.
Hưng bước vào xách theo hộp đựng cháo cho Dương. Ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
- Chị tôi vừa tỉnh lại, anh lại còn dám đứng đây la hét chị ấy! Nếu chị ấy có mệnh hệ gì thì anh tính sao, ngồi khóc ư? Anh muốn hại chết chị tôi mới vừa lòng đúng không hả?
Thịnh sững sờ, vừa rồi cậu giận quá mất khôn. Đúng thế! Lỡ Dương có mệnh hệ gì thì sao. Nghĩ đến đây trong lòng Thịnh lại dâng lên cảm giác hối hận và áy náy.
- Dương! Thật... thật xin lỗi. Là tớ sai rồi, cậu có sao không...
- Không sao! Cậu nói đúng, là tớ ích kỷ rồi. Hưng, đừng nặng lời với anh, mang cháo sang đây nào!
Dương nhìn Thịnh, đôi mắt tràn ngập sự chân thành. Hưng bĩu bĩu môi nhìn khung cảnh trước mặt, dậm chân bước đến bên bàn lấy cháo ra cho chị.
- Nào nào! Để anh, để anh.
Thịnh nhanh chân chạy đến cùng phụ lấy cháo.
- Hưng này, anh ấy ít khi đến thăm chị. Em ra ngoài một lát để chị nói chuyện riêng được không?
- Chị! Chị đuổi em! _ Hưng bất mãn lớn tiếng.
- Thằng nhóc này! Đuổi gì mà đuổi, còn nặng lời với chị cơ đấy.
- Xí! Đi thì đi, ai thèm!
Hưng hậm hực quay mình đi còn không quên oán thán một câu.
Trong phòng chỉ còn hai bạn nhỏ, bao nhiêu hoài niệm trong lòng lại dâng lên. Giây phút này, hai đứa như trở lại những năm tháng hạnh phúc lúc bé thơ.
Vui vẻ trò chuyện kể về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Dương cầm lấy đôi tay của Thịnh hôn xuống, giọt nước mắt nóng ấm rơi vào mu bàn tay cậu.
Cả hai đều im lặng ngắm nhìn đối phương. Nếu có thể, thật sự muốn ngưng đọng thời gian ngay lúc này. Hai đôi mắt như muốn in sâu hình bóng người mình thương vào tận tâm can.
Lưu giữ lại mối tình nhỏ trong sáng, ngây ngô, dại khờ này. Sáng sớm mai Dương sẽ lên máy bay chuyên dụng đến Mỹ trị liệu và học tập.
Họ sẽ tạm xa nhau một thời gian, một thời gian này chính là hơn hai năm...
Một khoảng thời gian đủ để xóa mờ đi một mối quan hệ...
Giọng nói non nớt nức nở của cô gái nhỏ năm ấy như vọng lại:
- Cậu, chờ tớ về nhé!
Nhưng tiếc rằng không còn nghe thấy thêm bất cứ âm thanh nào nữa. Chỉ có thanh âm thời gian cứ như vậy lướt qua mọi thứ…