Tiếng chuông báo thức vang lên. Dương tỉnh lại sau một giấc mơ dài, khóe mắt vẫn còn cảm giác khô cứng do nước mặt đọng lại hóa thành.
Dương với tay tắt cái chuông, cầm điện thoại lên. Mới hơn 6 giờ, cô nằm trằn trọc thêm một lát rồi bước xuống giường tiến vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Thay một bộ áo quần thoải mái, Dương chầm chậm bước xuống lầu. Trên bàn ăn, bố Dương- ông Phú đang ngồi đọc báo, mẹ Dương- bà Tình đang dọn nước uống cho cả nhà. Mắt thấy cô xuống, ông Phú và bà Tình đều lộ ra vẻ vui mừng đến đỡ cô.
- Sao con không nghỉ thêm lát nữa, mẹ thấy sắc mặt con hơi nhợt nhạt đấy!
- Mẹ con nói đúng đấy, bác sĩ nói rồi. Con chưa khỏe hẳn đâu, nghỉ ngơi nhiều chút, gác lại việc học tập đã!
Dương nhìn bộ dạng lo lắng, xoắn xuýt lên của ba mẹ mà lại đau lòng không thôi. Cũng chỉ có người nhà mới luôn yêu thương chăm sóc, bên cô lúc đau khổ. Dương giả vờ giận dỗi:
- Ba, mẹ! Hai người nói nữa là con giận đó. Con mạnh khỏe như này nhợt nhạt đâu ra.
- Ngủ thêm nữa con sẽ thành heo mất! Lúc đó không gả được, bố mẹ có nuôi con không?
- Hai con heo bố cũng nuôi được, con an tâm!
Ông Phú muốn con vui vẻ, an ủi một câu rất chân tình.
- Bố! Ai lại nói con gái là heo như bố chứ!
- Nào nào! Được rồi, ra ăn kẻo nguội. Mới sáng sớm mà ầm ĩ lên cả rồi, mau ra ăn.
Bà Tình kéo tay con gái đến ngồi ở bàn ăn, bắt đầu bật chế độ "nuôi heo". Trong mắt bố mẹ, con gái nhỏ họ ăn bao nhiêu vẫn ít vẫn chưa no. Dương nhìn mẹ gắp đồ ăn mà hoa hết cả mắt.
- Mẹ! Mẹ tính nuôi con thành heo thật đấy à!
Dương bất lực nhìn một núi nhỏ đồ ăn trước mặt. Lúc nào cũng thế, không biết khi nào mẹ cô mới hết cái bệnh này đây.
Rầm! Cửa phòng lầu hai bị đạp mở toang ra. Một cậu thanh niên hùng hùng hổ hổ bước xuống. Cậu nhóc này không ai khác chính là Hưng, đứa em trai nghịch ngợm của Dương.
Cậu dậm chân thật mạnh như muốn khẳng định sự hiện diện của mình. Thả balo xuống ghế, Hưng thở hồng hộc lên tiếng.
- Em chắc chắn là con nuôi bố mẹ lượm về rồi. Cả nhà hẹn nhau ăn sáng mà không có mặt con. Thật quá đáng!
Đối diện với khí thế nảy lửa của Hưng, cả nhà ba người rất đồng tâm cùng nhau ăn sáng như bình thường. Coi như không hề có sự xuất hiện của Hưng. Cậu tức giận lại dậm chân một phát rồi ngồi vào bàn ăn.
Người giúp việc cũng nhanh chóng dọn thêm một bộ bát đũa. Dường như đã quen với việc cậu chủ nhỏ luôn bị bỏ rơi đằng sau.
- Chị! Em muốn tuyệt giao với chị!
Hưng vừa ăn vừa ngồi đôi co với Dương. Dương khẽ huýt sáo lêu lêu trêu chọc cậu. Cái nhà này lúc nào cũng hùa nhau chơi cậu.
Nhưng cậu biết làm sao bây giờ. Đó là bà chị cậu yêu thương nhất đó. Hưng nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân thật tốt tính. Quá hời cho bà chị hay chơi cậu. Dương sau khi chuyển sang nước ngoài thì càng trầm tính hơn so với lúc trước. Chỉ khi ở cùng người nhà, cô mới lộ ra bản chất trẻ con của mình.
Cùng với những người thân thiết nhất yêu thương mình nhất cô không ngại mà thể hiện tình cảm, dành cho họ những thứ tốt đẹp nhất cô có.
Tại sao cô phải đau khổ vì những người không đáng chứ. Bên cạnh Dương vẫn còn người đáng để trân trọng, cô không muốn làm họ buồn nữa. Thế nên, cô muốn đạp lên quá khứ đau thương bước bên một tương lai tốt đẹp hơn.
Đã qua kỳ thi đại học, Dương lên mạng kiểm tra xem mình được mấy điểm. Năm đó sang Mỹ, cô vẫn luôn tiếp tục học hành. Dương vốn thông minh, lại chăm chỉ nên cô nhảy lớp, đến lớp đúng với độ tuổi của mình.
Bố mẹ sợ Dương vất vả, liền tìm thêm một gia sư rất giỏi và có kinh nghiệm chỉ dạy cho cô. Tiền thuê rất đắt nhưng quả thật vị gia sư này rất tuyệt vời. Luôn nắm được trọng tâm vấn đề. Dương cũng là nhờ vị này mới nhảy cóc thành công.
Kết quả không khác dự liệu là bao, cô là thủ khoa. Đậu trường đại học Z, trường tư thục nổi tiếng nhất cả nước. Khi sang Mỹ, bố mẹ e ngại sức khỏe cô nên bảo cô không cần áp lực việc học tập.
Sau này còn có em trai giúp đỡ, đừng tự tạo áp lực cho mình. Nhưng Dương từ bé đến lớn luôn là học bá làm sao có thể sống buông thả được. Cô muốn trở nên thật giỏi, thật xuất sắc để xứng với những gì gia đình đã dành cho cô.
Tuần sau cô sẽ nhập học. Nơi đó cũng không hề xa lạ- thành phố A. Dương theo chuyên ngành thiết kế, chính xác hơn là thiết kế trang sức.
Sau này cô cũng muốn góp một tay vào công ty, hơn nữa khả năng nghệ thuật của bản thân vốn rất tốt. Chọn ngành này quả thực rất xác đáng. Cô còn tính đăng kí khoá học quản trị bên ngoài nữa cơ.
Mấy năm trước bố mẹ từng nhắc đến đối tượng kết hôn cho cô. Đối với tuổi này còn rất sớm để nói chuyện hôn nhân, nhưng vẫn thường xảy ra trường hợp đính hôn từ bé. Xem như là một lời hứa hôn sớm.
Nhưng Dương lúc đó toàn tâm toàn ý với mối tình đầu, dĩ nhiên là vô cùng gay gắt kháng cự. Ban đầu bố mẹ còn khuyên nhủ cô xem xét, nhưng sau vụ bắt cóc bố mẹ cô triệt để không nhắc đến điều này thêm nửa lời.
Tối mai có sự kiện tổ chức ở công ty chính của bố Dương. Hẳn vị đó sẽ đến nhỉ, dù sao hôn nhân thương mại tồn tại rất nhiều. Cô lại không có nhu cầu yêu ai, nên cưới ai cũng không quan trọng.
Lúc đầu bọn họ đặt rất nhiều hi vọng đối với Dương. Nhưng sau này họ mới nhận ra, hai đứa con của mình có thể mạnh khỏe mà sống đã tốt lắm rồi. Họ nguyện bảo vệ chu toàn cho cô và Hưng đến trọn đời.
Buổi tối cả nhà bốn người ăn cơm với nhau, không khí vẫn ấm áp vui vẻ như thường. Dương mở miệng hỏi bố về việc kết hôn trước kia. Cả nhà ai cũng thấy bất ngờ trước câu hỏi của cô.
Việc từ chối cũng hơi khó nói, nhưng con gái vẫn là hàng đầu ông nào dám cưỡng ép Dương.
Qua lời bố cô biết được vài thông tin cơ bản. Vị đó hơn cô 8 tuổi, trước khi Dương còn bé công ty nhà vị kia có chút bất ổn. Lúc đó bố và bác ba vị kia- ông Bình là bạn bè với nhau.
Hai người đều là những doanh nhân xuất sắc, nhưng lúc đó kinh nghiệm chưa nhiều. Bác Bình bị đối thủ hãm hại, ông Phú không ngại khó khăn đi cầu xin ông bà nội cô giúp đỡ. Sau này tình cảm bạn bè hai người càng tốt.
Họ muốn làm thông gia nhau, phù sa không chảy ruộng ngoài. Kết giao thế này rất tốt.
Vị kia là con trai trưởng nhà họ Nguyễn, tên Nguyễn Điền Gia Minh. Tên cũng thật hay! Năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp trường Harvard. Chậc! Quả nhiên là thiên tài.
- Bố, vậy bây giờ chuyện kết hôn bố nói còn tính không?
Dương ngước mặt hỏi ông Phú. Ông phú đang uống nước xém chút phun ra. Ông ho khù khụ vài tiếng thông khí.
- Cái gì? Không phải con không muốn sao, đừng cưỡng ép bản thân. Bố con sẽ xử lý!
- Đúng đấy, yêu đương là việc của con. Bố mẹ không cưỡng cầu, con cứ thoải mái mà sống là bố mẹ vui rồi!
Mẹ Dương có chút ngạc nhiên lên tiếng nhìn về phía Dương.
- Bố! Con không có đối tượng, người ta lại xuất sắc như vậy. Quá tốt luôn ý chứ, con nói thật đấy! Chỉ sợ người ta không vừa mắt mình thôi nha!
Ông Phú bà Tình bốn mắt nhìn nhau, ngay cả cậu em trai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Tình cảm của Dương đối với Thịnh rất lớn, bằng không hồi đó sao có thể ầm ĩ với bố mẹ như vậy.
Bây giờ là sao đây? Chia tay rồi ư?
Cả ba đều rất tò mò muốn biết vì sao Dương lại thay đổi thái độ như vậy. Nghĩ đến bệnh trạng của cô, tất cả đều thống nhất không ý kiến, không hỏi han. Tự đi điều tra sẽ tốt hơn.
- Vậy cũng được, mai con cùng bố tham gia tiệc mừng. Khi đó hai người trẻ tuổi các con tự tìm hiểu trò chuyện với nhau. Bố không tiện xen vào.
Ông Phú tỏ ra tự nhiên đáp ứng con gái, trong lòng ngược lại ngổn ngang suy nghĩ.
- Vâng!
Dương lơ đi ánh mắt hiếu kỳ của gia đình, thoải mái ăn thêm vài muỗng súp rồi lau miệng. Cô còn phải sắp xếp lịch trình nữa, uống ngụm nước xong Dương xin phép bố mẹ lên phòng.