/Thật ra... Tớ chưa bao giờ hết thích cậu cả... Tớ nói dối là bản thân đã thích người khác đấy!/
/Bởi vì ngày mai... Bố mẹ tớ đưa tớ vào bệnh viện tâm thần rồi/
/Thấy họ gấp gáp tìm nhiều bác sĩ tâm lí như vậy lại khiến tớ có chút buồn cười/
/Họ thật sự nghĩ tớ bị bệnh/
/Bố mẹ tớ nói chuyện cùng tớ nhiều đến nỗi... Mà đã có đôi lúc tớ từng tự hỏi rằng mình liệu có bị bệnh thật không?/
/Nhưng... Cho dù đó là bệnh thật thì tớ cũng chưa từng hối hận vì mình mắc bệnh/
/Khoảng thời gian được ở bên cậu khiến tớ hạnh phúc đến nỗi chỉ muốn giữ cậu ở bên mình mãi thôi/
/Ngày 2 tháng 1.../
/Ngày tớ nói lời chia tay với cậu.../
/Lúc đó tớ đã quay người bỏ đi... Nhưng thật ra tớ không đi đâu cả/
/Tớ chỉ đứng ngay sau cậu thôi.../
/Nếu lúc đó cậu quay đầu lại thì chắc chắn sẽ thấy tớ với gương mặt tèm lem nước mắt... Ôi! Nghĩ lại thôi cũng thấy xấu chết khiếp rồi. Hên là cậu đã không quay lại./
Nam khuỵu xuống, người chẳng còn chút sức lực nào, đôi bàn tay run rẩy, nước mắt đã không ngừng rơi lã chã: "Không! Không phải sự thật! Không phải như vậy!"
/Nam đừng khóc! Được không? Đăng không thể chạy đến ôm cậu được... Tớ đã nói đi nói lại câu nói ấy vào ngày mình chia tay. Tớ sợ sẽ không kìm lòng được mà chạy đến ôm cậu mất/
/.../
/Ngày 11 tháng 1... Tớ đoán đây là gã bác sĩ tâm lí dởm với lương tâm đạo đức nghề nghiệp không có... Tại sao tên này lại nhận điều trị cho tớ chứ!? Rõ ràng tớ đã tìm hiểu rồi... Không có bất kì hiến pháp nào quy định hai người đồng giới yêu nhau là sai lầm cả. Đăng và Nam... Càng không phải sai lầm... Đúng không? Sau nhiều lần chống cự, thì tớ đã chính thức được đưa vào bệnh viện tâm thần/
/Vào những ngày đầu tiên khi gặp bác sĩ tâm lí. Tớ không chịu hợp tác chút nào. Tớ bỏ ăn và nhốt mình trong phòng. Chỉ đợi cậu đến để dỗ dành thôi/
/Ôi con người độc ác! Tớ ở đây một mình sợ lắm đấy!/
/Thật ra tớ đã từng bỏ trốn để đi tìm cậu... Tớ nghĩ là thôi sao cũng được. Chỉ cần được ở bên cạnh cậu thì trốn ở xó xỉnh nào... Tớ đều chấp nhận/
/Nhưng ngày tớ tìm đến... Cậu lại đang ôm hôn với người con gái khác.../
/Nhìn cậu say khướt cười đùa với mọi người làm tớ chợt nhận ra... Hình như cậu chẳng còn nhớ tớ nữa rồi... Hóa ra tớ chẳng quan trọng đến vậy... Hay là vì ngay từ đầu, tớ đã ảo tưởng quá nhiều về vị trí của mình... Về tình cảm đôi ta/
/.../
/Sau đó thì tớ thay đổi rồi. Tớ đã không còn chống đối lại bác sĩ nữa... Tớ tích cực tham gia điều trị, cười nói hằng ngày... Điều đó làm bố mẹ tớ vui lên rất nhiều/
/Tớ cố gắng làm nhiều thứ để không có thời gian nhớ đến cậu. Nhưng thật sự trong lòng tớ thấy trống rỗng lắm/
/Từ lúc tớ đi... Cậu có từng nhớ tớ một chút nào không?/
/Tại sao cậu lại không đến tìm tớ?/
/.../
/Ngày 20 tháng 2.../
/Ôi lạnh chết mất! Tớ quên mang áo khoác rồi/
/Bây giờ đang là nửa đêm và tớ lại trốn ra ngoài tiếp. Ở gần bệnh viện có một cái hồ nhìn đẹp lắm. Tớ thường ra đây thư giãn mỗi khi không ngủ được/
/Tiếng gió tối nay thật sự rất dễ chịu/
/Tự nhiên hôm nay tâm hồn tớ nhẹ nhàng lắm. Tớ cảm thấy thoải mái cực kì/
/Chắc đây là dấu hiệu của việc tớ sắp quên được Nam rồi nhỉ?/
/Chả biết nữa! Tớ hy vọng cậu sẽ đọc được mấy dòng này, rồi cậu sẽ ân hận và khóc nhè vì dám bỏ mặc con người xinh đẹp như tớ đây.../
/Ôi chết tiệt! Tớ đùa đấy!... Tớ chỉ mong cậu một đời bình an hạnh phúc, không lo âu, muộn phiền. Không khó khăn, gian khổ/
/Thôi dừng bút tại đây thôi! Chứ tớ lạnh thấu xương rồi! Nghe nói xuống nước một lúc là người sẽ ấm lên... Có lẽ tớ nên thử xem sao/
/Tớ yêu cậu... Yêu cậu... Nhiều lắm.../
Nam run rẩy khóc nấc lên, cố gắng lật tìm những trang sách phía sau... Nhưng tiếc thay lại chẳng có gì. Chỉ duy nhất một tờ giấy chứng tử đã được phô tô kẹp nơi cuối sổ bị rơi ra ngoài.
"Không...Không phải như vậy... Đăng... Đăng ơi...Không..."
Mọi người ở đó chứng kiến cảnh này đều không khỏi ngỡ ngàng.
Chẳng ai ngờ được một người phong lưu đào hoa như nó lại tồn tại một mối tình trắc trở như vậy.
"Không phải... Đăng ơi! Tớ chưa bao giờ quên cậu cả... Hức... Tớ xin lỗi..."
Tiếng khóc nấc lên của Nam kiến cả căn phòng như chết lặng...
Tôi lặng nhìn Nam gần như hét lên cùng với đôi mắt đã đỏ ngầu, vô thức đưa mắt tìm xung quanh... Chẳng mấy chốc đã có thể nhìn thấy bố mẹ của Kiệt đang ngồi chính giữa khán phòng.
Nhìn cảnh ba mẹ Kiệt lặng lẽ lau nước mắt thì tôi đoán chắc rằng vở kịch này cũng đã phần nào tác động được đến tâm lí họ rồi.
Cạch...
Màn trình diễn kết thúc cũng là lúc cả khán phòng như vỡ òa. Lớp tôi có lẽ đã thành công đưa khán giả từ hạnh phúc tột độ đến đau đớn tột cùng.
Nhìn những diễn viên nhiệt huyết đang đứng chào khán giả ở trên sân khấu lại làm tôi vô thức mỉm cười...
Thật ra ngay từ đầu Hương đã để dành vai chính cho Nguyễn Trần Thế Bảo và Đặng Hoàng Quân. Nhưng vì khuôn mặt vô cảm cùng nội tâm diễn xuất nhạt nhẽo của Bảo sẽ chẳng thể nào lay động nổi đến khán giả. Nên Phan Hữu Đình Nam đã được chọn mặt gửi vàng vào vai diễn cùng tên này, Quân thì vào vai nhân vật Đăng xấu số... Còn Bảo thì tạm ném nó qua vai phụ tẻ nhạt.
Qua vài ngày khi phần thi văn nghệ kết thúc. Confession của trường đã chính thức bùng nổ.
Ngoài những lời cảm thán về vẻ đẹp và diễn xuất của lớp tôi, thì trường nay lại xuất hiện thêm nhiều fan couple Nam x Quân.
Các con dân trường tôi đẩy thuyền kịch liệt đến độ lập luôn cả page riêng về cặp đôi này. Độ phủ sóng của Nam và Quân chẳng mấy chốc đã truyền ra khắp nơi.
Cảm thấy mọi chuyện đang dần đi xa, các chính thất thật sự không thể nào chấp nhận nổi nữa, đành phải lần lượt lên tiếng.
Tuấn Kiệt: @Quân Hoàng là embe tôi khó khăn bày mưu tính kế mãi mới tán được. Nên đừng có gán ghép linh tinh nữa. Hoa có chủ rồi nhé!
Hương Phạm : @Đình Nam muốn làm stop hay boss đây?
Đình Nam đã trả lời Hương Phạm: Muốn làm người yêu cậu
Lần này thì không chỉ cả trường, mà đến lớp tôi cũng bùng nổ luôn rồi.
-----
Vịt: Mai là giao thừa rồi. Nhớ đón đọc chap cuối trước thềm năm mới vào lúc 23h nhé