"Mấy đứa là ai vậy?" Mãi đến khi mẹ của Kiệt lên tiếng thì tôi mới cảm nhận được sự tồn tại của bản thân ở nơi đây.
Thằng Kiệt nghe thấy vậy thì cũng quay đầu lại. Lúc này, tôi mới để ý đôi mắt nó đã đỏ ngầu, nhưng hình như không khóc.
Tôi ngây người nhìn Kiệt một hồi, mãi đến khi Hương véo nhẹ vào tay thì mới giật mình giới thiệu.
"Dạ, cháu là An Thư. Hôm nay Kiệt không đến trường nên cô Huyền nhờ cháu qua đưa vở cho bạn chép bài. Tiện chỉ luôn một số bài tập trọng điểm để hôm sau kiểm tra ạ."
Bố mẹ của Tuấn Kiệt có vẻ hơi khó xử khi để bọn tôi chứng kiến được cảnh tượng vừa rồi.
"Ừm... Để hôm khác có được không? Hôm nay nhà cô chú đang có việc."
"Dạ chắc là không được đâu ạ. Kì kiểm tra ngày mai cực kì quan trọng nên cô Huyền mới đặc biệt nhờ bọn cháu qua kèm các bạn vắng học ngày hôm nay đó ạ."
Chắc có lẽ vì sự ngoan ngoãn cùng thành tích đáng nể của tôi liên tục được nhắc đến trong các buổi họp phụ huynh đã khiến bố mẹ Kiệt ấn tượng sâu sắc, vì thế mà họ đều chẳng mảy may nghi ngờ lời nói bịa đặt mà tôi vừa thốt ra.
Rất nhanh, hai vị phụ huynh đều lấy lại tinh thần.
"Vậy cháu ra bàn ngoài ngồi cho thoáng, đợi chút rồi cô kêu Kiệt ra."
Chúng tôi ngoan ngoãn gật đầu rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Hương cũng lặng lẽ rút điện thoại rồi nhờ người mua đồ sát trùng y tế.
Chờ khoảng 10 phút thì Tuấn Kiệt mới bước ra ngoài, chắc có lẽ nó vừa đi tắm. Trên người đã được khoác thêm chiếc áo dài tay để che đi những vết hằn chói mắt khi nãy.
"Bọn mày đến đây làm gì vậy?" Kiệt vừa bước tới, thuận tay chụp lấy bịch thuốc sát trùng mà Hương ném qua. Hẳn là nó không hề tin lời nói dối vụng về khi nãy của chúng tôi.
"Đến để xem mày còn sống hay chết" Tôi vừa nói vừa lấy sách vở ra, làm bộ như thật sự học bài.
"Vẫn còn hấp hối" Kiệt vừa bôi thuốc, vừa khó chịu cau mày: " Bố mẹ tao biết tao thích con trai rồi."
Tôi và Hương đều chán nản gật gù... Đoạn hội thoại được nghe thấy khi mới bước vô cũng làm cho chúng tôi phần nào đoán được nguyên do rồi.
Tôi chống cằm nhìn nó: " Vậy giờ mày tính sao?"
"Sao là sao?... Cứ im lặng để bố mẹ tao đánh mắng thôi. Đánh chán thì cũng tự dừng ấy mà"
Hương ném cho Kiệt một ánh mắt kinh bỉ: "Khiếp, nghe ngầu nhỉ. Cứ làm như da mày làm bằng sắt ấy"
"Ban đầu tao cũng cãi lại kinh lắm. Mà nghĩ lại thì ông bà có mỗi tao là đứa con trai duy nhất. Giờ tao lại đi thích con trai, coi như mất luôn cái đứa nối dõi. Không điên tiết lên mới lạ." Kiệt nhún vai: " Thế nên tao để đánh chửi chán chê rồi lựa cái thời cơ thích hợp để nói chuyện thôi."
Hương lắc đầu cảm thán: "Chắc lần đầu bị quật tơi bời vậy nhỉ?"
"Chứ sao! Tao là con trai quý tử trước giờ được cưng như trứng, hứng như hoa mà. Lần đầu được diện kiến sức mạnh của bố mẹ... Cũng đớn phết đấy" Kiệt vừa nói vừa suýt xoa.
---
Chẳng mấy chốc, kì thi văn nghệ ngày càng đến gần...
Vì kịch bản được thay đổi rất nhiều nên đa phần thời gian, mọi người đều ăn ngủ ở lại trường để tăng cường tập luyện...
Rất nhanh cũng đến ngày thi...
"Nam! Có người gửi đồ cho mày kìa." Tiếng nói vọng ra từ cửa khiến cả đám đông đang rôm rả nói chuyện cũng dừng lại.
Nam dời sự chú ý của mình lên cuốn sổ màu đỏ thẫm, nhìn còn mới cứng vừa được đưa đến tay.
/Ngày 12 tháng 5, tớ và cậu chính thức yêu nhau.../ Vừa mở cuốn sổ, đập vào mắt là những dòng chữ gọn gàng và sạch sẽ khiến Nam hơi ngây người.
Mấy đứa bạn đứng hóng chuyện bên cạnh thấy vậy cũng trêu chọc lên tiếng: Đù... Không phải thư tình à?...Thú vị vậy! Để tao coi em gái xinh tươi nào viết cho mày nào?"
/Chúng ta chưa bao giờ công khai nhưng tớ biết, bất kì khoảnh khắc nào cậu cũng muốn chứng minh với cả thế giới rằng tớ là của cậu/
/Ngày 1 tháng 6... Ngày quốc tế thiếu nhi. Cũng là buổi hẹn hò đầu tiên của tớ với cậu. Chắc chắn là cậu không biết rằng tớ đã chuẩn bị cho ngày này kĩ tới mức nào đâu/
"Vãi! Yêu từ đợt hè à!? Dễ thương vậy chắc yêu ít cũng phải được một tuần chứ?"
/Đây cũng là này đầu tiên tớ và cậu hôn nhau... Môi của cậu trơn và mềm, thật sự làm tim tớ rụng rời luôn đó... Trời ơi! Nếu cậu mà đọc được mấy dòng này thì chắc tớ chỉ có nước đào đất lên rồi chui xuống đó thôi!/
/Ngày 5 tháng 6... Tớ và cậu cùng đi học nhóm hai người. Trời ơi phải công nhận là bạn trai của tớ đẹp trai quá đáng luôn đấy! Tớ mải ngắm cậu đến nỗi mà bài tập về nhà còn nguyên.../
/Thôi cũng được. Coi như tớ được ngập trong sắc đẹp một ngày/
/Ngày... tháng.../
/.../
/Ngày 24 tháng 12... Hình như bố mẹ tớ phát hiện ra mối quan hệ của chúng mình rồi. Bố mẹ chửi tớ điên, kêu rằng hai thằng con trai thì làm gì có thể yêu nhau. Mắng tớ bệnh hoạn rồi còn đánh đập tớ nữa... Ôi đau thật đấy!/
"Cái gì đây? Sao lại hai thằng con trai yêu nhau? Nam trước giờ có thích đứa con trai nào sao?"
"Thằng Nam nó thay bồ như thay áo. Người yêu mày toàn mấy em xinh xắn, ở đâu lại lòi ra một thằng con trai nhỉ?" Vừa nói, người kia vừa huých vào vai Nam mà chẳng để ý, cả người nó đã đơ cứng từ khi nào.
Hốc mắt đỏ bừng, đôi bàn tay run rẩy chạm vào những nét chữ cẩn thận kia. Nam khó khăn hô hấp, dường như những lời nói xung quanh chẳng thể tác động được đến tâm trí nó lúc này nữa.