Hương Đào

Chương 26: Giao thừa




Vì tiết mục cực kì ấn tượng cùng thông điệp truyền tải mới mẻ đã khiến cho lớp tôi xuất sắc đạt giải nhất. Tuy vẫn còn chưa được tự nhiên vì Hương thay đổi hoàn toàn kịch bản hoàn toàn vào phút thứ 50 nhưng danh tiếng của 11a1 cũng từ đó mà nổi lên như diều gặp gió.

Còn bố mẹ của Kiệt sau ngày hôm đó thì cũng đã phần nào thay đổi suy nghĩ, cộng thêm việc được cô Huyền dành hẳn nhiều buổi để tâm sự thì cũng không còn cấm đoán hay ác cảm về chuyện tình cảm này nữa. Điều đó làm thằng Kiệt xúc động viết hơn ba trang Word để gửi lời cảm ơn sâu sắc đến chúng tôi.

Tôi còn đặc biệt để dành hẳn một tuần để cho hai con người gọi là bạn thân kia xin lỗi và giải thích về chuyện tình yêu đến nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng của chúng nó.

---

"Hôm nay ngày học cuối trước khi nghỉ tết đó. Xíu nữa đi uống nước được không?"

"..."

"Bảo?..."

"Hả?... À... Ờ... Tao chưa biết nữa"

Dạo gần đây Thế Bảo hơi lạ... À không, phải nói là cực kì lạ... Nó chẳng những hay lơ đễnh những lời nói thường ngày của tôi, mà ngay cả các tiết học trên lớp cũng không thể kéo lại sự chú ý như ban đầu của nó. Dường như tâm trí lúc nào cũng đang treo ngược cành cây.

Nghe thấy câu trả lời 'cho có' của Bảo, tôi cau mày rồi dừng chân lại. Đây là lần thứ n mà Bảo không chú ý đến lời tôi nói rồi. Trước giờ tôi ghét nhất là người khác không chú ý vào lời nói của mình. Cảm giác thật sự rất thiếu tôn trọng.

Đến khi tôi dừng hẳn lại thì hình như Thế Bảo cũng không có ý định dừng theo... Hoặc là ngay lúc này, tâm trí nó chẳng hề vương lại một chút nào ở đây cả.

Bộ dạng lơ đãng của Bảo làm tôi tức điên lên được.

Tôi cắn răng, đành lặng lẽ theo sau đến khi thấy được nó bước vào nhà thì mới an tâm quay về.

Nói gì thì nói chứ để một thằng tâm lí bất ổn như vậy tự đi về nhà cũng nguy hiểm lắm chứ. Mà tôi lại chẳng thể hỏi rõ được nó đang gặp vấn đề gì. Đành phải tự bực mình rồi cũng tự trấn an bản thân thôi.

Tôi gác lại những suy nghĩ miên man rồi chỉnh đốn lại tinh thần, bắt đầu chuỗi ngày nghỉ mơ ước và cùng với mẹ đi sắm Tết.

Và suốt những ngày nghỉ trước đêm giao thừa, tôi chẳng gặp Thế Bảo lần nào nữa.

---

[Thư ơi mày chạy qua đây được không? Khôi đánh nhau rồi!]

Tôi ngây ra khi nghe giọng Hương gấp rút nói qua điện thoại.

Bình thường Khôi là một đứa trẻ cực kì ngoan ngoãn, ghét xung đột. Nó luôn tìm mọi cách để ngăn chặn các cuộc tranh cãi trước khi đi quá xa. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy Khôi đánh nhau

Chẳng kịp suy nghĩ gì, tôi tức tốc kiếm đại một lí do nói với bố mẹ rồi chạy đi thật nhanh.

Khi vừa tới nơi, đập vào mắt tôi là hình ảnh Hạ Minh Khôi với một vài vết bầm trên mặt kèm theo đó là một vết rách nơi khóe miệng đã rỉ máu.

Tôi cau có kéo mặt Khôi xuống để kiểm tra tình hình. Cảm giác bực bội trong lòng khiến tôi quay qua tính mắng người đã gây sự với thằng bé thì chợt thấy một cảnh tượng không tưởng.

"Ủa Nam!? Mày làm gì ở đây vậy? Sao nhìn mặt thảm vậy? Đừng nói là mày cũng bị đánh cùng thằng em tao đấy chứ?"

Nam nghe thấy vậy thì ngước đôi mắt sưng húp lên nhìn tôi.

"Không phải bị đánh cùng... Mà là tao bị em mày đánh..."

"Là sao?... Cái gì vừa xảy ra vậy?"

Nam không đáp lại lời tôi, nó soi cái mặt sưng vù của mình qua cái điện thoại, lắc đầu cảm thán: "Cái mặt này mà để đi chơi tết... Chắc người ta tưởng tao nhét bánh chưng tích mỡ quá!"

Tôi dùng ánh mắt thắc mắc để nhìn Khôi nhưng dường như thằng bé chẳng có ý định trả lời.

"Tao cũng chẳng biết nữa. Nãy đi từ trong Circle K ra thì thấy hai thanh niên này đang bụp nhau rồi."

Hương rầu rĩ nhìn tôi.

"Đêm giao thừa đi đánh nhau? Hai đứa bay có bị làm sao không đấy?"

Tôi còn chưa kịp nói tiếp thì Khôi đã kéo áo tôi đi thẳng một mạch... Không cho tôi thêm một cơ hội nào để nhiều lời

Mãi cho đến tiệm thuốc gần nhà thì thằng bé mới chịu thả tôi ra.

Nhìn cái khuôn mặt cau có cùng thái độ bực bội của Khôi khiến tôi cũng biết điều mà không đề cập tiếp vấn đề này. Đành bất lực đi vào mua thuốc để ra xử lí vết thương trước khi bố mẹ phát hiện.

Đang mải chăm chú sát trùng vết thương ở khóe miệng thì bất chợt một cái áo khoác được phủ thêm

trên đầu tôi.

"Làm sao vậy?"

"Có thằng cứ đang nhìn chị nãy giờ"

Tôi ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của Khôi. Lúc này mọi người đều đã ở yên trong nhà chuẩn bị để đón giao thừa nên hình ảnh người con trai cao ráo, đứng bên kia đường nhìn chúng tôi không có chút dè chừng nào lại càng hiện lên rõ ràng hơn.

"Có chắc là nhìn chị không? Biết đâu được lại nhìn ai đó..." Tôi nở nụ cười trêu chọc rồi cố nhìn cho kĩ khuôn mặt người đối diện.

"Ủa?..."

Nguyễn Trần Thế Bảo?

Chẳng phải Tết năm nay nó về Hà Nội sao?

Tại sao nó lại ở đây giờ này?

Đang ngơ ngác suy nghĩ thì Khôi đã nắm lấy tay tôi rồi kéo thẳng vào nhà.

---

Về đến nhà, tôi mải phụ mẹ bày biện đồ để mai đón tết nên quên luôn chuyện vừa nãy.

Mãi đến khi về phòng thì mới sực nhớ ra...

Tại sao Bảo lại xuất hiện ở đây? Đáng lẽ ra giờ nó phải đang ở Hà Nội chứ?

Gương mặt với biểu cảm lúc đó là sao?

Chắc nó không phải đến tìm tôi đâu nhỉ?

Mà nếu đến tìm thật thì tại sao lại không gọi điện?

Tôi nghĩ lại biểu cảm của Bảo khi nãy cùng với sự lơ đãng suốt thời gian qua của nó...

Đấu tranh tâm lí suốt 30 phút. Tôi quyết định nhấc máy lên gọi.

[Alo...?] Điện thoại rất nhanh đươc kết nối

[...] Không một câu trả lời.

[Bảo ơi?]

[...]

[Bạn Nguyễn Trần Thế Bảo nghe rõ trả lời]

Bảo vẫn như cũ, vẫn giữ im lặng nhưng tiếng gió mạnh ở đầu dây bên kia cũng khiến tôi đoán được là nó vẫn chưa về nhà.

Lần này, cơn giận của tôi lên tới đỉnh điểm rồi. Một đứa có tự trọng cao như tôi mà hết lần này đến lần khác bị lơ đẹp như vậy, sự bực bội dần lấn át, tôi bắt đầu mắng.

"Này... Thật sự cái thái độ không tôn trọng người khác như vậy mà nghe được hả? Đã nhắm không muốn trả lời điện thoại thì đừng bắt máy. Để tao độc thoại nội tâm một mình như một con hề vậy? Còn đợt trước kì nghỉ tết nữa... Tao..."

"Muốn mắng cũng được nhưng đóng cửa sổ lại được không? Gió hôm nay mạnh như vậy cậu không sợ bị ốm à?"

Giọng nói chen ngang của Bảo khiến tôi hơi khựng lại.

Gì vậy? Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Ủa khoan...

Sao nó biết được là mình chưa đóng cửa sổ?

[Mày đang ở đâu vậy?]

[...]

[Dưới nhà cậu]

---

Tôi vội khoác chiếc áo rồi chạy xuống thật nhanh.

Vì thời gian đã gần nửa đêm nên trời rất lạnh, tôi ngó nghiêng khắp nơi rồi đi loanh quanh tìm Bảo

Cuối cùng dừng ở một gốc cây...

Vì gốc cây rất to cộng thêm việc tán cây xòe rộng nên mãi tôi mới có thể thấy được nó.

Thế Bảo ngồi trên chiếc ghế đá phía dưới tán cây. Lúc tôi đến thì nó đang chăm chú nhìn vào lịch sử cuộc gọi, không biết đang nghĩ gì.

Khi vừa bước lại gần thì tôi ngay lập tức ngửi được mùi thuốc lá đã từ lâu không xuất hiện trên người Bảo. Nhìn đống tàn thuốc ngay dưới chân thì cũng đoán được là tâm trạng nó đang rất tệ rồi.

Cổ họng nghẹn lại, tự nhiên tôi không biết nói gì ngay lúc này.

Thế Bảo thấy tôi im lặng như vậy thì cũng chẳng lên tiếng.

Nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt đen láy chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp

"Mày đợi ở đây bao lâu rồi?" Cuối cùng, tôi cũng là người phá vỡ sự im lặng đáng sợ này.

"Từ lúc cậu nắm tay thằng kia bỏ đi." Bảo cất tiếng, giọng nó khàn đặc

Thằng kia?

Thằng nào?

Ý nó là thằng em trai đáng yêu của tôi đấy hả?

"Ý mày là Khôi ấy hả?"

Bây giờ tôi mới sực nhớ ra, hình như Thế Bảo chưa gặp Khôi lần nào nhỉ.

Vì Khôi cao hơn tôi cả một cái đầu nên nhìn không giống một đứa em trai bé bỏng chút nào.

Hơn nữa tôi còn bị Bảo bắt gặp lúc đang bôi thuốc cho Khôi nữa.

Khỏi phải nói chứ nhìn từ xa thì chúng tôi chẳng khác gì một cặp tình nhân.

Tự nhiên hiểu ra vấn đề làm tôi có chút buồn cười... Đừng nói chỉ vì hiểu lầm mà thanh niên ngồi đây từ lúc đó đến giờ chứ.

"Aizza tao cũng không muốn thân thiết gì đâu tại bố mẹ tao thích Khôi quá. Tết còn bắt nó ở nhà tao là biết yêu quý cỡ nào rồi... Mà tao cũng không muốn phụ lòng bố mẹ nên cũng thuận theo... Mà tiếp xúc nhiều với Khôi thì tao cũng chợt nhận ra là nó cũng ok phết đấy!" Tôi cố nhịn cười, tỏ vẻ nghiêm túc.

"Vì bố mẹ thích nên cậu thuận theo á?"

"Chứ sao! Nhìn vậy chứ tao là đứa con có hiếu nhất nhà đấy! Mày không biết chứ..."

Tôi đơ người ra khi thấy đôi mắt đã hoen đỏ của Bảo, chợt luống cuống...

"Gì vậy?... Không!... Tao... Tao nói đùa đấy... Mày đừng có tin..." Nói rồi tôi tôi ôm trọn khuôn mặt nó bằng đôi bàn tay của mình. Lúc này, tôi mới ngửi thấy mùi bia quanh quẩn chóp mũi.

Thế Bảo mặc kệ hành động của tôi, nó rũ mắt: " Hay giờ An Thư đưa tớ vào nhà gặp bố mẹ cậu đi... Để bố mẹ cậu gặp tớ thì chưa biết ai hơn ai đâu!"

Nhìn thái độ sẵn sàng gặp phụ huynh của nó khiến tôi bất lực lắc đầu. Thôi không chấp cái con ma men này nữa.

"Hồi nãy tao nói đùa thôi...Cái người kia là em trai ruột của tao. 'Em trai ruột đó ạ'... Đứa em trai cùng cha cùng mẹ. Tên là Hạ Minh Khôi." Vừa nói, tôi vừa nhéo cái má của nó: "Nghe rõ chưa bạn Nguyễn Trần Thế Bảo."

Đôi mắt rũ xuống nãy giờ của Bảo khi nghe tôi nói câu nói ấy thì mới giương lên một chút.

Bảo không nói gì, nó dùng lực kéo thẳng tôi vào lòng rồi dụi đầu vào hõm cổ tôi.

Tôi bị hành động đột ngột của nó làm cho ngây người.

"An Thư nói thích tớ mà... Cái hôm cậu nói với Huyền Trang ấy... Cậu rõ ràng tuyên bố là thích tớ... Sau đó cậu còn đồng ý sẽ theo đuổi tớ..." Bảo dừng lại một chút: " Nhưng tớ chẳng thấy cậu có ý định gì là theo đuổi cả..."

Hô hấp của tôi như dừng lại. Thằng này có thật sự say không thế?

"Cậu vô tâm chết đi được... Cái đồ không có trái tim..."

Nghe câu nói đó thì tôi hơi cau mày.

Gì? Ai mới là người vô tâm ở đây?

Nghĩ lại khoảng thời gian Thế Bảo không chú ý đến mình trước khi nghỉ tết làm ý chí khẩu nghiệp của tôi tăng vụt.

Tôi khó chịu vừa mở miệng chuẩn bị nói thì Thế Bảo đã chặn họng.

"Hay giờ tớ tự đổ luôn được không? An Thư chỉ cần giả vờ tỏ tình tớ thôi. Xong tớ đồng ý... Được không?" Thế Bảo vừa nói vừa dựa sát vào người, cánh tay đang đặt trên eo tôi cũng dùng thêm chút lực: "Sao tim cậu đập mạnh vậy?... Cậu bị tăng huyết áp hả? Có khó thở hay chóng mặt không?"

Lúc này, tôi mới hoàn hồn.

Vội vàng đẩy Thế Bảo ra, tôi luống cuống không dám nhìn thẳng nó.

Nói thật thì trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ xác định mối quan hệ tình cảm với bất kì ai cả... Đặc biệt là Thế Bảo...

Tôi đối với nó ban đầu là sự hiếu kì, muốn chinh phục, sau đó lại là sự đồng cảm, thấu hiểu, rồi đến sự tò mò không thể giải đáp... Tôi không chắc rằng trong tất cả các cảm xúc phức tạp đó, có cảm xúc nào mang ý nghĩa về tình yêu hay không...

Thế Bảo thấy tôi dứt khoát đẩy nó ra như vậy thì đôi mắt liền rơm rớm nước mắt, bắt đầu lảm nhảm gì đó, nghe không rõ.

Tôi bất lực đỡ trán: "Mày uống bao nhiêu vậy?"

Bảo vẫn giữ gương mặt mếu máo nhưng đã ngừng nói chuyện, nó mím môi rồi chỉ vào bịch rác bên cạnh.

Nhìn đống vỏ bia nằm ngổn ngang trong đó khiến tôi cũng phải ướng chừng được hơn chục lon.

Cổ họng nghẹn lại, tôi khó khăn nuốt nước bọt: "Tại sao lại uống nhiều vậy?"

"Tại cậu"

"..."

"Tớ làm sao?"

"Cậu làm tớ giận"

"..."

"Ừm... Được rồi... Tại tớ... Tại tớ hết... Bạn Thế Bảo muốn tớ làm gì để cậu bớt giận đây?"

Thế Bảo chợt im lặng, nó cụp mắt xuống nhìn tôi, đôi mắt đen láy làm tôi có chút sợ.

Nhưng không để tôi kịp sợ lâu, chỉ vài giây sau, Bảo liền kéo tôi vào lòng, khóa tay tôi ra sau lưng. Rất nhanh, nó liền đặt một nụ hôn xuống.

Ừm đúng rồi... Là hôn đó... Nụ hôn đầu của tôi!!!

"Cậu đừng bỏ tớ được không... Mẹ tớ mất rồi... Bố tớ thì chuẩn bị cưới vợ mới. Tớ không còn nơi để về nữa... Tớ..."

Tôi hơi cau mày, chẳng để Thế Bảo nói tiếp, tôi giật cánh tay ra rồi bắt đầu vòng tay qua cổ nó:

"Mẹ nó... Đang hôn thì đừng có lảm nhảm được không"

Nói rồi, tôi bắt đầu kéo Bảo về phía mình, trực tiếp hôn lên môi nó.

Nói là hôn chứ thật ra tôi chẳng có tí kinh nghiệm nào cả. Tôi cứ đè cái môi nó và môi tôi cọ xát vào nhau. Đến khi bả vai người đối diện run lên, tôi đoán chắc là Bảo đang cố nhịn cười, liền khó chịu buông ra.

"Chị bé có thật sự biết hôn không vậy... Không biết thì để em dạy chị"

Vừa dứt lời, Bảo liền kéo tôi lại.

Rất nhanh, hơi thở của tôi liền bị nó cướp đoạt... Đầu lưỡi của Bảo vươn ra, mùi bia xộc thẳng vào mũi, xâm nhập cả khoang miệng, xâm nhập luôn cả tâm trí tôi lúc này.

Nụ hôn triền miên của chúng tôi kéo dài đến khi pháo hoa bắt đầu múa lượn khắp bầu trời, báo hiệu rằng đã sang năm mới.

Tôi ngơ ngác nhìn pháo hoa sáng rực cả một bầu trời, rồi lại nhìn người con trai đang dựa hẳn vào vai mình lim dim ngủ, bất giác mỉm cười

Mẹ nó chứ. Ai ngờ được năm nay lại đón giao thừa cùng thằng này đâu.

Hình như do nghe thấy tiếng động, Bảo hơi cau mày rồi dựa sát vào người, mái tóc của nó men theo động tác cọ nhẹ qua cổ tôi, có chút ngứa ngáy.

Thế Bảo là người nằm trong dự tính của tôi ngay từ đầu. Nhưng dường như lại không phải...

Từ một con người mờ nhạt mà tôi chẳng nhớ mặt mũi, rồi từng bước xâm nhập vào cuộc sống mà tôi đã vẽ sẵn, mạnh mẽ thể hiện sự tồn tại của bản thân ngay trước mặt. Làm cho nội tâm vốn bình thản của tôi khuấy động mạnh mẽ.

"Chúc mừng năm mới nhé! Bạn cùng bàn" Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Bảo rồi nói nhỏ: "Mong năm mới chúng ta sẽ chiếu cố nhau hơn"

----

Vịt: Vậy là gần bước sang năm mới rồi. Cực kì cảm ơn bạn nào giờ này vẫn đang ngồi đọc truyện nhảm nhí này của tui. Nên là chương này tui đặc biệt viết dài bằng 2-3 chương trước gộp lại để làm quà tết dành cho mí người luôn.

Sau chương này thì chắc tui sẽ off một thời gian nứa. Không biết khi nào quay lại nhưng sẽ cố gắng sớm nhất có thể.

Nếu mí người vẫn còn kiên nhẫn đọc đến đây thì tui xin cảm ơn các cậu trong thời gian qua đã đồng hành cùng tui trong bộ truyện này... Sang năm mới, một hành trình mới lại mở ra với bao cơ hội và thách thức. Chúc các cậu có thật nhiều sức khỏe - may mắn - an khang - thịnh vượng, đầm ấm bên những người thân yêu