Hướng Ánh Nhìn

Chương 5: Cô bạn hàng xóm




7: 30 Sáng

Trường THPT  A, ngôi trường trọng điểm nên cơ sở vật chất hiện đại vừa to vừa rộng.

Tôi đã loay hoay, lượn lờ mấy vòng mãi mới tìm tới lớp học

Trước căn phòng rộng,sơn màu trắng tinh, tổng có 6 cửa sổ đối nhau, trên là bảng tên lớp nền xanh chữ trắng.

Lớp 11A1, đây sẽ nơi bắt đầu lại của tôi.

Không muốn thanh xuân của mình trôi đi hoang phí, tại đây tôi sẽ thay đổi. Dù rằng khởi đầu sẽ khó khăn.

Tôi từng có bạn, từng chơi rất thân  nhưng rồi tình bạn đẹp đó chỉ kéo dài đến năm cấp 2 rồi dần lạnh nhạt, chia cắt.

Có lẽ do bản thân tôi từ bỏ hoặc chúng tôi đang ở trong giai đoạn dậy thì nông nổi mà trở nên phản nghịch, thiếu chín chắn.

“...”

Trong lớp là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Cô tên Thắm là cô giáo trẻ với mái tóc nâu xoăn lơi dài ngang vai, đeo thêm chiếc bơm đỏ cùng tông với chiếc áo dài. Trông cô đôi nét hiền từ, dễ tính. Tôi chào cô và giới thiệu về mình:

“Em chào cô. Em là Lê Hạnh Tuệ Nhiên học sinh mới chuyển đến”

Không để tôi đợi lâu cô đã mời tôi vào lớp. Phải nói khi tôi bước vào, tôi như rét lạnh khi có chục con mắt nhìn tôi trong khoảng không tĩnh lặng, áp bức đến ngạt thở.

Thôi xong chuyến này toi rồi, khởi đầu mà áp lực quá. Ấy vậy mà chỉ vài giây sau cả lũ vỗ tay đôm đốp, hò hét chào mừng tôi đến lớp.

Đầu tôi giờ đơ một khoảng, trước chào mừng nồng nhiệt với những tính từ miêu tả tôi vô cùng đặc sắc. Tôi chỉ biết cười tươi sao cho tự nhiên nhất vẫy tay chào mọi người.

Học sinh chăm thường chọn ngồi đầu bàn quả không sai. Trong lớp, hiện giờ chỉ còn chống một bàn cuối . Được cái chỗ có quả view ngoài cửa sổ khá đẹp, tôi thoải mái ngồi xuống.

Cô Thắm tiếp tục nói nội quy trường lớp, mọi thứ sẽ rất bình thường nếu sự trùng hợp ấy thực sự xảy ra.

Như phim ngôn tình, Nhật Thịnh xuất hiện bên ngoài với vẻ ngoài đẹp chấn động. Có vẻ cậu ta vừa chạy nên hơi thở có chút gấp gắp, hai cặp chân mày nương theo hơi thở mà níu lại.

Khác hẳn với màn chào hỏi của tôi, Nhật Thịnh một lần nữa khẳng định được sức hút của mình.

Bỏ qua bản demo dạo đầu , lớp 11A1 vào hẳn đoạn điệp khúc khi chỉ thấy Thịnh trong 3 giây . Tiếng hò hét, tạp âm lẫn lộn khiến đầu óc tôi choáng váng, chắc tiếng hú nói điêu cũng phải vang xa khắp dãy.

Còn tôi đang cân nhắc liệu đây có phải lớp chọn và là ngôi trường chuyên với chất lượng đứng đầu không nữa.

Vâng và tiệc chào hỏi có lẽ sẽ không kết thúc nếu không có 3 hồi thước của cô Thắm.

“Cả lớp im lặng. Thịnh em xuống ngồi chỗ trống phía cuối nhá”

Đương nhiên, chỗ cô nói là chỗ tôi và hiện giờ có hàng chục con mắt đang thèm khát nó. Đáng tiếc là sơ đồ lớp đã được chốt từ 15 phút trước miễn hoàn.

Nên Thịnh giờ sẽ là bạn cùng bàn của tôi hehe. Chắc kiếp trước tôi tu ba đời mới được ngồi với trai đẹp. Lòng tôi miệng đã cười ngoác đến mang tai nhưng mặt vẫn tỉnh lắm.

Thịnh ngồi cạnh tôi hơi thở cũng trở nên ổn định, mặt cậu ấy chỉ còn vài giọt mồ hôi dính trên trán.

Tôi không tiếp xúc nhiều với con trai nên khi Thịnh ngồi cạnh, cái mùi chanh thoang thoảng mang lại cho tôi cảm giác mới lạ. Người gì rõ có mồ hôi nhưng lại thơm tho, tươm tất.

Màn chào mừng vừa rồi gợi nhắc tôi phải thành nốt nhiệm vụ ban sáng.

Tôi nhanh tay lấy thẻ tên trong cặp đưa sang nói:

“Này Nhật Thịnh ơi, thẻ tên của cậu tớ gửi này.” Tôi nói chuyện với thái độ thân thiện, hóng chờ lời cảm ơn từ cậu.

Ấy vậy mà thế quái nào mặt Thịnh ngẩn đi, lấy lại đồ từ tay tôi nói:

“Cô bạn hàng xóm này, lần sau giữ đồ thì cho tôi xin cái địa chỉ đến lấy.”

“Chạy chục vòng quanh trường tìm lớp thì tôi cũng tốn calo lắm”

Mặt tôi lúc đó nghệch ra, kiểu không hiểu cái mô tê gì. Tôi giữ hộ đồ không cảm ơn mà nói gì kì cục vậy.

Nhưng không, não tôi cần một khoảng thời gian để xâu chuỗi vấn đề. Rồi mới hiểu lời nói của cậu ấy có nghĩa là gì.

Thịnh không có thẻ tên nên tất nhiên không biết lớp.

Bộ dáng xuất hiện trước lớp vừa rồi, tôi cũng đã mường tưởng được cậu ta tìm lao liệt đến mức nào.

Tự dưng  có chút chột dạ, lẽ ra tôi nên đứng chờ cậu.

Thịnh bảo chạy tốn calo, không sao tôi có chai nước cam. Lấy từ hộc bàn tôi đưa sang như thể muốn chuộc lỗi:

“ Chuyện vừa rồi thật lòng xin lỗi, tặng cậu chai nước cam.” Tôi nói rất thành khẩn

Chắc có lẽ khát thật, Thịnh vươn tay nhận lấy, cậu vặn chai ngửa cổ uống ừng ực.

Cậu ngửa đầu lên, yết hầu theo động tác uống mà chuyển động lên xuống. Tôi còn thấy rõ được nốt ruồi son nổi bật ở chính giữa cổ

Như có bùa mê, mắt tôi cứ dán chặt vào cậu ấy.

Cảm giác có ánh nhìn Thịnh liếc sang tôi đầy mê hoặc. Hướng mắt cậu chéo xuống ngực bên trái của tôi.

“...”

Cái hành động của cậu ấy khiến tôi sực tỉnh. Tôi vội lấy tay che người, quay ngoặt ra phía ngoài ô cửa sổ.

“Cậu ta đang nhìn đi đâu đấy, biến thái à. Đẹp mà sao lạ vậy...” Tôi đã nghĩ như vậy.

Trước phản ứng dữ dội của tôi, Thịnh bất ngờ, mở tròn con mắt. Rồi như hiểu ra cậu mở lời giải thích:

“Bảng tên: Lê Hạnh Tuệ Nhiên, tôi chỉ muốn biết tên cậu.”

Nghe được lí do, tay tôi đặt trên tấm thẻ tên bên trái bỗng giật giật. Mặt phải nói là như miếng thủy tinh khi nung ở 1000°C nhục không cất đâu cho hết.

Chắc thấy được khuôn mặt đờ đẫn, đỏ bừng của tôi, Thịnh cười mỉm, lúm đồng tiền lún sâu hiện rõ.

Tim tôi vì vậy mà lại đập nhanh hơn.