Hướng Ánh Nhìn

Chương 6: Ở lại với tôi




Chương 6: Ở lại với tôi

Tháng 10, 15:50 chiều

“Ê Nhiên,Thịnh làm xong lí chưa cho tao mượn check lại cái.”

Cái giọng to tướng chỉ có thể là thằng Đạt bàn trên. Thịnh đang gục mặt ngủ nên tôi đưa vở tôi cho Đạt mượn.

Một tháng qua tôi cũng đã biết tên và quen mặt các bạn trong lớp, làm thân được trong phạm vi xung quanh, chứ còn lại chỉ dừng ở mức xã giao.

Không sao, dù vậy cũng đã  vượt qua chỉ tiêu mà tôi đề ra.

Đặc biệt tôi đã kết bạn được với Thịnh.

Vì ngồi cạnh nên tôi cũng hiểu cậu bạn cùng bàn một chút, cậu ta không thích xã giao, thích yên tĩnh và có chút lạnh nhạt. Được cái khi quen thân thì mở lòng, dễ tiếp chuyện.

Trong lớp, con trai lớp tôi rất quý Thịnh. Biết được khả năng thể thao vượt trội của cậu, chúng nó thi nhau đòi kết giao huynh đệ

Còn con gái thì mê như điếu đổ cả lớp tôi lẫn lớp khác.Những ngày đầu tôi ngồi cạnh cậu ta cũng áp lực dữ lắm. Làm gì cũng phải khép nép.

Nhưng sau hàng chục lời từ chối tỏ tình của Thịnh chỉ trong 1 tháng. Bọn con gái cũng đã dần nản chí, chỉ biết ngắm nhìn.

Thật ra, tôi cũng từng nghĩ chẳng lẽ Thịnh đồng tính. Cậu ấy rất lạnh nhạt với con gái, chắc trước giờ cậu chỉ đáp lời với tôi và nhỏ Hoà bàn trên.

Nhưng không, suy nghĩ đấy chỉ kéo dài 1 ngày và bị dập tắt ngay sau đó

Lúc ấy, có một cậu con trai mặt mày sáng sủa đến tỏ tình Thịnh. Chà vẫn như bao lần, cậu trai ấy đã bị từ chối. Và mặt Thịnh vẫn tỉnh bơ mà không có chút cảm xúc gì sau khi đã làm tổn thương hàng tá người.

Haiz thì ra đào hoa cũng có ưu và nhược điểm của nó.

“...”

“Nhiên ơi, giờ về Thịnh với cậu ở lại trực lớp nhá. Đến phiên các cậu buổi chiều nay.” Tiếng của lớp phó lao động nhắc tôi.

Việc đã được phân công từ trước nên tôi cũng không bất ngờ nên đáp lại đã rõ.

Tiết cuối buổi chiều kết thúc, chuông vừa reo thì lớp tôi nhao nhao như cái chợ vỡ. Đứa nào đứa nấy chân tay thoăn thoắt bỏ đồ vào cặp, chỉ chờ cô ra, là dùng tốc độ ánh sáng phi về.

Tiếng ồn như vậy mà cái tên nào đó bên cạnh tôi vẫn gục đầu, ngủ ngon lành.

Có vẻ chiều nay tâm trạng Thịnh không được tốt ,học nửa tiết thì nửa tiết ngồi thẫn thờ.

Nghe tiếng thở đều đều của Thịnh khiến tôi không nỡ đánh thức. Tôi dự định sẽ dọn nửa lớp trước rồi đánh thức cậu sau.

Bắt tay vào việc, tôi lấy chổi vạch một đường thẳng phân chia danh giới. Là một người sòng phẳng, sau khi quét xong, tôi tiếp tục lấy khăn lau chia đôi bảng. Khổ nỗi chiều cao khiêm tốn nên tôi không với tới trên cùng.

Vốn định chuyển hướng chia ngang thì đằng sau có người ép gần tôi là Thịnh.

Lưng tôi dán vào lồng ngực cậu truyền đến hơi ấm. Tôi có thể cảm nhận rõ được nhịp đập của Thịnh đều đều..không có chút gấp. Hoặc đó là nhịp đập do tim tôi phát ra.

Thịnh lấy khăn lau từ tôi, tay cậu dù chỉ lướt qua tay tôi nhưng cái nóng rát ấy khiến tôi vội dút tay lại.

Bàn tay tôi đỏ lên vẫn chưa dịu lại sau cái chạm vô tình ấy.

Có lẽ tôi chứa tiếp xúc thân cận với con trai nên giờ trông tôi mới bối rối như vậy.

Cũng may là mọi người đã về chứ không tôi xấu hổ chết mất.

Thấy được bộ dạng lúng túng của tôi. Thịnh còn mang điệu bộ cợt nhả, nói đùa:

“Giới hạn chiều cao không cho phép sao không gọi tôi lên. Sau bảo tôi mang ghế cho cậu trèo.” Cậu vừa nói tay vừa lau bảng.

Ha tự nhiên tụt cảm xúc, tôi đã cảm thấy hối hận khi ngay từ đầu khi không gọi cậu ta dậy.

Người cao, tay dài chưa đên 30 giây Thịnh đã lau xong cái bảng.

Cậu cầm chổi định quét lớp thì thấy danh giới được phân chia rạch ròi. Bên thì rác bụi, bên thì sạch sẽ. Ánh mắt ngạc nhiên của cậu nhìn lớp rồi nhìn tôi, vẻ hoang mang thiệt sự.

“Này Nhiên, cậu cũng tính toán ghê nhờ ”. Thịnh nói mà không khỏi cảm thán, vỗ tay đôm đốp.

Tôi không biết đấy là lời khen hay nói xỉa tôi nhưng nhìn mặt cậu ta thật sự rất ngứa đòn. Phải về đây thôi chứ ở lại chắc tôi sẽ động thủ trên cái bản mặt tiền của cậu ta mất.

“Tôi trực xong rồi về đây, ở một mình chực nhá”. Tôi vẫy vẫy cái tay.

Thế nhưng bước đến cửa rồi thì Thịnh lên tiếng.

“Đừng đi”- "Ở lại với tôi"

Tiếng Thịnh trầm hẳn xuống, giọng thành khẩn.

Thịnh đứng ở giữa lớp quay về phía cửa nhìn tôi. Dáng cậu đơn độc dưới ánh vàng chiều tà, phản chiếu lên khuôn mặt thoáng cô đơn.

Lại là ánh mắt đấy, cái ánh mắt lần đầu tiên tôi gặp cậu u buồn, tối tăm. Nó nhìn thẳng vào tôi như muốn tìm sự cứu vớt.

Tôi tưởng rằng ngày ấy, khi nhìn thấy đôi mắt kia chỉ là tình cờ nhưng giờ chắc hẳn nó vẫn luôn tồn tại nhưng chỉ được cậu che giấu rất kỹ.

Cảm giác lúng túng tràn ngập khắp căn phòng, phô trương tới mức nghe thấy nhịp đập của đối phương.