Hướng Ánh Nhìn

Chương 4: Nguyễn Hoàng Nhật Thịnh




Chương 4: Nguyễn Hoàng Nhật Thịnh

6:55 Sáng

Hôm nay là ngày tựu trường của năm học mới . Không khí xung quanh náo nhiệt hơn mọi ngày, tiếng xe cộ, tiếng nói chuyện, cười đùa tạo thành tiếng hỗn âm không thể thiếu vào buổi sáng nơi thành thị.

Ai cũng tất bật nhất là những bạn học sinh đang hồ hởi đến trường sau khi nghỉ hè dài. Mặt bạn nào cũng vui tươi và lòng cùng vậy

Tôi sẽ không nói là tôi vừa bắt gặp một em học sinh ôm chặt thân cây, nước mắt tèm nhèm bị mẹ lôi đi, trong khi miệng gào gióng không muốn đi học.

Phải nói rằng 99% học sinh hôm nay đến trường chỉ muốn gặp bạn, gặp bè chứ chẳng hơi đâu nghĩ đến học.

Vì chỉ khi nghĩ đến chuỗi ngày cày đề, kiểm tra mà cái não muốn văng ra ngoài khỏi muốn đi.

Còn bạn nào nhận mình là 1% còn chắc nhận tôi một lạy. Chăm vừa thôi cho tôi chăm với.

Trường A vào lúc 7h và giờ còn 5 phút nữa.

Tôi vẫn thong thả dạo bộ trên đường .Trong khi đó những bạn trường khác chạy thục mạng, người thì đạp xe phi như điên.

Áo đồng phục các trường khác nhau lẫn lộn. Chỉ riêng tôi mặc đồng phục trường A, màu trắng viền xanh,lạc quẻ trên vỉa hè.

Còn tại sao tôi vẫn điềm nhiên, vì tôi là học sinh mới, đến nơi còn phải lên phòng giám hiệu lấy bảng tên, làm hồ sơ, xem lớp nên được vào muộn hơn. Hê được lợi phết, tôi được ngủ nướng mười mấy phút.

Có lẽ bây giờ mấy bạn trường A đã tập trung đầy đủ rồi, đúng là có ý thức thật đấy.

Vừa dứt lời, thì từ đâu một cậu học sinh mặc áo đồng phục trường tôi, đạp xe đạp vụt qua.

Mái tóc thiếu niên bay phấp phới lấy thân chắn trước gió. Nắng trải dài lên mái tóc đổ xuống khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo. Giọt mồ hôi lăn dài trên vầng trán thêm phần khoẻ khoắn.

Tôi đứng sững lại bất ngờ không nói nên lời , cậu ta chẳng phải là hàng xóm đối diện nhà tôi.

Đây là lần thứ n tôi phải sững lại bởi vẻ đẹp của cậu ấy. Má nó trắng hơn cả con gái.

Dù là hàng xóm nhưng cả tháng hè những lần tôi gặp cậu ta chắc trên đầu ngón tay và thời lượng chưa đến 1 phút.

Không biết tên, biết tuổi, chắc chỉ biết mặt. Vậy nên tôi đã sốc khi nhìn cậu ta mặc chiếc áo trường A.

Mà cậu ta giống tôi đều là học sinh mới thì cần gì vội vã như vậy làm gì. Bình thản như tôi có vẻ đỡ không.

Tôi ngước nhìn, chậc chậc vẻ ngao ngán. Thì đột nhiên, cậu ta bẻ lái sang đường đối diện. Rẽ hướng, khác con đường đến trường.

Tôi hướng mắt sang, là quán bánh mì.

“...”

Mặt tôi nghệch ra, ngạc nhiên nhìn cậu ta thư thái ngồi ăn bánh mì, tay cầm chai nước lọc, nhấp từng ngụm nước.

__________

7:10 Sáng

(Phòng giám thị)

“Em chào thầy, cô. Em là học sinh mới chuyển đến, xin nộp hồ sơ ạ!”

Tôi vừa mở cửa đã cất lời chào ngay. Nhưng đâu biết rằng trong phòng chỉ có một cô giáo.

Thấy học sinh là tôi, cô gọi với sang:

“ Em vào đi” Cô giáo niềm nở nói

“Em tên là gì nhở ?”

“Em  là Lê Hạnh Tuệ Nhiên ạ” tôi lễ phép đáp lời.

“Ừm Tuệ Nhiên em học lớp 11A1 nha.” Cô vừa nói tay rà soát danh sách, chỉ đến tên tôi. Rồi đưa tôi hai thẻ tên nói:

“ Cô ra ngoài có chút việc nên làm phiền em giúp một điều được không?”

“Vì chỉ còn em và một bạn nữa chưa lấy thẻ. Định rằng nhờ em ở đây chờ giúp  nhưng cô vừa soát lại thấy bạn ấy cùng lớp với em. Em cầm giúp  rồi lên lớp đưa cho bạn kia nha ”

Tôi đồng ý , cầm chiếc thẻ trong tay ,bên trên khắc tên:” Nguyễn Hoàng Nhật Thịnh ”.

Đột nhiên đầu tôi nghĩ về cậu thiếu niên sáng nay, tôi không biết cậu ấy đến trường trước tôi hay không.

Nhưng nếu thật sự là cậu ấy, thì quả là sự trùng hợp đến đáng ngờ.