Hướng Ánh Nhìn

Chương 3: Không Ngại Tiếp Lời






Tối 22:00

Cảnh đêm buông xuống, vì là trung tâm thành phố nên vào khoảng giờ này, không khí xung quanh vẫn chưa giảm nhiệt.

Đèn điện trải dài trên tuyến đường lớn. Các khu trung tâm, nhà dân vẫn còn sáng đèn tạo nên khung cảnh rực rỡ, nhộn nhịp.

Tôi xuống tầng khu chung cư, đi bộ khoảng 3 phút là đến cửa hàng tiện lợi.

Dù vào đến nơi, cái mát lạnh của điều hoà phả thẳng vào mặt nhưng bản thân tôi vẫn chưa thoát khỏi suy ngẫm về sự việc khi nãy.

Cậu ta sao lại nhìn tôi như thế khiến tôi dù lần đầu gặp cũng phải suy tư.

Tiến vào trong dòng suy nghĩ ấy cũng bị chặn lại khi tôi nhìn thấy đống đồ ăn trước mắt. Đúng rồi ăn trước rồi tính, không suy nghĩ nhiều.

Chọn rổ đồ ăn tôi ra quầy tính tiền, thì có tiếng người gọi:

“Tuệ Nhiên đấy à. Lâu rồi không gặp cậu đấy, cũng hơn 1 năm rồi nhỉ?”

Là giọng của một cô gái trạc tuổi tôi. Cậu ta dùng cái giọng như keo sơn, thân thiết mà nói với tôi ngọt xớt.

Tôi chần chừ tiếp lời với vẻ hoang mang:

“Cậu là ai vậy?”.

“...”

“Tớ là bạn học cấp hai cùng lớp với cậu nè”. Cô ta nhanh nhảu giới thiệu.

“À..hà..à Xin chào”.Tôi ngượng ngạo chào lại với nụ cười tự tin. Chứ thật tâm tôi cũng chẳng biết cậu ta là ai.

Thời cấp 2 là giai đoạn nổi loạn mà tôi muốn quên nhất.Nên việc lúc đó tôi luôn một mình vốn là bản năng hoặc nói trắng ra là không muốn đến gần tôi.

Tôi không biết cô bạn này tiếp cận tôi có mục đích gì, trước tiên chuồn về cái đã. Tôi tán thành, gật đầu rồi ra ngoài ngay sau đó.

Vốn định về nhà luôn, nhưng thế nào chân tôi lại ghé sang cái ghế đá  bên đường .

Chắc vì trời mát mẻ nên tôi muốn hưởng thụ cái không gian này. Tay trái cầm lon nước, tay phải cầm gói bim bim, đúng là mỹ vị cuộc đời.

Đương nhiên cái gì tốt đẹp đối với tôi cũng không tồn tại  lâu.

Tôi nhìn thấy cái bạn nữ vừa rồi, cậu ấy đang đi cùng với bạn nữ khác nói chuyện có vẻ thích thú.

Chuyện sẽ chẳng đáng để tâm nếu tôi không phải là nhân vật chính trong câu chuyện của hai người đó.

(Cuộc trò chuyện của hai bạn nữ)

“Mày biết gì không, tao vừa gặp nhỏ Nhiên cấp hai. Nó giờ trông ngoan hiền lắm, giả tạo vl ”

“Trước giờ mặt nó vênh lên, chảnh v .Làm gì cứ như đứa tự kỉ, cậy mình học được mà khi thi cấp 3 có đỗ đâu. Thế mà giờ lại được vào Trường A. Giống kiểu đút lót nhỉ”

“Nghe nói cái vụ kia của nó, khiến bà nó mất. Tao còn tưởng nó mồ côi luôn, tại có thấy cha mẹ nó đâu. Vậy mà tang bà nó thì mẹ nó về. Trông ăn mặc giàu lắm…”

“Tưởng rằng nó chuyển đi cùng mẹ. Cái kiểu, nó lại sống một mình chẳng khác gì đứa mồ côi bị bỏ rơi ha…”

“Cộp..kộp” Tiếng bóp lon của tôi đủ gây sự chú ý của hai người đằng sau tôi. Tôi quay xuống, nhìn thấy gương mặt gượng gạo, trắng bệch mà không khỏi chế nhạo.

Lạnh nhạt đến gần, tôi ném lon nước thẳng tạo thành đường cong hoàn mỹ qua đầu hai người kia, trúng vào chiếc thùng rác đằng sau.

Không khổ công tập luyện bóng rổ bao năm của tôi.

Hai người kia, lúc thấy tôi đến gần đã nhích xát vào nhau. Và khi tôi ném lon thì rúm người, nhắm chặt mắt lại. Điệu bộ như thể chiếc lon ấy sẽ đáp thẳng vào mặt họ vậy.

Nhưng tôi đâu hành xử thiếu văn minh như thế.

Hai người kia nghe tiếng động sau lưng. Rồi dần mở mắt, biết mình bị lộ. Nên chột dạ ra mặt.

Tôi tiến đến trước mặt hai cô bạn.

Chất giọng lạnh nhạt, trầm ổn của tôi  phát huy hiệu lực mà tạo nên câu nói đanh thép:

“Các người đừng thốt lên những lời làm như mình hiểu rõ tôi.”—“Tôi không ngại tiếp lời mấy người”

Câu nói của tôi như vả đôm đốp vào mặt hai người đối diện. Khiến bọn họ không cãi được lại mà sải chân đi ngay.

Đây không phải lần đầu tôi nghe những lời thất thiệt đó.

Chỉ tại những lần trước tôi không để tâm, làm ngơ . Nhưng giờ đây tôi buộc phải phản kháng .

Vì không ai thương tôi thì tôi phải tự thương mình.

Tôi chỉ tiếc cái lon nước uống vội mà không được nhâm nhi, từ tốn.

Dọn dẹp lại xung quanh tôi chầm chậm xách đồ đi về.

Thế nên không để ý rằng, ở ghế đá chéo kia là cậu thiếu niên nhà đối diện đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa nãy.

Cậu nhìn tôi rồi đầm ngâm suy nghĩ .