Hướng Ánh Nhìn

Chương 2: Cái Nhìn




Chương 2: Cái Nhìn

Tối, 21:00

Màn đêm buông xuống, cái oi nóng của mùa hè cũng dịu đi, bầu trời không một gợn mây, đen tuyền có thể thấy rõ những ngôi sao sáng nhất.

Tôi ngồi trên sofa, khoanh gọn chân xem…

“ Siêu nhân Gao ”

Chỉ là lần tôi vô tình ấn được định bụng ôn lại tuổi thơ thôi. Thế cái quái nào tuổi thơ này cuốn ảo. Tôi cày từ ngày hôm kia, ngủ cũng mơ thấy. Thì ngày nay đã đến hồi kết.

Đoạn nhạc kết thúc để lại cho tôi bao nhiêu cảm xúc. Hẳn mai tôi phải tìm vài bộ siêu nhân khác.

Tắt tivi, âm thanh bên ngoài giờ mới vọng đến nơi tôi. Tiếng xì xào ngày một rõ.

Dãy tầng tôi ở ít người thuê mua, chỉ có vài căn.  m thanh kia chắc ở hành lang cách chỗ tôi một khoảng và hình như đang đến gần.

Khoảng cách dần rút ngắn, tôi giờ mới xác định đây là một cuộc hội thoại to tiếng.

( Ngoài cửa )

Giọng người phụ nữ:

“ Sao cậu khiến tôi phải bực cáu lên vậy? Cậu chỉ cần yên phận học ở trên kia chỉ  giỏi viện cớ ”

“ Vào được ngôi trường danh giá như vậy nói bỏ là bỏ được à. Cậu có bị điên không mà nghĩ như vậy chẳng giống anh trai cậu cho tôi bớt lo…”

“ Đúng là chứng nào tật nấy….”

Cuộc nói chuyện gay gắt chỉ hướng về một phía, thì đột có giọng nói cắt ngang:

“ Bao giờ mẹ đi ”

Đó là lời nói trạc tuổi thiếu niên của một cậu trai . Giọng trầm ổn, từ tốn không một chút gắt gỏng, giống như lời nói thường ngày lưu loát trái ngược hoàn toàn với lời nói kia

Người đối diện khựng lại giây lát rồi lên giọng cất lời:

“ 1 tiếng nữa, sân bay gần đây cậu không cần đi cùng”

“Tôi đến đây chỉ muốn nói với cậu đừng gọi điện làm phiền bố với anh cậu”

“ Có việc gì thì gọi cho bác Kiên.Do cậu chọn nên đây có thể là lần gặp mặt cuối. Tôi sẽ không quay lại đây lần nữa”

Vừa dứt lời, không một lời tạm biệtngười phụ nữ quay gót bước đi. Tiếng lộp cộp của giày cao gót xa dần, trả về là một khoảng không vắng lặng.

Tôi ngồi ngả người lên thành ghế sofa, vô tình nghe full đoạn nói chuyện.

Không biết cậu trai kia như thế nào. Hoàn cảnh bấy giờ chẳng khác gì bị đuổi đi hay có thể là bị…bỏ rơi.

Giống tôi vậy.

Cậu ta bên ngoài chắc làm chuyện tày đình gì đó rồi phải chuyển sống một mình ở đây. Nghe người mẹ kia nói chắc cũng chẳng quan tâm cậu ta lắm. Nửa câu mắng nửa câu khen con trai lớn của bà .

Haiz đầu tôi giờ suy diễn đến 7749 cái tình huống trớ trêu nay, hóng chuyện nhiều cũng không tốt.

Làm lon nước cho tỉnh táo mới được. Nghĩ là làm liền, tôi đến tủ lạnh lấy nhưng đã hết sạch.

Chiếc tủ lạnh đáng thương của tôi sạch bong hơn cả lúc tôi khổ công kỳ cọ, lau chùi xong cho nó.

Giờ ra mua lon nước ở dưới rồi mai phóng ra siêu thị mua đồ mới được, đầu tôi đã hệ thống thêm kế hoạch.

Khoác đại chiếc áo khoác mỏng, đeo thêm cái khẩu trang tôi mở cửa ra ngoài, thực hiện việc làm thứ nhất.

Vừa mở cửa đập vào mắt tôi là bóng người con trai đang dựa lưng tại cửa đối diện .

Lặng lẽ tôi ngẩng đầu ngước nhìn người vừa nói. Với vóc dáng tỉ lệ chuẩn chính là 1 người con trai ưu nhìn. Phải nói là đẹp chấn động.

Tôi không phủ nhận mình thích cái đẹp, nhưng để nói riêng con trai thì cậu ta là người đầu tiên khiến tôi sững lại 5 giây để ngắm nhìn.

Dáng người cao ráo, chân dài tới nách chắc phải mét 8. Mái tóc thẳng, đen tự nhiên phồng, dài  đến hai chân mày với đó là chiếc mũi cao thẳng.

Cậu ta mặc chiếc áo phông trắng, quần jeans suông che lên chiếc giày nike đắt đỏ.

Bộ dáng dựa cửa gục đầu suy tư phải nói đúng chuẩn nam thần màn ảnh.

Thế nhưng khi ngước lên đối diện với đôi mắt cậu ấy những suy nghĩ vơ vẩn của tôi bị gạt bỏ.

Bởi khi nhìn vào đôi mắt đen tuyền ấy, tôi lại có cảm giác đồng cảm .Nó to lớn đến mức chặn ngang dòng suy tư của tôi.

Ánh mắt đó như cái hố sâu hun hút khiến tôi lún sâu vào. Mà dường như ở dưới nơi tối tắm ấy, cậu ta đang bị nhốt lại cô độc mà chống chọi.

U buồn, lạnh lẽo, đơn độc là những từ mà tôi nhìn từ cậu ta.

Bỗng một dòng suy nghĩ kết hợp với sự việc khi nãy vụt qua đầu tôi

“ Ấy má, chẳng lẽ là cậu con trai kia.”

Thề nếu vậy, tôi chỉ muốn chuồn thẳng vào nhà, đóng rầm cánh cửa lại.

Việc gia đình xích mích mà để hàng xóm nghe thì cũng xấu hổ dữ, vốn định tránh mặt nhưng cậu trai đó lại cất lời:

“ Này cô bạn định ra ngoài sao? Vừa nãy chỗ này có hơi to tiếng. Xin lỗi nếu đã làm phiền”

Không đợi tôi đáp lại, cậu ấy đã mở cửa phòng mình bước vào.

Tôi lặng người một lúc trước phản ứng dứt khoát của cậu ta. Rồi chỉ biết thở hắt lặng lẽ xuống tầng.