Hướng Ánh Nhìn

Chương 1: Khởi đầu muộn màng




Chiều 15:20

Tháng 7 cái nắng oi ả của ngày hè vẫn chưa dứt, choi chang mà nóng bức . Vì ở miền Bắc, nên cái nắng này dường như đã là đặc trưng không thể thiếu.

Trong căn hộ ở tòa chung cư, tiếng bút xoạt xoạt viết lách trên những trang giấy là âm thanh chủ đạo trong khoảng không gian chiều hè yên tĩnh.

Một cô gái dáng người mảnh mai, mái tóc cắt ngắn sát cổ đang ngồi ngay ngắn, chăm chú ghi bài.

"Tinh tinh..." tiếng chuông điện thoại kêu lên. Cô gái vì vậy mà ngồi bật dậy nhanh chóng tiến đến.

__________

Tay tôi cầm chiếc điện thoại, trên hiện lên dòng số lạ. Chắc hẳn là món bưu phẩm mà tôi cần đã đến, một món đồ quan trọng tôi đã phải đánh đổi rất nhiều mới có được.

Tôi không chần chừ mà bắt máy:

"Alo, chú giao hàng đợi cháu tí. Cháu sẽ xuống lấy ngay..."

Tôi mở lời trước giọng nói không khỏi hân hoan. Thế nhưng đáp lại tôi là giọng của một người phụ nữ hơn nữa lại rất quen thuộc:

" Tổng đài xin kính chào quý khách..."

"..."

Cảm xúc háo hức lúc này của tôi tụt dốc không phanh. Đành xin lỗi từ chối cuộc gọi, chán nản nằm dài lên giường.

Bưu phẩm hiện lên đang chuẩn bị giao. Dòng chữ này cũng hiện lên được 5 ngày rồi, 5 ngày tôi mất ăn mất ngủ vì nó. Rốt cuộc đang kẹt ở đâu...

" Tinhhh " thông báo điện thoại kêu lên chuyển đến với nội dung từ Trường A:

" Hiện tại đồ đã đến bưu điện C, nhưng do quá trình vận chuyển gặp trục trặc nên thời gian giao sẽ lâu hơn dự kiến..."

Tôi nhìn vào thông báo trước mắt. Tổng thể nội dung là phải đợi hàng thêm mấy ngày. Nhưng dòng chữ " Bưu điện C" đối với tôi là một điểm sáng. Nơi này cách nhà tôi khoảng 10 phút đi xe. Hoá ra nó đang gần tôi đến vậy.

Bây giờ là 4h giờ chiều vẫn còn sớm, tôi không có xe nên đi bộ chắc mất khoảng 20 phút là đến nơi.

Lấy đầy đủ mọi thứ, tôi dạo bước thật nhanh. Bàn chân từ từ rồi ngày càng tăng tốc.

Chiều hè nắng cũng dịu đi đôi chút, gió nổi lên xuyên qua tán lá, thổi phồng mái tóc ngắn của tôi luồn vào ống tay áo mang lại cảm giác mát mẻ.

Một lúc sau, tôi chầm chậm bước ra khỏi bưu điện. Tay cầm một chiếc hộp màu xanh đậm bìa cứng chắc chắn.

Tôi cầm thật chặt chiếc hộp, đi bộ rẽ vào đường khác, chân dạo bộ đến khi tầm mắt nhìn sang là cổng trường THPT A rộng lớn.

Dừng chân trên vỉa hè đối diện trường, tôi mở chiếc hộp bìa màu xanh than. Bên trong là bộ đồng phục và giấy báo nhập học trường THPT A.

Từ trước đến nay Trường A là ngôi trường có tiếng trong tỉnh với tỉ lệ chọi cao, nơi hội tụ những học sinh có thành tích học tập, tham gia hoạt động nổi bật.

Ngôi trường đã từng là mong ước của tôi nhưng chính bản thân tôi lại lạc lối chẳng thể thực hiện được trong cái năm tuyển sinh vào 10.

Đúng vậy tôi Lê Hạnh Tuệ Nhiên năm nay đã là học sinh lớp 11, có thể khẳng định rằng tôi trước kia và bây giờ đã có sự thay đổi.

Không ai biết rằng trong suốt năm lớp 10 kia tôi đã học tập điên cuồng thế nào.

Ngày ấy lúc nào tôi cũng thức đến đêm, ngủ 4 - 5 tiếng trên ngày. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến học. Giải đề chính là công việc chính. Tất cả sự cố gắng trên, tôi đều đánh đổi trong kỳ thi giành học bổng của Trường A. Và dường như nó cũng là cơ hội cuối cùng để giúp tôi thoát khỏi quá khứ, đền đáp niềm tin mà bà tôi đã dành.

Trường THPT A có một kỳ thi tiêu chuẩn đặc biệt vào mỗi năm. Dành cho những học sinh lớp 10 chuẩn bị vào lớp 11.

Dựa vào chỉ tiêu tuyển sinh trước mà đưa ra xuất học, tạo cơ hội cho những bạn học sinh giỏi ở các trường trong tỉnh muốn học tại trường. Đương nhiên kỳ thi sẽ chọn lọc thí sinh để tham dự.

Chỉ mới tháng trước thôi tôi đã liều mạng nỗ lực thế nào. Khi có 70 học sinh và chỉ lấy 5 người.

Giành được một xuất không phải dễ. Nhưng khi đã thật sự cầm được trên tay, nhìn thấy giấy báo nhập học, thấy chiếc đồng phục trắng bên trái in logo trường, tôi lại trầm lặng.

Đây có lẽ là sự khởi đầu muộn màng.

Tôi đã thực hiện nó vì mong muốn của bản thân và niềm tin của một người. Đó là bà tôi, người đã một mình chăm sóc nuôi lớn tôi.

Ngày ấy căn bệnh ung thư không phát hiện kịp thời và con đường lạc lối của tôi đã khiến bà ra đi mà không được chứng kiến, hoàn thành trọn vẹn mong muốn.

Nếu bây giờ người bà mà tôi yêu quý còn sống chắc hẳn sẽ rơm rớm nước mắt, xoa đầu tôi, miệng cười mà không ngừng khen đứa cháu này.

Thật ra trước kia tôi từng có gia đình có bố, có mẹ. Nhưng hạnh phúc không được lâu lại tan vỡ. Cuộc sống chèn ép khiến hai bên không cảm thông cho nhau, bị dồn ép mà quyết định ly dị. Họ từng là bố mẹ nhưng lại trốn tránh nhận nuôi tôi, ai cũng hứa chu cấp nhưng không ai nhận tôi về, lúc đấy bà đã đứng ra bảo vệ nuôi nâng tôi. Ngày bà ra đi cũng là ngày tôi gặp lại người mẹ đã bỏ rơi mình.

Lúc ấy tôi mới tỉnh giấc, ý thức được việc làm, suy nghĩ trước giờ mà quyết định buông bỏ quá khứ. Sống khép kín độc lập một mình trong căn hộ mới chuyển lên bây giờ.

Hồi ức chiếu nhanh trong tâm trí một hồi rồi biến mất. Giờ đây tôi sẽ sống vì mình, sống để bản thân không còn hối tiếc nữa.

Tôi ôm chặt chiếc hộp vào lòng, mắt nhìn phía cổng trường, gió nổi lên làm hoa phượng rời tán mà chầm chậm rơi xuống.

Trong khoảnh khắc này thật mong có bà tôi có thể thấy. Hay có người nào đó vô tình ghi lại cảm xúc này cho tôi. Khi mà bản thân tôi nhẹ nhõm, lòng buông bỏ được quá khứ, thả lỏng mỉn cười.