Tôi tựa vào tường chờ người nọ nói tiếp, mấy giây sau tôi mới nhận ra hắn đang chờ tôi đáp ứng điều kiện của hắn, thế là tôi đành phải gật đầu. Dù sao tôi cảm thấy mình chẳng cần phải giữ chữ tín với loại người này, đến lúc đó tôi chỉ cần kiên quyết không ăn tro cốt thì chẳng một ai có thể ép được tôi cả.
Người nọ kéo ghế ra ngồi xuống rồi hỏi, chắc hẳn anh đã từng thấy tủ quần áo rồi, anh thấy được bao nhiêu cái?
Tôi ngẩn người, đúng là tôi đã thấy không ít tủ quần áo, nhưng trước đây tôi chẳng bao giờ đếm kỹ số lượng cả, theo trí nhớ của tôi thì cũng phải được mười mấy cái, nhưng tôi không thể đảm bảo rằng trong số đó có cái nào trùng lặp không.
Hẳn là không tới hai mươi cái. Tôi khẽ đụng Bạch Khai, Tiểu Bạch, anh thấy qua mấy cái tủ rồi?
Hiển nhiên Bạch Khai càng mù mờ hơn tôi, y vò đầu bứt tóc không trả lời được.
Được rồi, không cần đếm nữa, các anh chỉ cần biết rằng không chỉ có một cái tủ quần áo thôi là được. Người nọ nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi tiếp, vậy các anh biết vì sao số lượng tủ quần áo càng ngày càng ít không?
Tủ quần áo đang ít dần? Tôi nghĩ rằng ý hắn là nhiều tủ quần áo đã bị những người buôn đồ cổ mua về sưu tầm, thế nên số lượng của nó trên thị trường mới ít hẳn đi. Sau khi tôi gật đầu lại phát hiện hắn có ý khác, vẻ mặt tôi lập tức trở nên kỳ quái.
Bạch Khai hỏi, những tủ quần áo bị giảm đi đang ở đâu rồi? Lại trầm xuống Âm Hà ư?
Người nọ gật đầu, những chuyện mà tôi sắp nói có thể sẽ khiến các anh cảm thấy khó mà tưởng nổi, nhưng xin các anh hãy tin rằng đây đều là sự thật.
Anh nói đi, tôi đã từng nghe thấy bao nhiêu lời như vậy rồi. Tôi nhả ra một hơi thuốc, tôi tin anh.
Sau đó người thanh niên nọ bắt đầu giải thích, tôi nghĩ là các anh đều biết tủ quần áo có liên quan đến Âm Hà, nhưng ban đầu chỉ có một chiếc quan tài được vớt lên ở Âm Hà, đó là một chiếc quan tài to lớn vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Tôi không tận mắt thấy chiếc quan tài đó, nhưng từ những gì tôi nghe được từ bản thân người đã từng chứng kiến thì cũng biết nó sẽ là một thứ đảo lộn thế giới quan của tất cả mọi người. Thứ này không nên xuất hiện trên đời, vì vậy nó đã nhanh chóng bị người ta giấu đi, sau đó quan tài bị chế tác thành nhiều tủ quần áo khác nhau, số lượng cụ thể lớn hơn rất nhiều so với các anh biết. Vốn dĩ việc chế tạo thành tủ quần áo cũng có lý do riêng, bởi vì có người đã phát hiện một chuyện.
Ban đầu kế hoạch cũng không phải do tôi vạch ra, tôi chỉ là một người tham dự vào sau mà thôi. Lúc ấy số lượng tủ quần áo đã giảm bớt rất nhiều, toàn bộ kế hoạch vốn do một người khác phụ trách, tôi cũng không biết người đó là ai, điều duy nhất mà tôi biết là người đó bỗng nhiên rời bỏ kế hoạch trong lúc nó đang thực hiện được nửa chừng, vậy nên tôi mới có cơ hội tham gia vào... để bổ sung cho vị trí của người đó.
Đã có nhiều chuyện xảy ra, nhưng trước mắt các anh chưa cần biết. Các anh chỉ cần biết rằng những tủ quần áo bị ít đi là vì nó lại bị trầm xuống Âm Hà một lần nữa. Quan trọng hơn, trong mỗi một tủ quần áo chìm xuống đều có một người chúng tôi phái đi.
Trong số bọn họ có người quay về được, có người một đi không trở lại. Nói tóm lại số người có thể quay về chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tôi còn nhớ kỹ khi chúng tôi phái đến người thứ hai mươi mấy xuống đó, chỉ duy nhất một người trở lại. Hơn nữa người kia cũng không truyền tải được bất kỳ thông tin gì, mà chìm vào hôn mê sâu. Khi ấy có vài việc không tiện nói thẳng ra, nhưng bây giờ tôi có thể nói cho các anh biết, chỉ có thân thể của người kia trở về mà thôi.
Tôi không rõ những người này do ai lựa chọn, nhưng tôi cũng là con người, ngày nào cũng phải trơ mắt nhìn từng sinh mạng mất đi, cho dù bọn họ có quan hệ với tôi hay không thì lương tâm của tôi vẫn sẽ cảm thấy ray rứt. Bọn họ đều còn trẻ, đáng lẽ họ còn một tương lai tươi sáng phía trước. Nhưng tôi không cách nào ngăn cản được, mặc dù bề ngoài tôi là người phụ trách kế hoạch này, trên thực tế tôi chẳng có bất cứ quyền quyết định nào cả, thậm chí đến chuyện nhốt người vào tủ quần áo rồi trầm xuống sông, tôi cũng không biết đó là chủ ý của kẻ nào.
Tôi tin rằng các anh cũng từng trải qua cảm giác như vậy, bản thân mình chỉ là một linh kiện không ngừng hoạt động trong một bộ máy, dù cho anh là một linh kiện quan trọng, nhưng anh mãi mãi không thể quyết định được sự vận động của toàn bộ máy móc. Vấn đề là một khi linh kiện này chạy không tốt, kết quả thường sẽ có một linh kiện mới thế chỗ của anh.
Tình hình như vậy diễn ra trong một tháng, mỗi ngày đều có người phải xuống sông, nhưng vẫn rất ít người quay về được. May mà trong một tháng này tôi đã tìm được phương pháp để cứu mạng bọn họ. Tổ tiên tôi là thế gia huyền học, nhưng đến thế hệ của tôi thì gia tộc đã chẳng còn ai theo nghiệp cũ nữa. Người thế hệ trước cũng chỉ là tay mơ, tôi không dám làm lộ những gì mình biết, chỉ đành tự mình xem xét những tư liệu do tổ tiên truyền lại và bóng gió hỏi han người già trong tộc. Cuối cùng tôi tin rằng những người trong tủ quần áo bị trầm xuống sông không thể sống sót trở lại, đó là vì trên người bọn họ có dương khí. Vậy nên sau đó tôi đã làm thực nghiệm vài lần, mặc dù đều thất bại nhưng cũng dần có tiến triển. Cho đến một ngày nọ, rốt cuộc tôi cũng đã tìm được một phương pháp, đó là nhốt người vào tủ quần áo và đóng băng lại, quả nhiên họ đã có thể quay về.
Người nọ kể đến đây thì thở dài chán nản, vừa lúc tôi cũng đang sợ mình không có thời gian để ngẫm lại tất cả những gì mà hắn mới nói. Tôi châm thuốc, không rõ vì sao tôi lại không nghi ngờ lời hắn kể. Đóng băng người trong tủ quần áo cũng không khác lắm những chuyện mà Tần Nhất Hằng đã từng kể cho tôi lúc trước.
Tiếc là người có thể sống sót quay về kia cũng không để lộ bất kỳ tin tức gì, bởi vì ngay ngày hôm sau, toàn bộ kế hoạch đột nhiên bị dừng lại. Người nọ thở dài tiếc nuối, nói, bây giờ tôi đã đồng ý kể cho anh biết rồi, anh cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi. Nếu anh nguyện ý bắt đầu ngay lập tức, tôi có thể cho người mang hũ tro cốt lên.
Khoan đã! Bạch Khai giơ chiếc lồng dế của sư phụ y lên, ý của anh là sư phụ tôi cũng xuống sông rồi ư? Sư phụ tôi cũng là lão cáo già trong ngành, làm sao mấy người có thể lừa ổng được?
Tôi không biết sư phụ của anh là ai, mấy thứ này đều được nhặt lên từ trong chiếc quan tài cực lớn kia. Đương nhiên còn nhiều đồ vật khác, chẳng qua nó không nằm trong tay tôi, đã có nhiều thứ bị người khác lấy đi trong lúc kế hoạch bị ngừng đột ngột.
Nghe vậy tôi lập tức phản ứng lại, đm không phải tấm ván quan tài ở trong tay Tần Nhất Hằng sao? Tôi lắc lắc tấm ván trước mặt người nọ, thứ này vẫn luôn ở chỗ anh à?
Người nọ nhìn tôi rồi đáp, bằng hữu của anh có mượn đi một lần, chính lần đó tôi mới biết Giang Thước được khắc trên tấm ván quan tài là anh.
Trên trán tôi bắt đầu toát mồ hôi, căn phòng quá nóng, tôi dần trở nên bực bội.
Anh có thể từ từ ăn tro cốt, nhưng thời gian thật sự không còn nhiều nữa. Người nọ vỗ vai tôi rồi lại đi ra phòng khách ngồi uống trà.
Tôi định bàn bạc một chút với Bạch Khai nhưng y lại chẳng tỏ thái độ gì, không biết có phải do ảnh hưởng từ chuyện của sư phụ hay không, trông y có vẻ khá buồn bã. Hai chúng tôi quyết định ra phòng khách, ba người im lặng cùng ngồi uống trà.
Tôi nhìn Bạch Khai, trong lòng hiểu rõ chuyện này đang ngày càng trở nên phức tạp với y. Bây giờ người duy nhất có thể giúp Bạch Khai tìm kiếm chân tướng mọi việc có lẽ chỉ còn mình tôi. Người thanh niên có hình xăm, à không, có lẽ nên gọi hắn là Vạn Cẩm Vinh, chắc chắn không phải kẻ sẽ khai hết tất cả nếu dùng cực hình tra tấn, không thì Bạch Khai đã sớm làm như vậy rồi.
Chừng nửa tiếng trôi qua, bầu trời bên ngoài tờ mờ sáng, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Tôi từng sờ thử tro cốt rồi, rõ ràng nó đã được xử lý cẩn thận, hẳn là ăn vào sẽ không toi đời, mẹ kiếp, cùng lắm thì coi như bổ sung canxi.
Lúc anh nhờ người đưa hũ tro cốt lên đây nhớ mang theo một ly cà phê cho tôi nữa. Tôi đứng dậy, mong là sau khi ăn tro cốt thì tôi có thể đi một mạch lên tầng 5 mà không thở dốc.
Bạch Khai nhìn tôi, người nọ cũng nhìn tôi. Năm phút sau, gã tài xế thật sự mang theo hũ tro cốt đến gõ cửa, tôi càng bất ngờ khi biết gã còn đem theo rất nhiều ly cà phê, bởi vì tôi chưa nói rõ muốn uống cà phê gì, cho nên gã liền mua mỗi loại một ly.
Tôi hỏi về những điều kiêng kỵ, sau đó nhắm mắt múc một muỗng cho vào miệng, rồi lại uống một hớp cà phê. Hương vị tro cốt không tệ như tôi nghĩ, nói đúng hơn là tro cốt chẳng có vị gì cả. Tôi che miệng lại theo thói quen, phát hiện mình không thấy buồn nôn như dự kiến, thế là tôi lại múc thêm một muỗng.
Tiểu Khuyết, anh ăn chậm thôi, ăn một miếng không béo lên được đâu. Bạch Khai chọt ngón tay vào tro cốt rồi nếm thử, nói, có lẽ anh sẽ trở thành một truyền kỳ trong giới chúng tôi. Một ngày nào đó, mặc cho người trong nghề nói gì, anh vẫn có thể tự hào vỗ ngực bảo rằng, dăm ba cái thứ này có gì ghê gớm, bố mày cũng từng ăn rồi.
Hết quyển 3 chương 54: Những chuyện Vạn Cẩm Vinh biết