Tôi ngồi lại căn hộ của Vạn Cẩm Vinh đến tận trưa rồi mới cùng Bạch Khai quay về. Thứ nhất là tôi không rõ tro cốt có độc hoặc tác dụng phụ hay không, lỡ sau khi ăn vào lại xảy ra phản ứng xấu thì sao? Thứ hai là người nọ cũng chẳng có ý định giữ chúng tôi lại, dù hỏi gì thì hắn vẫn nhất quyết ngậm chặt miệng, chúng tôi nán lại cũng vô ích.
Vạn Cẩm Vinh cho tôi biết, sau khi tôi ăn tro cốt xong thì hắn sẽ đến tìm tôi. Chẳng biết hắn nói thật không, nhưng có thể thấy hắn là một người vô cùng bản lĩnh, có thể hắn thật sự biết phép dịch chuyển tức thời, dù tôi ở xó xỉnh nào thì hắn cũng sẽ tìm thấy.
Dọc đường quay về rất suôn sẻ, ban đầu tôi còn nơm nớp lo lắng bị kẻ khác đánh lén, ai ngờ gã tài xế đưa thẳng chúng tôi đến sân bay mà không xảy ra chuyện gì cả. Tới được sân bay thì tôi cũng chẳng sợ nữa, ở đây có cảnh sát trật tự tuần tra khắp nơi, gặp vấn đề cứ gào to lên là được.
Việc tốn thời gian nhất chính là vận chuyển mấy hũ tro cốt. Trên đường đi tôi quên chuẩn bị, mãi đến sân bay thấy hũ tro cốt chật kín cốp xe mới sực nhớ tới. Chúng tôi mua tạm vài cái rương ở sân bay nhưng không tìm thấy vật gì để ngụy trang những hũ tro, thế là đành vứt hũ tro vào trong rương. Lúc gửi hành lý vận chuyển, nhân viên sân bay thấy hành lý của tôi hơi lạ nên bảo tôi mở ra. Khi ấy ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn chúng tôi tràn ngập vẻ kinh dị. May mà tôi có người quen ở sân bay, thời gian qua tôi đã mở rộng kha khá mạng lưới quan hệ của mình. Sau khi gọi điện thoại nhờ vả, người ta thấy đây cũng chỉ là những hũ tro cốt bình thường mà thôi, không thuộc danh mục hàng cấm, cuối cùng chúng tôi cũng thuận lợi lên được máy bay.
Mấy hôm đầu về nhà tôi đều nghỉ ngơi như thường lệ, không biết có phải sắp bước qua tuổi 30 nên già cả rồi chăng? Tôi cảm giác thể lực của mình chẳng còn dồi dào như trước. Mỗi lần về nhà ngủ hết hai ngày vẫn thấy cơ thể mệt mỏi rã rời. Sau khi làm tổ trong nhà bốn năm ngày, Bạch Khai lại gọi điện thoại hẹn tôi ra ngoài.
Việc làm ăn không thể dừng lại được, tôi chẳng có lý do gì mà từ chối, đành phải buộc mình trở lại công việc. Tuy nhiên lần này tôi đã khôn ngoan hơn, có kinh nghiệm xương máu từ buổi bán đấu giá trước đây, bây giờ gặp căn nhà nào cảm thấy không thu được lợi nhuận cao thì tôi sẽ quyết định không nhúng tay. Tôi vừa suy nghĩ về việc thay đổi cách thức kinh doanh, vừa tranh thủ đến thư viện nghiên cứu về những bài báo năm đó.
Tôi nghĩ chiếc quan tài cực kỳ to lớn mà Vạn Cẩm Vinh nhắc đến chắc hẳn phải để lại dấu vết trên báo chí năm ấy. Căn cứ theo suy đoán lần trước của Bạch Khai về việc Âm Hà nằm gần Đông Bắc, tôi đã lật tung những trang tin liên quan đến ba tỉnh Đông Bắc. Kết quả là đến tận khi hoa mắt chóng mặt mà tôi vẫn không tìm được tin tức nào. Đồng thời tôi cũng tra xét vì sao chất liệu gỗ làm tủ quần áo lại chìm xuống nước thay vì nổi lên mặt nước giống như những loại gỗ khác, cuối cùng cũng chẳng có đáp án.
Tôi hoàn toàn bất lực, chỉ đành nghe theo ý trời mà thôi. Hơn nữa lúc đó tôi tìm được một tòa nhà có lợi nhuận cao nên quyết định không để ý đến chuyện này nữa.
Căn nhà kiểu cũ có thiết kế ba phòng ngủ, rộng hơn 110 mét vuông. Ban đầu nó là nhà ở xã hội do cơ quan xây dựng, chủ nhà làm bên hệ thống điện lực, phúc lợi của cơ quan rất tốt. Trước đây lúc mua nhà chỉ cần thanh toán tiền xong là có thể dọn vào ở. Chủ nhà đầu tiên là một viên chức nhỏ làm ở điện lực, thu nhập ổn định, là người ngay thẳng và hiền lành, không có sở thích kỳ quặc. Khuyết điểm duy nhất là ông ta hút rất nhiều thuốc, hút từ năm mười mấy tuổi đến hơn bốn mươi tuổi, thành ra mắc bệnh ung thư phổi, chữa trị nửa năm rồi qua đời tại nhà.
Sau khi chủ nhà chết, người nhà đều vô cùng đau lòng. Nay trụ cột gia đình đã mất, người vợ làm nội trợ ở nhà, còn cô con gái đang du học nước ngoài, mỗi năm phải đóng không ít tiền, dù trong nhà còn tiền tiết kiệm nhưng không thể để tình hình kéo dài như vậy được. Vậy nên bà vợ mới tính bán căn nhà này đi để chuyển vào sống tại một căn hộ chung cư nhỏ hơn. Thứ nhất là khỏi phải nhìn vật nhớ người, thứ hai là có thể kiếm thêm chút tiền trang trải cuộc sống.
Quá trình bán căn nhà rất thuận lợi vì giá cả vừa tầm, không quá cao. Chủ nhân mới là một gia đình ba người, hai vợ chồng đều làm giáo viên, đứa con nhỏ đang học tiểu học. Ngày nào vợ chồng họ không đi dạy thì ở nhà đọc sách, cuộc sống trôi qua rất mực yên bình. Nhưng chưa đến nửa năm sau, đứa con của họ bỗng dưng mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, nói là bị hen suyễn nhưng lại không thể tra ra được nguyên nhân. Mỗi lần ở nhà lại có cảm giác tức ngực khó thở, nhưng chỉ cần vừa ra khỏi nhà thì lập tức bệnh tình trở nên tốt hơn.
Hai vợ chồng đều có học thức nên vốn không tin chuyện tà ma, họ cũng biết trước đây trong nhà từng có người chết nhưng không quan tâm. Bây giờ họ tận mắt chứng kiến con mình bị bệnh lạ, lập tức nhớ tới chủ nhà trước qua đời vì ung thư phổi.
Đáng lẽ nếu họ bán nhà thì sẽ không sao, giá nhà vẫn luôn tăng, bọn họ không lỗ mà thậm chí còn được lời. Nhưng bất ngờ thay, lúc đứa con mới nhiễm bệnh, họ tìm đến một người bạn ở đài truyền hình để đưa tin hòng tìm cách chữa bệnh cho con, ai dè lại khiến tin đồn căn nhà có ma lan truyền nhanh hơn. Cuối cùng không còn ai dám mua nhà nữa.
Hai vợ chồng không thể tiếp tục trơ mắt nhìn con mình lâm vào nguy hiểm, đành bất đắc dĩ giảm giá nhà. Tôi đã sớm nghe được thông tin nhưng chưa vội ra tay, đến tận khi giá nhà được giảm thêm vài lần nữa thì tôi mới chủ động ra mặt để nhặt của hời.
Căn nhà tọa lạc ở một thành phố loại trung thuộc tỉnh Hồ Nam. Đây cũng là lần đầu tiên tôi tới đây, sau khi đến nơi, tôi và Bạch Khai không tới thẳng căn nhà mà đi dạo ngắm cảnh mất nửa ngày. Đến buổi chiều, chúng tôi mới tìm đến theo địa chỉ.
Thật ra tôi đã hẹn trước với bọn họ gặp nhau buổi chiều, nhưng khi vào nhà mới phát hiện hình như hai vợ chồng rất coi trọng chúng tôi, họ đã chờ từ sáng, đến cả cơm trưa cũng chưa ăn.
Tôi hơi ngại, sau khi khách sáo đôi ba câu thì dạo quanh nhà một vòng. Có vẻ vợ chồng nhà này thật sự là loại người chuyên tâm vào học thuật, trong nhà đa số là đồ gia dụng kiểu cũ, tuy không giàu có nhưng rất tươm tất gọn gàng. Cách bày trí không thay đổi, có lẽ để tiết kiệm tiền nên họ chỉ sơn lại tường.
Tôi quan sát kỹ những góc tường, có nhiều chỗ sơn trắng đã bị ố vàng, tôi cũng hút thuốc nên mới nhìn đã biết ngay là do khói thuốc hun vàng. Có thể thấy được người chết trước đây đúng là một kẻ nghiện thuốc lá.
Sau khi quan sát một lượt, tôi cũng không trao đổi gì với Bạch Khai. Trải qua nhiều căn nhà như vậy thì tôi đã có kinh nghiệm, tuy không thể bằng Bạch Khai hay Tần Nhất Hằng chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay vấn đề, nhưng dựa vào cảm giác của mình, tôi cũng có thể đoán được trong nhà có gì hay không.
Cả tòa nhà sáng sủa và sạch sẽ, ma quỷ ở đâu ra, đến cả tôi còn cảm thấy ấm áp như được trở về nhà bà ngoại.
Sau khi có kết luận, tôi lập tức thương lượng giá cả cùng đôi vợ chồng kia rồi mau chóng chốt đơn. Đã lâu chưa buôn bán thuận lợi như vậy làm tâm trạng tôi thoải mái vô cùng, liền nghĩ ngay đến việc hút một điếu thuốc. Tuy nhiên hai vợ chồng khó chịu ra mặt nên tôi đành phải ra ngoài hành lang hút.
Tiểu Khuyết, ăn tro cốt đúng là có hiệu quả trị liệu! Anh tin tưởng bản thân như vậy sao! Bạch Khai cũng châm điếu thuốc rồi nhắc nhở tôi, đừng quá vội vàng!
Tôi ngẫm lại thấy cũng đúng, bèn đi vào bàn bạc với hai vợ chồng để mượn căn nhà vào chiều nay. Tôi thẳng thắn bảo rằng muốn xem thử trong nhà có ma ám hay không, coi như cho bọn họ một câu trả lời.
Vấn đề này là chuyện khiến họ bối rối đã lâu, vì vậy họ không do dự mà đồng ý ngay tắp lự, hai vợ chồng nguyện ý tin tưởng tôi, còn họ sẽ ở nhờ trong nhà hàng xóm.
Tôi đứng trong nhà, bỗng dưng thấy hơi cảm động. Tôi đã trải qua quá nhiều lòng người ấm lạnh, mưu mô lừa gạt, đấy là quy luật của xã hội này. Nhưng hôm nay tôi đã chứng kiến sự tín nhiệm của hai vợ chồng dành cho một người xa lạ, tôi nhủ thầm mình nhất định phải cho bọn họ một đáp án rõ ràng.
Trong nhà chỉ còn lại tôi và Bạch Khai, bây giờ là lúc để y ra tay. Tôi ngồi xuống sô pha, muốn xem thử Bạch Khai sẽ giở trò gì, ai dè y lại châm điếu thuốc rồi phe phẩy với tôi.
Tiểu Khuyết, đừng ngồi thừ ra đấy, hút đi! Bạch Khai ném bật lửa cho tôi, nói, cố gắng cho nó hít đã luôn!
Hết quyển 3 chương 55: Lại một căn nhà mới