Mới đầu tôi còn tưởng đây là chiếc mũ do Lão Khâu đưa, sau mới nhớ ra chiếc mũ đó đang vứt ở nhà!
Đám người kia có mang mũ ư? Tôi cầm lấy xem xét cái mũ kỹ càng, mẹ nó, tôi đã bảo đám này là xã hội đen mà!
Anh đừng kích động! Bạch Khai châm cho tôi điếu thuốc, nói, nhớ giữ sức để lát nữa gào tiếp.
Tôi rít liền mấy hơi thuốc, cuối cùng cũng tạm bình tĩnh lại. Bấy giờ chiếc xe chở chúng tôi đã chạy đến chân núi, lao vùn vụt trên con đường trong nội thành. Đêm hôm khuya khoắt nên trên đường chỉ có lác đác xe qua lại, chúng tôi vượt ba đèn đỏ, sau đó quẹo vào một con hẻm nhỏ. Người nọ muốn chúng tôi xuống xe, tôi mới nhận ra trong hẻm đã có một chiếc taxi đợi sẵn.
Tôi chẳng mấy bất ngờ, nếu muốn cắt đuôi thì phải đổi xe thôi. Taxi chạy cũng rất nhanh, nhưng chỗ ngồi lại chật hơn chiếc Audi khiến tôi cảm thấy hơi đau đầu. Đến khi xuống xe lần nữa, chúng tôi đã tới một khu chung cư kiểu cũ.
Chúng tôi lên tầng 5 rồi đi vào một căn hộ. Đồ nội thất đều là kiểu giả cổ, mang theo nét cổ kính, mùi trà nức mũi tràn ngập khắp gian nhà.
Người nọ pha ba tách trà, lúc này chúng tôi mới cùng nhau ngồi xuống. Có vẻ Bạch Khai khá tò mò với cách bày trí của căn nhà, y chỉ khẽ nhấp một ngụm trà rồi lập tức đứng lên đi dạo xung quanh. Người nọ cũng không phiền, hắn không dặn dò gì cả, chỉ đưa cho tôi xem một tập tài liệu lớn gói bằng giấy kraft.
Nghề của tôi thường xuyên phải tiếp xúc với những túi tài liệu kiểu này, nhưng bình thường nó hay dùng để đựng tiền, tôi ước lượng một chút theo thói quen, cảm thấy nó khá dày.
Sau khi mở ra, tôi mới biết bên trong là một xấp tài liệu rất lộn xộn, dường như chưa được sửa sang lại, có vài tờ đã ố vàng, không rõ từ đời nào. Tôi lật xem sơ qua, trên đó có tư liệu và hình ảnh của nhiều người, thậm chí có cả hồ sơ kiểm tra sức khỏe và đơn tình nguyện gì đó, nói chung rất hỗn loạn.
Tôi nghĩ hẳn người nọ sẽ không đưa cho tôi xem thứ này mà không vì lý do gì, vậy nên tôi hỏi, đây chính là chủ nhân của những hũ tro cốt đó sao?
Người nọ lặng lẽ nhấp trà, lắc đầu nhưng không nói lời nào.
Bạch Khai thấy thế cũng ghé lại xem, sau khi lật nhìn vài tờ, y đột nhiên trầm trồ, không ngờ anh cũng từng làm nhiều người nổi tiếng nhỉ!
Trước đây chúng ta đã từng gặp ở Chợ Lồng rồi. Bạch Khai chỉ vào một tờ lý lịch rồi hỏi tôi, Tiểu Khuyết, anh có biết người này không?
Trên tấm ảnh là một người đàn ông trung niên nom khá hèn mọn, râu ria xồm xoàm, tóc đã rụng gần hết, trông rất giống mấy ông cưỡi xe ba bánh đi thu gom rác thải trong ấn tượng của tôi, nhìn kỹ cũng thấy hơi quen mắt.
Anh ta chưa từng thấy tôi như vậy. Người nọ đặt tách trà xuống, lật qua mấy tờ tư liệu để tìm một bức ảnh khác, nói, có lẽ anh ta đã thấy người này.
Tôi liếc nhìn, trái tim giật nảy lên. Đúng là tôi đã từng thấy người trong bức ảnh, chẳng qua là nhờ Tần Nhất Hằng mở video cho tôi xem. Đây là Vạn Cẩm Vinh!
Anh chính là Vạn Cẩm Vinh! Tôi đứng bật dậy. Bạch Khai kéo tôi ngồi xuống, tôi bèn hút một điếu thuốc để trấn tĩnh lại.
Bạch Khai lại lấy ra tấm hình đầu tiên, Tiểu Khuyết, người này mới đúng là Lưu thọt, thần y nổi danh khắp vùng phía Bắc sông Dương Tử.
Điếu thuốc suýt nữa cháy đến đầu ngón tay tôi, tôi vội dập tắt rồi đốt một điếu mới. Tôi không ngờ có một ngày tôi sẽ được gặp Lưu thọt thật sự trong hoàn cảnh thế này, nhưng người thanh niên đang ngồi trước mặt trông còn nhỏ tuổi hơn cả tôi nhiều!
Tôi rít mạnh điếu thuốc, hỏi, anh là Lưu thọt à? Vì sao trước đây anh phải bỏ trốn? Tôi bỗng nhớ ra Phòng Vạn Kim cũng đột ngột mất tích, vội vã truy hỏi hắn, sự biến mất của Phòng Vạn Kim có liên quan gì đến anh không?
Anh biết nhiều hơn tôi nghĩ đấy. Người nọ có vẻ ngạc nhiên, không ngờ tôi sẽ đề cập đến Phòng Vạn Kim, "Tiểu Phòng đã được tôi sắp xếp đi làm một việc khác rồi, nhưng bây giờ xem ra hắn đã thất bại."
Thấy tôi còn muốn hỏi tiếp, người nọ vội cướp lời, anh khoan hỏi, có nhiều chuyện vẫn chưa đến lúc anh nên biết.
Lời đến bên miệng còn chưa kịp nói ra đã bị người ta cự tuyệt khiến tôi vô cùng xấu hổ, bầu không khí trong phòng chợt trở nên lúng túng, Bạch Khai cũng không định đỡ lời giúp tôi, chỉ lo vùi đầu uống trà. Qua thời gian hút một điếu thuốc, người nọ đứng dậy đưa hai chúng tôi vào phòng trong, đập vào mắt tôi là một dòng chữ được viết trên giấy to treo trên tường: Vạn dân nhất hộ (*).
(*) Từng được chú thích tại quyển 2 chương 31, vạn dân nhất hộ viết theo lối giản thể là 万民一户, ghép lại giống chữ Phòng (房).
Tôi lại có điều muốn hỏi, lập tức kích động chỉ vào dòng chữ trên tường, mẹ kiếp rốt cuộc nó có ý gì? Là mật mã sao!?
Anh nghĩ quá phức tạp, đây chỉ là một cái tên mà thôi. Người nọ từ từ tháo tờ giấy viết chữ xuống, phía sau ẩn giấu một chiếc két sắt. Tôi không hứng thú với chiếc két sắt này, công ty của tôi cũng có một cái được giấu sau ghế sô pha. Tôi hỏi, mật mã là gì?
Đối phương vừa mở két sắt vừa đáp: "Vạn dân nhất hộ, nếu hộ gia đình này có một vạn người thì gọi là gì?"
Đầu óc tôi chợt lâm vào bế tắc, một vạn người? Gia tộc khổng lồ? Gia tộc đồ sộ? Nhiều người như vậy làm sao có thể là một gia đình được, thậm chí nhiều quốc gia nhỏ chỉ có số dân xấp xỉ chừng đó thôi.
Tôi trả lời, bộ lạc à?
Người nọ quay đầu nhìn tôi, Bạch Khai cũng nhìn tôi, điều đó làm tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Tiểu Khuyết, anh đừng xác định quá cụ thể chữ 'vạn' này, nhiều khi ở nước ta cũng chỉ dùng 'vạn' để biểu thị số lượng nhiều, chứ không có nghĩa là đúng y một vạn, anh hiểu không? Bạch Khai nhắc tôi, anh cố nghĩ xem, cố lên!
Tôi chửi thầm, mẹ kiếp thế hóa ra không đếm được à? Vô số người thuộc một gia đình? Sư bố nó, còn không phải là quốc gia ư?!
Tôi ấp úng nói ra suy nghĩ của mình, người nọ gật đầu, đồng thời két sắt cũng được mở ra. Tôi thấy hắn lấy thứ gì đó từ trong két sắt nhưng lại không thể nhận ra đó là gì.
Trong đầu tôi vẫn chỉ quẩn quanh một câu hỏi, rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy?
Tôi vỗ mặt hòng làm mình tỉnh táo lại rồi tiến đến gần nhìn đồ vật mà người nọ lấy ra. Sau khi nhìn kỹ, tôi liền hấp tấp đoạt lấy, bởi vì tôi phát hiện có một thứ mà mình vô cùng quen thuộc.
Tôi biết thứ này rất dễ mô phỏng lại, vì vậy tôi mới tỉ mỉ lật qua lật lại xem xét để xác nhận có phải đúng là nó không, nhưng tôi lại chẳng thể tìm ra bất cứ một sơ hở nào. Đây là một tấm ván quan tài, tấm ván có viết sinh thần bát tự và thời điểm tử vong của tôi.
Chẳng phải thứ này đang ở chỗ Tần Nhất Hằng sao!? Tôi giơ tấm ván quan tài lên hỏi, Tần Nhất Hằng ở đâu?!!
Bạch Khai cầm lấy ván quan tài quan sát một lượt rồi hỏi, đây là quan tài được vớt lên từ Âm Hà ư?
Người nọ rõ ràng không định trả lời vấn đề của chúng tôi, hắn chỉ liếc nhìn hai chúng tôi rồi lại tiếp tục lấy những thứ khác từ trong két sắt ra.
Anh nói đi, những chữ này là do các người khắc lên hay nó vốn đã có sẵn rồi? Bạch Khai đột nhiên tóm lấy bả vai người nọ, bỗng y bị một đồ vật khác trên bàn thu hút nên buông tay ra. Tôi cũng nhìn sang nhưng không biết nó là gì. Tôi đẩy Bạch Khai một cái, y không phản ứng. Một lúc lâu sau, y mới thật nhẹ nhàng cầm lấy nó như đụng vào một quả lựu đạn.
Đây là gì vậy? Sau khi xác định mình thật sự không biết đó là thứ gì, tôi mới khẽ hỏi Bạch Khai.
Đây chính là lồng dế của sư phụ tôi. Bạch Khai chán nản đáp, bỗng dưng y chỉ vào người nọ, nói, trước đây sư phụ tôi cũng đột nhiên biến mất, mẹ kiếp có phải là do anh đúng không?!!
Mọi người đều tự nguyện. Ban đầu người nọ còn nhỏ giọng đáp lại, sau đó thanh âm của hắn dần to hơn, anh phải tin rằng mọi người đều tự nguyện.
Bầu không khí trong phòng càng trở nên kỳ lạ, tôi cảm giác Bạch Khai đang tính giết người. Tôi định khuyên y nhưng lại sợ mình hiểu lầm, đành thận trọng chú ý từng hành động của y. May mà Bạch Khai chỉ thở dài hỏi mượn tôi điếu thuốc, dường như đã suy nghĩ cẩn thận.
Bấy giờ tôi mới hỏi người nọ, anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc bọn họ đang làm gì? Phòng Vạn Kim, Tần Nhất Hằng, bây giờ lại lòi ra cả sư phụ của Bạch Khai nữa, anh nói đi, bọn họ đang làm gì? Dù sống hay chết cũng phải có một nơi chứ! Đừng bảo rằng anh không biết, có thể nó không quan trọng với anh, nhưng đối với chúng tôi thì nó lại là lý do mà chúng tôi tiếp tục ở đây để cãi cọ với anh đấy!
Người nọ hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, vẫn chưa tới lúc để nói cho các anh biết.
Tôi bắt đầu tức giận, Bạch Khai kịp thời nắm lấy vai tôi, thấp giọng nói, Tiểu Khuyết, đậu hũ ăn nóng sẽ bỏng lưỡi đấy, cho dù là trên đĩa hay trên cơ thể phụ nữ.
Tôi lại châm một điếu khác, trong tình hình này mà không hút thuốc thì tôi sẽ phát điên lên mất. Ngay lập tức, cả gian phòng đều ngập khói thuốc lá của tôi.
Tôi có thể nói cho các anh biết tủ quần áo được dùng để làm gì. Dường như người nọ đã ra quyết định. Nhưng tiền đề là anh phải đồng ý làm nhục trạch.
Hết quyển 3 chương 53: Vạn Cẩm Vinh