Chương 7: Linh Thần Quyết
“Một đoạn thời gian?!”
Trương Tú Cẩm nghi ngờ.
“Đúng vậy, là dự định rời đi hai tháng.”
Thiên Khải như thường trả lời.
Đường phía trước là u tối nhưng vẫn chưa thật dập tắt, hắn vẫn là hy vọng trong cửu u tất có ánh sáng nơi cuối con đường, hy vọng lần này rời đi thật đạt được cơ duyên từ đó tiên lộ lại rộng mở. Xin hai tháng chính vì để ngừa lại cho mình một con đường, nếu thành công đột phá Linh Thể 4 tầng vậy liền trở về, thành công trở thành đệ tử ngoại môn, mượn nhờ tông môn lực lượng cùng tài nguyên cẩu thả qua giai đoạn tân thủ.
Vì cái gì không làm tán tu?!
Hỏi lại ngươi, có tông môn chỗ dựa vì cái gì phải làm tán tu?
Tán tu rất tốt sao?
Ngày ngày đánh g·iết, đem mạng sống treo trên lưỡi đao mà cầu tài nguyên vì nó mà bán mạng, muốn tài nguyên phải bôn ba nay đây mai đó, tứ hải là nhà, chưa kể không biết lúc nào thì b·ị c·ướp diết. Tu tiên giới a, g·iết người đoạt bảo chính là chuyện thường ngày cơm bữa, hoặc mình đánh g·iết hoặc bị người đánh g·iết.
Tài nguyên so với tông môn kém, không có công pháp, không có tài nguyên, ngươi cầu cái gì tán tu tiêu dao tự tại? Hắn cũng không phải nhân vật chính trong mấy quyển tiểu thuyết kia, tùy tiện vượt cấp đánh g·iết cũng kiếm bộn.
Vì vậy hắn suy nghĩ về sau liền quyết định xin tạm rời đi hai tháng, tốt chừa lại cho mình một con đường.
Nếu may mắn không nói, nếu thất bại vậy cũng không việc gì.
Lấy hắn thân phận hiện tại hiển nhiên là không có tư cách rời đi hai tháng như vậy nhưng tìm đến Trương sư tỷ vậy liền khác biệt, hắn trước liền là sư đệ của nàng, là đệ tử của sư phụ nàng, về tình về lý đều lên giúp hắn việc này. Một cái đệ tử tạp vụ rời đi hai tháng mà thôi, cũng không phải việc gì to tát.
Trương sư tỷ đăm chiêu nhìn hắn kỹ một cái, nàng tự nhiên biết hắn suy nghĩ.
Lãng tử quay đầu mới thấy phía sau là vực sâu, cách duy nhất chính là nhảy qua nó, cũng chính là phó mặc sinh mệnh cho vận mệnh. Nàng biết vị sư đệ này của mình tuổi sắp mười sáu, lãng phí nhiều năm như vậy hiện tại muốn quay mình, khó còn so với lên trời còn khó, hắn lần này rời đi hẳn là muốn tìm kiếm cơ duyên.
Cơ duyên a…
Tu tiên giới không hiếm nhưng cũng không phải dễ dàng.
Có người đạt đến nhất phi trùng thiên, có người vì nó táng cả giang sơn xã đồ…
Chỉ có những loại sở hữu nghịch thiên khí vận mới có thể thong dong đạt đến cơ duyên các loại hình kia mà thôi.
Trương Tú Cẩm thở dài một tiếng liền xuất ra một túi trữ vật ở trên tay ném cho Thiên Khải.
“Cầm lấy đi, đây là sư phụ trước khi đi giao phó cho ngươi, hai tháng sau ngươi lại không báo danh đến tự theo quy củ của tông môn gạch tên trên danh sách.”
A!
Thiên Khải cẩm trên tay túi trữ vật sửng sốt một chút, rất nhanh liền có thể cảm nhận được bên trong đồ vật. Túi trữ vật a, đây chính là phổ thông nhất đồ dùng của tu tiên giả, không cần thần niệm cũng có thể nhìn bên trong.
Túi trữ vật không lớn, liền hai mươi mét vuông không gian tả hữu, bên trên có vài quyển võ pháp phàm nhân cùng một đống bảo thạch châu báu được xếp thành núi nhỏ, dùng cả đời đều không hết thạch kim, ngoài ra còn đó 100 viên linh thạnh được đặt ngay ngắn một bên.
“Xem ra lão nhân gia ông ta ngay tại!”
Thiên Khải nắm lấy túi trữ vật nghĩ thầm.
Không cần nghĩ cũng biết được đồ vật bên trong đều vì hắn mà chuẩn bị, chuẩn bị cho hắn rời xa thế giới tu tiên về lại phàm trần. Hiển nhiên cũng có khả năng Tô trưởng lão bàn giao cho Trương sư tỷ từ trước nhưng lấy Thiên Khải lý giải Tô trưởng lão cùng Thiên Khải tên này trước đây tính cách, khả năng này rất thấp.
Nếu trước đây tính cách, đ·ánh c·hết hắn cũng không muốn rời tông a!
Vậy khả năng Tô trưởng lão ở một bên nhìn xem hắn, biết hắn muốn đi, biết hắn muốn làm gì lúc này mới đem đồ vật giao cho Trương sư tỷ, lúc này mới đến tay mình.
Hẳn là lão nhân gia ông ta không muốn gặp hắn mà thôi.
Người trọng tình cảm a, rất khó để nói lời tạm biệt.
Thiên Khải thở dài một tiếng.
Muốn hắn kêu gọi sư phụ để lão nhân gia ông ta hiện thân gặp mặt? Gọi cũng chưa chắc ra, hơn nữa thật làm vậy hắn liền cam đoan một chút tôn nghiêm cùng với tôn trọng của mình cùng người khác đều sẽ triệt để mất đi.
Loại này xuẩn hành vi hắn sẽ không làm.
Thiên Khải cảm tạ một câu với Trương sư tỷ liền hướng về đại điện cổ kính chấp pháp đường làm một cái hành động.
Ba quỳ chín lạy, ngày xưa bái sư chính là như vậy làm, hiện tại làm chính là thay cho lời muốn nói, kết thúc đoạn ân tình này.
“Sư phụ là ta vô năng phụ ngài kỳ vọng, cái lễ này vì để cảm tạ nhiều năm này chiếu cố của ngài dành cho ta. Ta, Thiên Khải, nhất tâm hướng đạo, tất có ngày báo đáp chi ân.”
Cung kính hành lễ, nhất niệm tâm ý.
Nói hắn liền quay đầu tất không quay mình đi thẳng xuống núi.
“Hắn, Thiên Khải, trời sinh tất có chỗ hữu dụng, tuyệt không thể đứt ở nơi này, lần này buộc phải rời đi tìm kiếm tiên duyên, ngày sau tất sẽ quay về, là vinh quang hạ cố.”
Trương Cầm Tú tâm cảnh tuyệt không vì người ngoài mà ảnh hưởng, chỉ là hiện tại nhìn bóng lưng đìu hiu đang cô quạnh rời đi chân núi, chả biết vì sao nàng lại có chút buồn khó nói thành lời.
“Lãng tử quay đầu… Thật là triệt để biến thành người khác vậy!”
Nàng cảm khái một câu.
Nhìn thấy từ kiêu căng ngạo mạn đến trầm ổn của một người, nhân sinh biến ảo khó mà tin tưởng…
“Sư phụ, hắn rời đi.”
Trương Tú Cẩm trở về bên trong đại điện nhìn lấy một người tro tàn đạo bào liền nói ra.
Người này chính là Tô Vấn, Tô trưởng lão, sư phụ của Thiên Khải trong miệng lão nhân gia.
Hắn dáng người không cao liền m6 tả hữu, đầu đội quan ấn, hai bên có mai đen dài, da thịt căng mịn sáng bóng nhìn không chút nào liên quan đến lão nhân gia từ này.
Hắn thở dài một tiếng nói ra: “Cần gì chứ!”
Nói hắn lại lắc đầu như suy nghĩ về quá khứ xa xưa.
Hắn a, nhìn như mới bốn mươi nhưng thật chất đã quá trăm tuổi, tu đạo đến nay đã hơn 80 năm, thành công đến trưởng lão chức vị, chỉ là…
“Hắn là thật thay đổi!”
Trương Tú Cẩm một bên nói chuyện cám khái: “Nhân sinh a, thay đổi nhanh đến lạ thường.”
“Là, thật thay đổi…”
Tô Vấn trưởng lão cười cười lắc đầu.
“Tiếc là có chút muộn màng.”
“Hắn nếu sớm thay đổi thì tốt biết mấy... Lúc đó ta liền có thể ân nghĩa song toàn!”
Tô Vấn thở dài.
Nhìn bóng lưng Thiên Khải rời đi không hiểu thấu vì sao hắn lại nghĩ đến bản thân mình ở quá khứ, vì tu tiên mà đau khổ giãy dụa, vì tiên đạo mà lắm gian truân, sinh sinh vất vả mới đi đến ngày hôm. Đổi lại tiểu tử này sớm thay đổi vậy hắn cũng không tiếc giúp tiểu tử này đúc căn cơ để tiên lộ về sau thêm chút dễ dàng, giống như năm xưa sư phụ hắn từng làm cho mình vậy. Chỉ là thay đổi quá muộn màng muốn giúp cũng không thế nào giúp được, từ đó liền ân tình không trọn vẹn, nghĩa tình khó như mong.
Hắn nợ Trịnh gia ân tình, lại không xứng nghĩa ân sư, để tiểu tử này lạc lối...
“Hổ thẹn a, hổ thẹn a…”
Tô trưởng lão thở dài, liền xuất trên tay một vật đưa cho Trương Tú Cẩm.
“Trương nha đầu, thay vi sư đưa cho hắn.”
A?
Trương Tú Cẩm sửng sốt một chút nhìn vật trên tay, đây là một quyển cổ thư bìa sớm cũ nát nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bên trên khắc ba từ: “Linh Thần Quyết!”
“Sư phụ đây là?!”
Nàng thắc mắc.
Thân là đệ tử thân truyền nàng gần như biết hầu hết các công pháp của tông môn nhưng tựa như không thấy qua quyển công pháp này dáng vẻ.
“Là ta đoạt được ở một di trúc cổ, nó hẳn niên đại rất xa xưa, lấy ta đạo hạnh nhiều năm như vậy cũng không nghiền ngẫm được gì. Hiện tại liền đưa cho hắn, xem hắn có hay không lĩnh ngộ đến thứ bên trong, xem như giúp hắn một cái hy vọng.”
A…
Trương Tú Cẩm cũng nghi ngờ, liền mở ra xem thử pháp môn của Linh Thần Quyết.
Đáng tiếc nàng là sai lầm.
Quyển này vốn không phải cái gì cao siêu pháp môn, đây chính là sáo rỗng lời nói, đưa con người đi hướng diệt vọng.
Này đơn thuần nói bậy nói bạ ghi lại, liền nghịch thiên hành động phương thức.
“Này đơn giản chính là nói bậy nói bạ pháp môn!”
Nàng không được chửi lên.
“Phải a! ta lúc đầu cũng là suy nghĩ như vậy, chỉ là bên trong ghi đồ vật thật có chút ý tứ khiến người động tâm vậy nên ta mới bỏ thời gian ra suy diễn nó.” Tô trưởng lão cười cười.
“Đáng tiếc… Pháp này thật có chút tà môn.”
Trương Tú Cẩm ngạc nhiên: “Vậy sư phụ tại sao lại đưa cho hắn? Này không phải hại hắn hay gì?”
“Nha đầu, ngươi nghe hắn những lời cuối sao? Hơn nữa ta đưa cho hắn cũng không phải buộc hắn phải tu luyện, mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, nếu hắn thật tu luyện hơn nữa còn thành công vậy chính là cơ duyên của hắn, nếu không tu luyện vậy cũng không có gì.”
Tô trưởng lão cười cười.
Hắn làm đều đã làm, đưa quyển công pháp này tuy có chút tà môn nhưng chưa hẳn là điều xấu, hắn không hiểu cũng không phải cơ duyên của mình, cũng chưa chắc đã không phải cơ duyên của người khác.
Lựa chọn cuối cùng đều do bản thân mình quyết định mà thôi.
Là tiên là phàm vậy phải xem hắn tạo hóa!