Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hư Thần Khải Đế

Chương 8: Tam Tranh




Chương 8: Tam Tranh

Thiên Khải mang theo tâm trạng vô định xuống núi, hắn là thật không biết tiếp theo mình lên làm gì.

Là thật tìm một ngọn núi cao thật cao lại vô tình hay vô ý té chân ngã xuống để thử vận may?

Thiên Khải có chút buồn cười mình ý nghĩ ngây thơ.

“Trịnh sư đệ.”

Đột nhiên có tiếng gọi hắn trở về.

“Trương sư tỷ, ngươi tìm ta?!”

Thiên Khải hơi chút bất ngờ.

“Phải, sư phụ lão nhân gia ông ta còn giao cho ngươi thứ này, ta vừa rồi quên mất việc này.”

Trương sư tỷ nói chuyện không chớp mắt.

Bất quá theo giọng nàng nói chuyện cũng có thể nghe được khoảng cách của Thiên Khải với nàng là gần thêm một chút, bét nhất lần này nàng gọi hắn cũng không phải Trịnh thiếu mấy từ châm chọc kia mà là Trịnh sư đệ loại này đồng tình.

“A?!”

Thiên Khải nhận lấy vật phẩm, cũng không bắt lỗi nàng nói dối.

Hắn biết đây là sư phụ trọng tình nghĩa thấy hắn quỳ một màn kia nên cho thêm bù đắp, mà đây cũng là mục đích hắn làm một màn quỳ gối kia.

Được lợi mới làm a!

“Đa tạ sư tỷ!”

Thiên Khải cảm tạ một câu cũng chưa xem xét quyển sách kia, chỉ thấy hơi mờ ảo cũ nát thư sách.

Hắn là đang đợi vị sư tỷ này còn có hay không mang lời dặn dò gì của Tô trưởng lão cho mình.

Quả nhiên Trương Tú Cẩm suy nghĩ một chút vẫn là dặn dò: “Sư đệ, ngươi tuổi tác đều trễ nải việc tu tiên, đôi khi buông bỏ cũng là một sự giải thoát.”

"Lấy ngươi điều kiện về phàm trần làm một vùng vương giả cũng không phải không thể, tội gì phải giày vò chính mình."

Nàng hảo tâm nhắc nhờ.



Thiên Khải nghe vậy lại có chút thất vọng, lại không có vật phẩm thiết yếu cùng hứa hẹn điều gì.

“Đa tạ sư tỷ quan tâm, ta tuổi nhỏ đã từng vô tri nhưng hiện tại thật tâm muốn truy cầu tiên đạo.”

“Phàm nhân đối với ta mà nói thật sự không có hứng thú.”

Thiên Khải mỉm cười đáp.

Trương Tú Cẩm có chút nao nao, người thanh niên này thay đổi thật cũng làm nàng thay đổi nhận thức, người thay đổi vậy mà như biến thành một người khác vậy.

Bất quá cũng không quan hệ gì với nàng, nhìn phía trước thiếu niên đôi mắt kiên định nàng biết khuyên đều không thể khuyên nổi vì vậy liền nói ra: “Sư đệ quyển sách này tên là Linh Thần Quyết, nghe sư phụ nói nó có thể là từ thời rất xa xưa công pháp tu luyện, lão nhân gia ông ta cũng dùng nhiều năm chưa từng nghiên cứu ra bí mật bên trong nhưng phương pháp bên trong thật sự rất kỳ quái, không vạn bất đắc dĩ cũng đừng lên thử.”

Nói rồi nàng thờ dài một hơi, “Đáng tiếc ngươi là thật thay đổi chỉ là hơi trễ một chút, nếu là sớm hơn sư tỷ chúng ta liền có thể giao hảo.”

Thiên Khải cười cười không muốn nói đề tài này, hắn thật là thay đổi, thay đổi cả một linh hồn a, nói nhiều sợ lộ.

Vậy là hắn đáp lại: “Không muộn! Biết sai mà sửa vĩnh viễn không bao giờ muộn.”

“Sư tỷ, đã không còn sớm ta phải tranh thủ xuống núi, đợi ngày sau nếu có thể gặp lại vậy liền cùng sư tỷ hoan hỷ ngôn ca.”

Đã không còn lợi ích hắn cũng không muốn giữ người, Trương sư tỷ là cũng thật xinh đẹp nhưng thật sự hiện tại hắn không thế nào quan tâm, điều duy nhất hắn muốn làm chính là tìm hiểu quyển Linh thần quyết đang cầm trong tay kia.

Cổ thư a!

Theo motip tiên hiệp mạng kia thì đây hẳn là bảo vật vô giá, cũng chính là cơ duyên của mình, có thể mọi người không hiểu nhưng xuyên việt giả tất sẽ hiểu a, sáo lộ đều là như vậy.

Hắn càng nghĩ càng nóng lòng, là thật muốn càng sớm một chút đi tìm hiểu công pháp.

Trương sư tỷ cũng hiểu cười nhẹ một tiếng, lần đầu tiên trong vài năm này nàng cười với tiểu tử này, nàng nói: “Tốt! Sư đệ một đường bình an, hẹn ngày tương phùng.”

Nói nàng liền dùng ảo diệu thân pháp biến mất tức thì.

Thiên Khải nhìn yểu điệu thân ảnh rời đi cũng không có gì tiếc nuối, đem Linh thần quyết giấu trong ngực lại rời xa Vạn Đạo Tông.

Nhìn một chút trùng điệp núi xanh ẩn sau mây mù, nơi ấy bao nhiêu người hướng đến, bao nhiêu người truy cầu, hắn đã từng ở nơi nay ba năm, nói không có tình cảm là giả.

“Hiện tại chỉ bất đắc dĩ rời đi, một ngày nào đó nhất định sẽ quay về.”

Thiên Khải tự nhủ một câu.

Độc hành lai vãng định thân ảnh, tiên đạo truy cầu hướng gian truân…



Thiên Khải rời đi hơn nửa ngày liền phủ xuống bóng tối, hắn leo lên một ngọn cây cao làm chỗ chú thân, mượn nhờ ánh trăng xem xét Linh Thần Quyết.

Lờ mờ ánh trăng sáng càng tô thêm vẻ cổ lão của Linh Thần Quyết, đem trang bìa lật ra trang đầu tiên.

Cũng không phải khẩu quyết, cũng không phải giới thiệu văn tự.

Là một bức tranh vẽ, tựa như vẽ lại tựa như được khắc in một dạng sống động chân thật.

Ở tranh vẽ hiện rõ hai mảnh thiên địa đối lập nhau, một mảnh trên cao, một mảnh dưới thấp, tựa như thiên và địa vậy.

Ở mảnh thiên địa trên cao đứng đầy trời nhân ảnh, đủ loại hình dị dạng, có nửa người thân thú, có mặt quỷ dạ xoa, có thường thường nhân ảnh, có cao lớn thần ma… đứng tại trên cao nhìn xuống mảnh thiên địa còn lại.

Tràn đầy thần uy, cao cao tại thượng thần linh, đấy là những gì hắn cảm nhận được về mảnh thiên địa này.

Phần còn lại của bức tranh lại đối lập đơn giản, một mảnh tràn đầy sinh cơ thực vật, phía sau có thác lớn dựa vào núi cao chảy xuống đáy hồ, mà trên mặt hồ đứng đấy một thân ảnh mơ hồ, hắn trong tay cầm một giỏ trúc đang đứng đó ngước nhìn lên phía trên chúng thần.

Thiên Khải nhíu mày thật sâu nhìn thật kỹ bức tranh này, muốn khắc ghi từng chi tiết một để tìm hiểu ra ảo diệu trong đó.

"Thường thường mấy bức tranh như này đều ẩn chứa huyền cơ a.”

Thiên Khải dựa theo lẽ thường tiểu thuyết đến suy nghĩ.

Đáng tiếc để hắn thật vọng!

Hắn nhìn lại thêm nửa ngày cũng không phát hiện có gì đó đặc biệt trong bức tranh này, đơn thuần chỉ là ghi chép lại một phần trong dòng lịch sử hoặc cũng có thể người nào đó ảo tưởng ra hai phiến thế giới này.

Đơn giản chính là một bức tranh hết sức bình thường.

Có lẽ đối với một số người nó sẽ có giá trị nhưng đối với Thiên Khải hắn lúc này, thứ đồ này thật vô dụng.

Thiên Khải lại lật đến trang sau.

Lần này cũng là một bức tranh.

Hơn nữa so với bức tranh đầu còn đơn giản hơn rất nhiều.

Bức tranh thứ hai chỉ vẽ lại một bàn tay đang nắm thật chặt, chặt đến nỗi có thể bung huyết thịt.



Nhìn tổng thể hẳn là người thiếu niên mang giỏ trúc kia đang nắm chặt bàn tay, căm phẫn nhìn lên chúng thần.

“Thật lo cho chúng thần a!”

Thiên Khải không khỏi cảm thấy lo thay cho người ở phiến thiên địa trên cao, hắn thân là xuyên việt giả tự dưng có đặc thù yếu tố tưởng tượng.

Nhìn qua hai bức tranh hắn liền có thể hóa thân làm thần bút, viết ra một đoạn cẩu huyết sự tình.

Thần ma hiện thân muốn chiếm đoạt thứ gì đó ở phiến thiên địa phía dưới mà điều này chọc giận vị thiếu niên này, thiếu niên căm phẫn cùng bất lực nhìn xem chúng thần ma, thề ngày sau cường đại tất chém g·iết bọn người này.

"Mà thường thường cẩu huyết sự tình như vậy đa phần chúng thần về sau đều bị treo lên đánh a.”

Thiên Khải cười nhạt lắc đầu.

Đổi lại là hắn thân là thần ma vậy liền sẽ đem mảnh thiên địa phía dưới sinh sinh hủy diệt, tránh cho mấy vị nhân vật chính mang lòng căm phẫn với mình quật khởi.

Xuyên việt giả a! Tự phải hiểu lấy một câu “Nhân từ với kẻ địch chính là tàn độc với bản thân mình.”

Đã làm vậy cũng phải triệt để làm, tránh hậu họa về sau.

Thiên Khải cười, mong đợi tiếp theo bức tranh có phải hay không giống như mình suy đoán, thiếu niên trưởng thành dần dần quật khởi tìm đến chúng thần ma đánh cho hoa rơi máu chảy.

Đáng tiếc cũng không có như hắn suy đoán.

Bức tranh thứ ba lại chỉ là một trang giấy màu đỏ, hết thảy đều không có gì.

Thiên Khải: …

Hắn thật không biết nên diễn tả mình hiện tại tâm trạng.

“Luôn luôn b·ị đ·ánh mặt!”

Hắn đột nhiên cảm thấy thân là xuyên việt giả thật không thơm, tính kế thì không thành, đoán lòng người thì không thấu, luôn luôn cảm thấy bản thân mình xem quá nhiều tiểu thuyết dẫn đến chính mình cũng hay nhập vai vào bên trong, hơn hết là không có bàn tay vàng, phải vất vả bôn ba tìm kiếm tiên duyên con đường.

“Sau lại liền phải bỏ đi thân phận xuyên việt giả để phỏng đoán a.”

Thiên Khải cảm thấy nên là vậy.

Bản thân hắn đang bị gò bó ở hiện đại thật vẫn chưa hoàn toàn siêu nhập với thế giới này, cũng không phải không có lợi ích gì chỉ là tác hại thật lớn mà thôi. Một lần phỏng đoán sai lầm vậy chính là bỏ mạng đến đền bù a.

Luôn mang tâm thái xuyên việt đi phỏng đoán thế giới này, hẳn là sai lầm.

Vì dù là hiện tại hay là quá khứ, hắn đều chỉ là một người bình thường mà thôi.

Thiên Khải nhìn một chút bức ảnh thứ ba không có gì đặc biêt liền lật ra trang sau.

Lần này cũng không phải hình ảnh nữa mà là một đoạn giới thiệu.