Chương 6: Lần đầu bố cục… Đau
Cộp, cộp, rắc…
Thiên Khải đứng trong phòng duỗi một cái thân thể khỏe mạnh, cả một tháng nằm trên giường thật khiến xương khớp của hắn bị mốc.
“Cảm giác tự có thể đứng trên đôi chân của mình, thật thích!”
Thiên Khải cảm giác một câu.
Một tháng này hắn sinh hoạt thật rất đơn giản, hết ăn lại nằm, hết nằm lại chờ tin tức của Đào Chính. Đáng tiếc vẫn chưa thấy đến.
“Tính toán hẳn lên đợi vài ngày.”
Trịnh Thiên Khải cố gắng yên tĩnh nỗi lo của mình.
Lần đầu bố cục bị người đánh mắt vậy thật đúng là mất mặt dân xuyên không giả a.
Hắn bỏ qua suy nghĩ, lần đầu tiên rời khỏi gian phòng của mình ngắm nhìn thế giới này thông qua mắt của mình.
Trời xanh biếc tiên hạc lượn thành đàn, núi to mọc ngược ẩn sau mây mù, có nước chảy xuôi giống tiên âm gõ trống, phong tiên hữu thủy, tiên vân lờ mờ.
Thiên Khải trong ký ức đã thấy nhiều thậm chí so với hiện tại đều đẹp hơn tiên cảnh, chỉ là tận mắt thấy qua mới thấy cỡ nào hùng tráng cỡ nào tiên cảnh mộng mị.
Hắn đột nhiên muốn nhìn cảnh xuất khẩu thành thơ.
“Này cảnh hữu còn cầu chi.
Nhân gian mộng đẹp cũng chỉ thế.
Đôi âm huyền mị tạc thu thủy
Phong vân hỏa nguyệt tuyệt nhân gian.”
“Ân! Thơ hay thơ hay”
Thiên Khải đột nhiên bật cười.
Hắn không hiểu thơ ca, tuyệt không phải kiệt xuất, bất quá nhìn nhân gian tiên cảnh vẫn không tự chủ ngâm một câu, nghĩa từ không hiểu, vần là được.
HAHA…
…
Phù!
“Linh Thể tầng hai có dấu hiệu đột phá!”
Thiên Khải ngắm cảnh đẹp, tâm tình tốt liền bắt đầu bế quan tu luyện, lần này thật vận may vậy mà đụng chạm đến huyệt mạch thứ 2, chuẩn bị đột phá.
Không phải hắn thiên tư được mà là năm tháng tích lũy hiện tại mới có thể trong một tháng đột phá, lãng phí hai năm tán gái nhưng bù lại được sư phụ tốt, cũng dốc lòng bồi dưỡng hắn nên hắn mới có như bây giờ, tu liền một tháng đột phá một cảnh giới. Lấy hắn tư chất mặc hắn một mình, năm năm thậm chí mười năm e rằng cũng chưa chắc đi đến một bước này a.
Vậy mới thấy có ân sư là cỡ nào hạnh phúc.
“Hy vọng Đạo Chính nhanh chóng trở về!”
Thiên Khải nỉ non mong đợi, lại tiếp một đoạn thời gian vậy cũng lỡ hắn thời gian.
Lại thêm một thời gian hắn chính là ngồi trên đống lửa để tu luyện a.
Nhân sinh chính là như thế trêu đùa, thứ không trông mong nhất thường sẽ đến những lúc người ta không hy vọng nó nhất.
Thiên Khải hiện tại chính là cần thời gian, trôi qua càng chậm liền càng tốt.
Đáng tiếc, chớp mắt lại qua nửa tháng thời gian.
Thiên Khải chính là thành công đột phá lên Linh Thể tầng hai nhưng cũng không thế nào để hắn vui nổi.
Dựa theo thời gian hắn tính toán, Đạo Chính tên khốn kiếp cũng lên về mới phải.
Thanh Hoa thành cách Vạn Đạo tông cả tháng đi đường nhưng nếu đi nhờ vân thuyền hoặc ngự thú vậy cũng chỉ là vài ngày sự tình.
Nhưng đợi đã gần hai tháng vẫn chưa có hồi âm, điều này để Thiên Khải hắn hoài nghi cùng giận dữ không thôi.
Hắn trước đó rất tự tin vì thân là xuyên không giả há có thể phạm vào điều cấp thấp như tán tài.
Đáng tiếc sự thật mất lòng.
Hắn lần đầu bố cục thật bị người ta đánh mặt ba ba, rất đau rất rát.
Hoặc nói hắn là có chút khinh thường người của giới này hoặc vẫn là luôn theo những cuốn tiểu thuyết nhân vật chính quấn lấy ánh sáng vào thân.
Bất quá hắn lại không biết thật không phải hắn tính toán sai, mà là tên Đạo Chính kia làm người không được khôn khéo, tiền để lộ thân dẫn đến tai ương hẹo c·hết.
Người a! Có tiền liền tung bay!
"Tên khốn kiếp! Đừng để ta rảnh tay bắt được ngươi, lúc đó thật đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn!”
Thiên Khải tất cả đều không biết nhả rãnh một câu, lại cảm khái: “Là ta quá tự ngạo, coi thường người một giới này, lần này coi như một bài học đi.”
Hắn cười khổ không thôi.
Có chút có lỗi với dân xuyên việt giả IQ trí tuệ.
Đáng tiếc hiện tại cũng không phải là thời gian cho hắn chuốt giận dữ cùng mất bình tĩnh.
Hắn hiện tại cần là phải nghĩ cách có thể tiếp tục bước trên con đường tu hành.
Lấy hắn hiện tại trạng thái tu luyện, ba năm sau có thể đột phá lên tầng ba là có khả năng.
Chỉ là thời gian hiện tại của hắn chỉ còn 3 tháng.
Lại quá ba tháng hắn liền mười sáu, lúc đó làm gì cũng đã quá muộn.
“Tự mình tìm Tô trưởng lão?”
Hắn lắc đầu buông bỏ suy nghĩ này.
Là Trịnh gia có ân với Tô lão mà không phải hắn, hơn ba năm làm đệ tự đều không lấy được lòng đừng nói gì đến hiện tại.
Thiên Khải không khỏi tự để tay sau lưng đi qua đi lại nghĩ cách nghịch chuyển.
Nói thật nếu là có cách, dù lại cửu tử nhất sinh hắn cũng nguyện ý đi thử.
Chỉ là hiện tại đừng nói cách làm ngay cả manh mối hắn đều chưa đạt được.
Lại cứ vậy chờ đợi hắn liền xong.
“Thoát khỏi tông môn thử vận may rớt núi?!”
Cách này không đáng tin a, chưa nói có thể hay không tan xương nát thịt, may mắn còn sống cũng chưa chắc đạt được cái gì động phủ cổ sĩ.
“Truy lùng bảo vật, dựa vào khí vận tìm cơ duyên?!”
Hắn lại phủ định.
Liền hắn chút ít khí vận này cũng muốn học đòi người ta tìm bảo?
Vận khí tốt cũng không phải lần đầu bố trí lại thất bại thảm hại, nhìn người gặp ngay tên gian tà a….
“Hệ thống… Hệ thống… Ngươi đi ra a!”
Thiên Khải gào thét trong im lặng.
Đợi hắn là cái tĩnh mịch…
“Thôi vậy!”
Thiên Khải thở dài một tiếng lại bắt đầu tu luyện.
...
Thời gian chợp mắt lại một tháng đi qua.
“Tu vi không có tiến triển… Hết cách thật chỉ có thể xuống núi mò mẫn cơ duyên.”
Thiên Khải cười khổ một tiếng.
Hắn lần đầu bố trí thất bại, liền bắt đầu nghĩ đến tương lai, cọng rơm cứu tiên đạo của hắn hiện tại chỉ có Tô trưởng lão, chỉ là theo tính toán trong thời gian này hắn sẽ xuất hiện, đáng tiếc đều chưa từng.
Trước đây đệ tử tạp vụ đều phải mỗi ngày làm việc, chỉ là Thiên Khải là trường hợp đặc biệt, thân mang trọng thương còn có bối cảnh vì vậy đều không phải đi, một mực trong nhà đợi người nuôi sống, cùng một mực đợi lão nhân gia ông ta.
Trước kia Trương sư tỷ mang đan dược cho hắn đều nói sư phụ rảnh thời gian sẽ dẫn hắn ra núi về lại phàm trần, hắn là đợi lão nhân gia ông, thật muốn bám víu lấy hy vọng duy nhất, muốn một lần nữa vô sỉ đề lên tình cảm hai chữ này. Đáng tiếc còn chưa được gặp mặt...
Lão nhân gia ông ta hẳn có việc bận cũng có thể đang bế quan tu hành.
Tu tiên giả bế quan một lần cũng là tính theo tháng theo năm.
“Lại tiếp tục chờ đợi như vậy cũng không phải cách, ta lại chỉ còn hai tháng mà thôi.”
Thiên Khải nghĩ là làm.
Dọn dẹp đồ đạc rời đi tạp vụ phong, hắn là trước tiên đi đến ngoại môn chấp sự điện để chào hỏi Trương sư tỷ một tiếng.
“A, Trịnh công tử v·ết t·hương đã hồi phục?”
“Cẩu thí công tử a, so với cẩu còn không bằng.”
“Haha! Liếm cẩu liếm đến ba năm, liếm đến cả bản thân mình bị tàn phế, haha c·hết cười ta mất.”
...
…
…
Vô số âm thanh tạp nham vo vẻ bên tai nhưng Thiên Khải cũng không thế nào để ý, mắng là kẻ kia có gì liên quan đến hắn a.
Rất nhanh hắn đi đến chấp sự điện.
Đây là nơi Tô trưởng lão làm việc chỉ là đa phần đều cho đệ tử của mình là Trương Tú Cẩm thay thế.
Hắn vừa đến nơi này liền thấy Trương Tú Cẩm đứng trước đại điện nhìn xem hắn, ánh mắt không yêu không ghét, thậm trí Thiên Khải còn cảm thấy nàng là đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn xem chính mình.
Những âm thanh kia a, nàng có tai liền nghe được.
Trịnh Thiên Khải cười khổ một câu.
Cũng chính mình tự nhủ chính mình cũng thật đáng thương…
Xuyên ai không xuyên, xuyên ngay tên phế vật này.
Bi ai a bi a…
“Trương sư tỷ!”
Thiên Khải mỉm cười chào hỏi.
“Ngươi tìm ta có việc?!”
Trương Tú Cầm âm thanh hơi lạnh lùng hỏi ra.
Bất quá lại từ trong lời nói của nàng nhận ra nàng là không còn chán ghét Thiên Khải tên này như xưa.
Bét nhất trong mắt hiện tại của nàng, tên Thiên Khải này tính cách rất trầm ổn, tựa như một người khác một dạng vậy. Đổi lại trước đây khi nghe như vậy lời đàm tiếu hắn không xù lông chửi bới lại mới là lạ, chỉ là hiện tại vậy mà trầm như nước, bước chân nhẹ như gió mùa thu, tĩnh đến kỳ lạ.
Lãng tử quay đầu a!
Đáng tiếc đã muộn!
“Trương sư tỷ, ta là muốn hỏi lão nhân gia tại hay không?!”
Thiên Khải cười nhẹ hỏi ra.
Nàng lại lạnh hay không cũng không tất yếu, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng đi, lãnh tĩnh hay sợ hãi gì đó đều không tồn tại, chỉ có trầm ổn thong dong.
Trương Tú Cầm lắc đầu đáp: “Tông môn có sự vụ, lão nhân gia ông ta liền không tại trong, ít nhất đến tháng sau mới có thể quay trở lại.”
“A! Vậy thì thật đáng tiếc.”
Thiên Khải cười khổ một tiếng, cong rơm hy vọng cuối cùng cũng đã dập tắt, lạ thay hắn lại thấy nhẹ nhàng.
Thế là hắn chấp tay thủ lễ hướng Trương sư tỷ nói ra: “Sư tỷ, trước đó có nhiều lỗi lầm, ngươi bỏ qua. Ta lần này đến liền muốn rời tông một đoạn thời gian.”