Chương 5: Không Thành Thánh Quyết Không Làm Nhân
“Sư đệ chớ hoảng.”
Thiên Khải bật cười lắc đầu.
Hắn há có thể không biết suy nghĩ của Đào Chính?
“Ta cũng không phải muốn ép buộc sư đệ rời khỏi tông môn, chỉ là muốn nhờ sư đệ thay ta đi một chuyến mà thôi.”
Hắn nói tiếp.
“Ta thân phận hiện giờ tuy bị bãi bỏ, cầm lệnh bài của ta phong hiểm tuy có nhưng ta cũng không làm khó sư đệ.”
Nói hắn liền cầm ra túi trữ vật của mình, chọn lọc một lúc lúc này mới đem thả trên giường.
Tha thứ hắn không thể đi lại, chỉ có thể để ở giường của mình.
Xám xịt linh thạnh gần hai trăm viên thả trên giường.
“Sư đệ, nếu ngươi đồng ý giúp ta vậy liền có thể cầm lấy 200 viên linh thạch này, về sau dù có b·ị t·ông môn trừng phát cũng không đến nỗi không áo gấm hồi hương. Hơn nữa đưa giúp ta một lá thư về Trịnh gia, Trịnh gia ta tất sẽ trọng kim hậu báo.”
Thiên Khải dụ hoặc.
Đào Chính xoắn xuýt, hai trăm linh thạch a, đây chính là mười năm làm tạp vụ lương bổn.
Đổi lại bạch kim ở phàm nhân cũng là vài triệu, đây là cỡ nào gia tài a? Trăm vạn bạch kim chính là một đời phú quý, gấp mười lần vậy chính là mười đời phú a.
Tiên phàm đây chính là khác biệt như vậy.
Dù chỉ là vật bình thường nhất của tu tiên giả chảy ra ngoài vậy cũng phải dùng trọng kim thậm trí khó mà cầu được.
Chính vì vậy Đào Chính xoắn xuýt, vụ làm ăn này hắn được và mất cái gì?
Được chính là sớm ngày đoạn tụ với gia đình, sớm ngày đi đến nhân sinh đỉnh phong, sớm ngày áo ấm hồi hương. Mất vậy chính là mất ở tương lai mù mịt một lời hứa hẹn mà thôi.
So được và mất rõ ràng cán cân đang nghiêng về được.
Còn về Thiên Khải hắn lại đang rất bình tĩnh nhìn lấy Đào Chính xoắn xuýt.
Hai trăm viên linh thạch đây chính là 3 năm làm đệ tử của Tô trưởng lão xoát ra được, đổi lại nếu làm tạp vụ vậy chính là mười năm mới có thể. Hắn cũng không tin đứng trước to lớn dụ hoặc, bình bình thường thường lại vô pháp tu tiên Đào Chính có thể khống chế được dụ hoặc.
Hắn không sợ Đào Chính cầm tiền chạy mất?!
Haha, cái này thật không nói được.
Lòng tham con người a, đều là vật khó hiểu.
Ở kiếp trước hắn gặp qua nhiều người, lịch duyệt cũng không ít, có những người đứng trước tiền tài thật không lay động nhưng cũng có những người dù chỉ một ít cũng đủ nổi lòng tham. Đây là thiên tính của con người, cũng chính là bản chất của hoàn cảnh.
Vì cái gì đứng trước tiền tài không bị lay động? Vì vị trí của họ cao hơn so với tiền tài kia hoặc quá ít để lay động tâm trí của một người.
Còn vì cái gì chỉ vì một ít mà nổi lòng tham? Vì đối với bọn hắn chút ít ấy có thể rất nhiều, nhiều đến nỗi khó lòng mà người bình thường tưởng tưởng nổi.
Ngươi tin hay không trong tài khoản của ngươi chỉ có mười triệu đồng nhưng đôi khi đó lại là cả gia tài của một kẻ? Thậm chí có người còn chưa bao giờ nắm giữ nhiều như vậy tiền mặt.
Buồn cười đúng không? Nhưng đó lại là sự thật.
Đây chính là nhân tính, cũng chính là hoàn cảnh quyết định ý thức của một kẻ.
Mà Thiên Khải thông qua dò hỏi cùng nhìn nhận về Đào Chính, liền đoán hắn sẽ không ngu xuẩn tới mức chỉ vì hai trăm linh thạnh đem mình dồn vào nguy hiểm.
Phải! Thiên Khải hiện giờ không có năng lực nhưng ai biết đâu?
Thế nhân chỉ biết hắn càn dở ngang ngược, thế lực sau lưng có, còn lại đều không biết. Không biết hắn hiện tại ngay cả thân nhân cũng chưa nhận mặt, không biết Tô trưởng lão thái độ với hắn thế nào.
Mà Đào Chính thân ở tông môn 5 năm, đối với tiền tài đương nhiên khát vọng nhưng tin tưởng không đến mức ngu xuẩn đắc tội tu tiên giả, trên hết nhiệm vụ của hắn giao cho Đào Chính rất đơn giản, chỉ vì giao một lá thư mà thôi, chưa nói đến Đào Chính cũng chưa chắc bị trục xuất khỏi tông môn.
Đệ tử trưởng lão lệnh bài, đây chính là có quyền điều tạp dịch đệ tử thay mình làm việc.
Hiện tại thân phận hắn không được nhưng cũng mới chỉ vài ngày trước bị cắt bỏ, tin tưởng sẽ không mấy người để tâm thân phận lệnh bài này của hắn bị thu hay không thu.
Chỉ cần Đào Chính thông minh một chút liền có thể cầm lớn tiền tài sau đó lại quay về tông môn làm việc như chưa có việc gì xảy ra, đợi mười mấy năm sau nếu có thể vận dụng tốt chỗ tiền tài này, mua một chức quyền quý cũng không phải không thể nào.
Tóm lại chín lợi một hại mà thôi, không có gì phải đắn đo cả.
Hơn nữa trước đó hắn hỏi thăm Đào Chính gia cảnh, chính vì làm cái đề phòng.
“Sư huynh, ta, ta làm!”
Đào Chính hạ quyết tâm nói ra.
Được mất hắn rõ ràng, nhiệm vụ cũng đơn giản, hắn trăm lợi không hại tội gì không làm.
“Rất tốt!”
Thiên Khải gật đầu vừa ý: “Như vậy phiền sư đệ đến cho ta giấy mực, ngày mai giữa trưa đến gặp ta là có thể.”
“Là…”
…
Đợi Đào Chính mang đến giấy mực rồi rời đi, Thiên Khải ngồi nghiền ngẫm mới bắt đầu viết thư về Trịnh gia.
Nếu có thể hắn cũng không muốn liên quan gì đến Trịnh gia nhưng hiện tại liên quan đến tương lai của mình, hắn là không thể không làm vậy. Hơn nữa nếu có thể lại trong tình cảnh bắt buộc, bảo hắn lợi dụng tất cả mọi người trên thế giới để trợ giúp mình hắn đều không chút do dự đi làm.
Người không vì mình trời tru đất diệt a! Mặc kệ người người phỉ nhổ hay kêu đánh gọi hắn vô sỉ.
Hắn lần này viết thư về Trịnh gia cốt yếu mời gia gia chưa từng gặp mặt kia của mình rời núi, dựa theo trí nhớ cùng hắn đánh giá về Tô trưởng lão, hắn là con người trọng tình cảm, nếu thật gặp được gia gia vậy liền một lần nữa giúp mình một thanh là có thể. Thậm chí nếu hắn biểu hiện tốt được lòng Tô trưởng lão, Phá Mạch Đan cũng không phải không nghĩ tới được.
Ở đây cốt yếu ở hai từ “Trọng nghĩa”.
Đương nhiên làm vậy sẽ có người nói hắn vô sỉ, mặt dày nhưng cũng không ngại. Nếu có thể cho hắn tiếp tục tu tiên chửi hắn mười đời tổ tông hắn vẫn vui vẻ mỉm cười, ngược lại ngăn chặn hắn con đường hắn cũng không ngại bổ lấy mười đao.
Lại nói làm như vậy cũng không phải không có phong hiểm nhưng vẫn đáng để thử một lần, phong hiểm ở chỗ Tô trưởng lão ghét bỏ hắn đem Trịnh gia cạch mặt, từ đấy con đường tu tiên của hắn liền sẽ vĩnh viễn bị phong ấn, ngay cả sống thành hình người ở giới này cũng chưa hẳn có thể.
Nhưng vẫn câu nói kia, đây là ván cược, cược vận mệnh. Trọng tâm vẫn ở hai từ “Trọng Nghĩa.”
Còn về sợ gia gia giận quá mặc kệ hắn?
Haha! Đừng suy nghĩ xuẩn tài như vậy a!
Nước lên thì thuyền lên, dù cho có thế nào hắn vẫn là họ Trịnh, tương lai hắn một ngày đắc đạo, chó gà đều sẽ có thể cùng theo chớ đừng nói gì đến thân hữu của mình.
Được mất đều nằm trong đấy.
Thư in dấu mực, khô ráo nhét vào phong thư.
Nội dung chủ yếu cũng chính nói mình một chút đặc thù, nâng cao bản thân giá trị, cũng không nói bản thân thành phế vật các loại, hắn viết chính là mình thành công trở thành đệ tử của Tô lão, thành công trở thành một tên tu tiên giả, các loại giá trị, về cuối mới là thăm hỏi phu phụ Trịnh Tiếu cùng tạ lỗi hai người. Về sau liền đặc biệt khéo léo thêm thắt dẫn dắt gia gia đến núi.
Tin tưởng tin này vừa đến lão gia gia còn xuân phong đắc trí kia của mình không quản đường xa mà đến gặp hắn, dù sao hắn vẫn nêu trong thư có Thọ Mệnh Đan.
Thọ Mệnh Đan phàm nhân ăn vào liền có thể tăng thêm 20 năm tuổi thọ, giá trị liên thành.
Hắn hiện tại không có nhưng trước ghi nợ, sau này tất gấp trăm lần hồi báo.
Tín dụng loại này, hắn kiếp trước chính là lão thành.
Ngày hôm sau.
Đào Chính đúng hẹn lại đến, trải qua một đêm công tác tư tưởng, hôm nay khí sắc càng tốt, mong đợi tương lai áo ấm càng mạnh mẽ. Có tiền a, hắn cẩu thí làm việc tiếp, ở nhà hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Thiên Khải bàn giao xong đồ với Đào Chính về sau liền ngồi trên giường tiễn hắn lên đường.
Nói thật hiện tại hắn bình tĩnh nhưng tâm cực kỳ bất an, loại này phó mặc vận mệnh vào người khác hắn thật không thích ứng được.
Chỉ là hiện tại cũng không có thể xoay chuyển điều gì, cũng chỉ biết phó mặc vận mệnh cho người khác mà thôi.
Không cam lòng nhưng cũng bất lực.
“Ài! Hy vọng mọi thứ đều đi đúng hướng.”
Thiên Khải thở dài.
Sau đó hắn liền nhắm mắt bắt đầu tu luyện ngày hôm này.
“Thiên phú kém chính là một điều bi ai!”
Đây chính là tổng kết đầu tiên mà hắn thu được từ xuyên không đến nay.
So với tưởng tượng, trải nghiệm qua mới thấy cỡ nào khó khăn.
Bất quá đã chọn con đường tiếp tục tu hành vậy hắn cũng sẽ không hối hận, lại có thế nào áp lực cùng khó khăn vậy hắn cũng sẽ đương đầu.
Một kiếp này hắn mong muốn trải qua thật đặc sắc, không nguyện bình bình đạm đạm giống như quá khứ.
Một kiếp này hắn muốn mình vận mệnh…
Không thành Thánh, quyết không làm Nhân!