Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hư Thần Khải Đế

Chương 4: Nguy cơ




Chương 4: Nguy cơ

“Ài! Thiên phú thật tệ!”

Thiên Khải thở dài một tiếng.

Hắn tu luyện dựa theo Dẫn Linh Quyết khẩu quyết dẫn linh khí nhập thể bắt đầu củng cố nhiều năm này bỏ nỡ huyệt mạch thứ nhất của Linh Thể cảnh. Bất quá thiên phú quá thấp, thân thể quá kém, hạn mức cao nhất để hắn có thể tu luyện trong một ngày chính là một canh giờ lại cố gắng vậy toàn thân sẽ đau nhức, mù quáng tu luyện chính là có thể phá vỡ huyệt mạch từ đó biến thành phế nhân thậm chí mất đi lý trí biến thành kẻ điên, hay còn gọi là tẩu hỏa nhập ma các loại.

Tu tiên bắt đầu liền từ có linh căn.

Tại vô số phàm nhân bên trong tuyển chọn có linh căn duyên phận, đa phần đều là phàm căn, trong phàm căn lâu lâu sẽ đản sinh ra linh căn thuộc tính.

Chính là về ngũ hành một loại, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ… Đây thuộc về linh căn tư chất có thể tu hành.

Càng ít thuộc tính tư chất càng cao, phía trên nhất linh căn còn có Thiên linh căn thiên tài.

Đây chính là trọng điểm bồi dưỡng của các tông môn hoặc tu tiên thế gia, tương lai định sẵn một phương cường giả, tu luyện ít nhưng công to, bét nhất chỉ riêng thời gian tu luyện muốn bao nhiêu có bao nhiêu, hơn nữa còn không có bình cảnh loại kia. Hoàn toàn trái ngược với Thiên Khải hắn ngũ hành linh căn, hay còn gọi là tạp chất linh căn.

Tạp chất linh căn đây chính là cấp thấp nhất thuộc tính linh căn, tu luyện giống như muối bỏ biển, tụ linh khí mười hấp thu lại chưa đến một thanh, hơn nữa bị giới hạn huyệt mạch còn trùng trùng điệp điệp bình chướng.

Vậy nên để Thiên Khải hắn có thể tu luyện, có thể nhanh chóng đạp vào Linh Thể tầng một, Tô trưởng lão chính là bỏ ra vốn liếng mua về một miếng Phá Mạch Đan, lại hộ pháp giúp đỡ hắn mở mạch lúc này mới may mắn nhập tu hành.

Phá Mạch Đan đây chính là đan dược để mọi Linh Thể cảnh đều muốn có, không những có thể để Linh Thể cảnh đột phá, còn giúp cho huyệt mạch vững vàng không có vỡ toái giống bình thường.

Tu tiên phá mở huyệt mạch, mỗi một bước đi đều cần cẩn thận tìm tòi, cẩn thận phá mở, cẩn thận xây đắp để chứa đựng linh khí, đây chính là giai đoạn củng cố căn cơ các loại kia. Mà Phá Mạch đan lại không cần, trực tiếp ăn vào liền có thể đột phá hơn nữa còn không sợ hậu quả.

Đây chính là thần đan đối với Linh Thể cảnh a.

“Đáng tiếc không có Phá Mạch Đan.”

Thiên Khải thở dài.

Phá Mạch Đan dựa theo giá thị trường chính là cả vạn linh thạch một viên, lấy hắn hiện tại hai viên linh thạch một tháng vậy chính là cả đời cũng chưa chắc mua được vậy mới thấy Tô trưởng lão đối với Trịnh gia hắn tốt như thế nào.

“À, Trịnh gia…”

Thiên Khải nao nao trong lòng.

Hắn thân là cô nhi, hiện tại tu hú chiếm tổ cũng coi như có tiện nghi gia tộc, có tiện nghi phu phụ.

Mà hắn đối với kiếp trước khái niệm gia đình vậy chính là xa xỉ ước mơ, có đôi lúc hắn thật ngưỡng mỗ những người có cái gọi là gia đình kia, một nhà quây quần ăn bữa cơm có lẽ đối với nhiều người không là cái gì nhưng đối với hắn đó lại là đơn giản hạnh phúc, dù nhỏ bé nhưng hắn cũng không cách nào làm được.

Có lẽ từ cái khoảng khắc hắn được sinh ra ngày ấy, hắn đã chú định thiếu đi cái hạnh phúc này…

Mà hiện tại hắn đột nhiên lại nghĩ về Trịnh gia kia.



Nơi ấy có hay không là “nhà”?

Phu phụ hai người có hay không là “người thân”?

Hắn luôn khao khát có về mình một gia đình, có về mình thân nhân, không phải ghen ghét, không phải vì đố kỵ, chỉ đơn giản muốn thử một chút cái gọi là tình thân. Kiếp trước hắn mong muốn nhưng bất lực, chỉ có thể ở từ xa ước vọng nhìn lấy gia đình người khác.

Kiếp này hắn có, tuy không phải của mình…

Thiên Khải không tự chủ lấy tay lau trên mặt giọt nước, đột nhiên nghĩ, đột nhiên thấy buồn.

Có lẽ, hắn đã chú định vĩnh viễn không có thân nhân hai từ này trong mình.

Kiếp trước là bất hạnh.

Kiếp này vậy liền là bất lực, Trịnh gia kia cuối cùng cũng không thật là thân nhân của mình, hắn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, giả vờ như đó là thật, chỉ là hắn biết sâu trong tâm của hắn sẽ có vết khảm, ngăn cách lấy mọi người.

“Thôi vậy!”

Thiên Khải thở dài một tiếng.

Hắn cuối cùng buông bỏ chấp niệm này trong lòng.

“Có lẽ đợi tương lai khi ta có thành tựu, liền quay về gặp bọn hắn một lần.”



Tương lai a!

Con đường phía trước thật gian nan, linh căn thấp kém, không có tài nguyên cũng không có tài năng nghịch chuyển phong vân, nỗ lực lại không biết ngày nào tháng nào, phía trước con đường liền như bị cắt đứt, tối tăm mờ mịt có chút âm u.

Thiên Khải gánh nặng đường xa.

Không phải hắn suy nghĩ nhiều mà là thật con đường phía trước có chút u tối.

Vì sao lại phải trước mười sáu phải đột phá linh thể tầng bốn mới có thể xem là cá chép hóa rồng?!

Cơ thể con người giống như bảo tàng cần tu tiên giả đi khai phá vậy, khai phá càng nhiều thành tựu càng cao. Mà tu tiên giả cùng phàm nhân khác biệt, phàm nhân chỉ là về bề ngoài thay đổi cùng phát triển, tu tiên giả lại phải khai thác cả bên trong bao gồm da bì, huyết mạch, gân cốt, các loại…

Mà thời điểm cơ thể của tu tiên giả triệt để định hình chính là trước mười sau tuổi, nếu không phá mở huyết đạo thứ 4 vậy đan điền liền sẽ triệt để đóng lại, từ đó muốn đột phá đến tầng thứ cao vậy khó còn hơn lên trời. Chính vì vậy Thiên Khải rất gấp…

Trước đây cũ chủ của cỗ thân thể này không quan tâm vì với hắn tu tiên hay không đều không quan trọng vì vậy mới bỏ ra hai năm theo đuổi Tố Lan Nhi, mà hắn hiện tại lại đặc biệt quan tâm đến tu tiên vấn đề lúc này mới phát hiện tính nghiêm trọng, hắn đã bỏ nỡ thời gian quý giá nhất của việc tu hành.

“Hiện tại chỉ có thể cố gắng mà thôi”



“Bất quá lấy ta thiên phú hai ba năm còn có thể có cơ hội, hiện tại liền chỉ còn nửa năm liền triệt để xong.”

Thiên Khải có chút cấp bách.

“Phải làm sao? Phải làm sao a?”

Tùng, tùng, tùng…

Tiếng gõ phía ngoài cửa vang lên.

“Mời vào!”

Thiên Khải không chút đắn đo nói ra.

Tính toán thời gian đã đến giờ cơm tối, hẳn là đệ tử tạp dịch đưa đến phần ăn, hắn dù sao hiện tại cũng là phế nhân đi cũng không đi được.

“Là!”

Ngoài cửa nhanh chóng đáp, rất cung kính thái độ kia.

Mở cửa là một thiếu niên tuổi chừng 17, dáng người cao ráo đoan chính nghiêm chỉnh thiếu niên, đặt ở ngoại giới đều sẽ xưng điển trai hai chữ này, đặt ở tu tiên giới lại chỉ là bình thường hai chữ kia.

“Trịnh sư huynh, ta đến đưa bữa tối.”

Người kia hơi thấp thái độ nói ra.

“Đa tạ.”

Thiên Khải mỉm cười đáp lễ.

Người kia thái độ hắn là có thể hiểu được, tu tiên giả thế giới mạnh được yếu thua, hắn dù hiện tại là nửa cái phế nhân nhưng thân phận trước đó vẫn được, thêm nữa thật chính là tu tiên giả, mà trước mắt vị thiếu niên này tuổi so với hắn còn cao nhưng cũng chỉ là phàm nhân nên gọi hắn một tiếng sư huynh là hợp lý.

Đột nhiên hắn nhớ đến gì đó liền nhìn phía trước thiếu niên hỏi ra: “Sư đệ ngươi tên là gì?!”

A

“Sư huynh, ta tên Đào Chính.”

Thiếu niên đáp.

“Đào sư đệ, nhập môn đã bao lâu?!”

Hắn lại hỏi.



“Năm năm, theo giang bắc Vân thành.”

Vân thành?

Này cách Trịnh gia hắn rất gần.

“Người nhà còn sao?”

“Sư huynh, là còn phụ mẫu cùng muội muội.”

Đào Chính thành thật đáp.

Cũng rất kỳ quái vị sư huynh danh bất hư truyền liếm cẩu ca này vì sao lại hỏi nhiều như vậy nhưng cũng không quan ngại hắn đối đáp, người ta dù xấu dù tốt cũng không liên quan gì đến mình, hơn nữa hắn cũng không đắc tội nổi với vị sư huynh này.

“Muốn về thăm mọi người sao?!”

Thiên Khải hời hợt hỏi tiếp.

Vương Chính có chút bất ngờ về câu hỏi này.

Bọn hắn tạp dịch đệ tử tự nhiên có thể về thăm gia đình nhưng một khi rời núi vậy chính là vĩnh viễn rời núi nên bọn hắn đa phần đều không nguyện ý về, trừ khi 30 tuổi khi đó đến hạn rời đi, lúc đó tông môn sẽ cho một phần bù đắp công lao, thậm chí nghe nói nếu làm tốt đều có thể leo lên quyền quý các loại. Chính vì vậy công việc tạp dịch dù mệt mỏi nhưng cũng ít ai nguyện ý rời đi.

Bọn hắn lấy phàm nhân tư chất dính níu đến tiên quang liền đã là vinh hạnh, được đến gần tu hành người, về sau còn có thể thoát khỏi bần nông các loại chức nghiệp, thấp thì thành địa chủ, cao thì thành quyền quý quan môn, điên mới rời khỏi.

“Tốt, ngươi nhưng biết thân phận của ta?!”

Thiên Khải lại hỏi.

“Là, sư huynh.”

“Tốt, ngươi cầm lấy tấm lệnh bài này, đến nhà ta chuyển lời giúp ta một chuyến!”

Thiên Khải đột nhiên yêu cầu.

A

Đào Chính sửng sốt.

“Sư huynh, sư huynh, thật không được a.”

Hắn có chút sợ hãi, hơn năm năm rời nhà nói không nhớ là không phải, chỉ là cố gắng năm năm lại thêm vài năm liền có thể áo ấm hồi hương, bây giờ lại bị mạnh mẽ ép rời khỏi tông môn bảo hắn thế nào không sợ. Chống lại? Hắn mười cái gan cũng không dám.

Chưa nói đến tông quy, người trước mặt này nghe nói bị phế đi nhưng thân phận cũng rất hiểm hách, nghe nói từng là đệ tử của Tô trưởng lão, đây chính là quản lý ngoại môn a, thân phân tối cao nơi này. Lại bỏ qua thân phận vậy người này cũng chân chính là tu tiên giả, hắn là đánh không lại a.

Ngỗ nghịch là không dám, chỉ mạnh mẽ từ chối là được rồi.

Hy vọng cũng không đến mức thật ép hắn xuất môn a.