Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hư Thần Khải Đế

Chương 3: Trương Tú Cẩm




Chương 3: Trương Tú Cẩm

“Đáng c·hết cỗ thân thể này!”

Thiên Khải mắng một câu.

Bị Trương Trí đ·ánh đ·ập dù giữ được nửa cái mạng nhưng hiện tại hắn cũng coi là nửa cái phế nhân, ngồi trên giường liền có thể nhưng muốn di chuyển vậy cũng đừng nằm mơ, không có nửa năm một năm vậy cũng đừng mong hồi phục, hơn nữa dù có hồi phục tu tiên e cũng khó khăn

“Đáng c·hết Trương Trí!”

“Hừ! Cũng thật xui xẻo, người khác xuyên không đều có bàn tay vàng hoặc lão gia gia các loại, mình cái gì cũng không có, hơn nữa còn làm nửa cái phế nhân.”

Thiên Khải nhả rãnh một câu.

Hắn là thật ngồi đợi bàn tay vàng xuất hiện nhưng hơn nửa ngày cũng không có tiếng keng keng vang lên trên đầu, nhẫn trữ vật hắn chưa có tư cách sở hữu, lại hô khan cổ họng cũng chưa từng có dấu hiệu bàn tay vàng xuất hiện.

Điều này để cho hắn thật vọng không thôi.

“Nghĩ đến tương lai nhiều mệt mỏi!”

Thiên Khải không khỏi nghĩ đến tương lai của mình không tự chủ cảm thán một câu.

Nhân sinh như mộng, nhiều bể khổ!

Tùng… tùng… tùng…

Đang lúc Trịnh Thiên Khải cảm khái nhân sinh thì phía ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa âm thanh.

Hắn có chút giật mình cùng lo lắng.

Khác với ngoại môn có riêng động phủ cũng trận pháp, ngoại môn tạp dịch vậy chỉ có thể ở trong nhà gỗ cùng nhau chung đụng, theo lý mà nói hắn phải ở cùng vài tên đồng bọn nữa mới phải, chỉ là thân mang trọng thương cùng thân phận trước đó vậy cũng may mắn có riêng về mình một căn phòng.

Mà càng vậy càng để Thiên Khải hồi hộp, hiện tại cũng không phải giờ cơm nước vậy cũng không có người đến chỗ của hắn mới phải, dù sao trước đây càn dở cũng không có bằng hữu, càng không nói gì đến tri âm có thể đến gặp mình lúc khó khăn.

Vậy nên hắn nghĩ đến cừu nhân nhân lúc hắn rớt đàn xuống gặp mặt.

Bất quá vẫn phải hồi đáp.

“Mời vào!”

Thiên Khải giả vờ trấn định thanh âm.



Cửa mở, liền một đạo thân ảnh yểu điệu đi vào khiến tâm căng thẳng Thiên Khải thả rớt xuống, thở phào nhẹ nhõng.

Hắn nhận biết nàng a, cũng không phải cừu nhân gì mà là nhị đệ tử của Tô trưởng lão Trương Tú Cẩm.

“Sư tỷ!”

Thiên Khải cười nhẹ lên tiếng chào hỏi.

“Ai da, thật không dám nhận a Trịnh công tử!”

Trương Tú Cẩm cười châm biếng hắn một câu.

Thiên Khải: …

Hắn biết vì sao nàng lại châm chọc mình, nàng cũng từng là cố chủ n·ạn n·hân, từng bị hắn trêu chọc qua, thậm chí trước khi gặp Tố Lan Nhi thì vị sư tỷ này chính là mục tiêu hàng đầu.

Biết rõ vì sao vậy nên hắn cũng không tiếp lời của nàng, chỉ nhẹ nhìn Trương Tú Cấm đến với mục đích gì.

Dù gì cùng một sư phụ, bét nhất trước đây cũng chưa từng đắc tội sâu với nàng, lần này đến hẳn là việc tốt a.

Quả nhiên Trương Tú Cầm một mặt ghét bỏ định nhạo báng mấy câu nhưng thấy Thiên Khải trạng thái liền mất đi tâm trạng, đem trên tay một lọ đan dược ghét bỏ ném về phía hắn.

“Lão nhân gia đưa cho ngươi, căn dặn ngươi giữ mình cẩn thận, đợi một thời gian sư phụ sẽ tự thân đưa ngươi xuống núi.”

Nàng nói.

“A?!”

Thiên Khải vừa bất ngờ vừa cảm động lại cũng lo lắng.

Bất ngờ là vì đến hiện tại Tô trưởng lão vẫn quan tâm đến hắn như vậy, cảm động vì hắn nhận ra đan dược này, đây là Trị thương đan a, có thể giúp hắn tăng nhanh tốc độ chữa thương, lấy hắn hiện tại tình trạng Tô trưởng lão còn có thể cho đệ tử đến quan tâm hắn cùng đưa dược, chả khác nào đưa than ấm ngày tuyết rơi. Phải biết Tô trưởng lão nhưng đã tận trách, trách cũng không được lão nhân gia ông ta, ân tình năm xưa của Trịnh gia lão đã sớm trả hết, hiện tại lại cũng không phải làm gì cho hắn cả, chỉ cần đợi hắn một đoạn thời gian để khôi phục lại đưa hắn xuống núi về phàm trần là được.

Bảo vệ hắn mạng sống là phải bảo vệ nhưng cũng không cần thiết đưa đan dược các loại a.

Lo lắng chính vì hắn thật quên mất lấy hắn hiện tại, sớm muộn gì cũng phải đưa về phàm nhân, có cố gắng tiếp tục ở tu tiên giới giãy dụa vậy cũng chỉ là đau đớn giãy giũa mà thôi. Đưa hắn về phàm nhân cho làm quyền quý hưởng phúc vẫn thật hợp lý hơn.

Đăm chiêu một chút thời gian, Trịnh Thiên Khải liền ngầng đầu, không kiêu không ngạo nhìn về phía Trương Cẩm Tú: “Đa tạ sư tỷ, thay ta nói với lão nhân gia ông ta một tiếng như vậy.”

Nói hắn mỉm cười nhìn nàng.



A.

Trương Cẩm Tú hơi thất thần, không phải vì cái gì chỉ vì tên nhóc con này hôm nay đột nhiên thay đổi, vậy mà biết nói đa tạ, hơn nữa còn mỉm cười cùng với ánh mắt không sợ hãi.

Phải biết trước đây tiểu tử này dù trêu ghẹo qua mình nhưng cũng bị mình đánh một trận, về sau mỗi lần gặp mặt đều cúi mình trốn tránh, hiện tại b·ị đ·ánh về phế nhân không những không nhụt trí còn như vậy thần thái, này để nàng bất ngờ không thôi.

“Chẳng lẽ b·ị đ·ánh đến thay đổi?!”

Nàng có chút suy nghĩ.

Bất quá rất nhanh liền hồi phục: “Tốt! Vậy ngươi nghỉ ngơi.”

Hắn thay đổi hay không cũng không lại liên quan đến nàng a, vài tháng sau đợi hắn khôi phục vậy liền là người của hai thế giới, e rằng cả đời cũng không thấy qua tiếp một lần vì vậy nàng cũng không muốn nhiều lời với hắn.

“Được! Đa tạ sư tỷ.”

Thiên Khải cười đáp lại, nhìn hình bóng náng khuất sau cửa gỗ, hắn lại lần nữa đăm chiêu.

“Phải nghĩ cách ở lại a.”

"Trước kia có thể tu luyện chính vì có Tô trưởng lão hậu thuẫn, hiện tại không có mà lấy ta thiên phú miễn cưỡng có thể tu luyện nhưng chính là không có tư cách làm để tử ngoại môn. Thay cái lý thuyết mà nói chính là phải bắt đầu lại từ đầu, đau khổ giãy giụa từ tạp dịch mà đi lên."”

Thiên Khải hơi thất thần.

Quả nhiên a! Xuyên không không mang theo bàn tay vàng thật là nhân sinh vất vả.

Bất quá cũng không thay đổi được suy nghĩ của hắn, hắn vẫn là muốn ở lại nơi này giãy giụa tu tiên.

Nói đùa, thân là xuyên việt giả xuyên qua thế giới tu tiên, bắt hắn về phàm trần sinh hoạt?

Lại dù thấp kém, lại dù thiên phú phế vật vậy cũng phải đau khổ tu tiên, quyết không làm người bình thường.

“Tạp dịch đệ tử, linh thể bốn tầng trước mười sáu tuổi liền có thể có tư cách nhập ngoại môn.”

Đây chính là nghĩa giải của câu “Cá chép hóa rồng” kia ở nơi này.

Đa phần đệ tử tạp dịch để chỉ là phàm căn, đau khổ tu luyện cũng không cách nào vượt qua được ngượng cửa kia, nhưng đôi khi cũng có trường hợp đặc biệt, thật trở thành rồng hóa mình thành đệ tử ngoại môn.

Thiên Khải ta a, không thiếu thứ gì chính là có tự tin!



Hắn tin tưởng ở trong vô tận vũ trụ sâu xa cho hắn xuyên không tất có chỗ làm.

Giống như câu “Trời sinh ta tất có chỗ dùng” vậy.

Vậy nên ngay cả ngưỡng cửa đầu tiên của tu tiên hắn đều không qua nổi vậy hắn nguyện ý đem cả căn nhà gỗ này cho nuốt vào họng a.

Trời cho ta xuyên việt tất có chỗ đặc biệt a!

“Lại từ từ tìm hiểu!”

Thiên Khải tự thôi miên chính mình, sau đó không chút do dự ăn vào viên Trị Thương Đan kia.

Dược liệu nhanh trong tan trong miệng được hắn nuốt xuống, một cỗ linh dược tràn đầy bắt đầu bạo tán trong cơ thể, Thiên Khải không chút do dự vận dụng Dẫn Linh quyết điều hóa dược linh đi khắp toàn bộ cơ để bắt đầu chữa thương.

Dẫn Linh Quyết đây là công pháp cơ sở của Vạn Đạo Tông, phẩm cấp cũng không quá cao, hắn dù thân là đệ tử của trưởng lão nhưng lấy hắn tư chất không thích hợp để tu cao cấp công pháp, giống như hắn tiểu nhóc con cho cầm cự kiếm, nhìn rất oai phong nhưng không có cách nào sử dụng, vì vậy Tô trưởng lão ban đầu vì hắn khai mạch về sau lại để hắn tu luyện công pháp cơ sở Dẫn Linh Quyết.

Dẫn Linh Quyết vận hành, theo một cái chu thiên thổ nạp đem dược liệu hòa tan nhanh chóng đi khắp thân thể, một cỗ thoải mái tràn đầy khiến Thiên Khải cảm thấy nhẹ nhõng.

Bất quá thương thế quá nặng, Trị Thương Đan cũng vô pháp một lần là khỏi, cần theo thời gian đến chữa trị nhưng dựa theo hiện tại tính toán, nhiều nhất một tháng hắn liền có thể khỏi hắn, khôi phục như chưa có việc gì.

Đây chính là công dụng của Trị Thương Đan mang lại.

Đem dược liệu quán thông cơ thể, Thiên Khải cũng không thả lỏng mà là đả tọa bắt đầu tu luyện.

Tư chất của hắn không được, ngộ tĩnh không tốt, vậy chỉ có thể lấy siêng năng ra đền bù.

Đây là suy nghĩ của hắn hiện tại.

Đáng tiếc, hắn đánh giá cao chính mình cùng tâm trí kiên định của bản thân.

Sau hơn một tiếng đả tọa, hắn bắt buộc phải dừng lại, lại có cố gắng liền sẽ vô ích, thậm chí có thể dẫn đến thương lại thêm thương.

Linh căn thiên phú a, đây mới là rào cản thứ nhất của tu tiên, một rào cản ngăn cản hầu hết tất cả mọi người.

Vậy nên mới nới, tiên phàm cách biệt, như trên trời dưới đất, như nhật nguyệt cách biệt vậy.

Tưởng như đơn giản nhưng lại khó khăn vô cùng.

Thiên phú không thể quyết định độ cao của ngươi sau này nhưng nó lại quyết định cho sự bắt đầu của người tu hành.

Vô linh căn không thể tu hành…

Luật bất thành văn!