Chương 2: Việc quan trọng xin nhắc ta ba lần
Thiên Khải không khỏi chửi ầm lên.
Quá vô lý, quá ngu xuẩn một tên phá gia chi tử Trịnh Thiên Khải.
Theo trí nhớ, tên này vừa gặp đã yêu, một lòng theo đuổi Tố Lan Nhi.
Tố Lan Nhi thân phận thật ít người biết, chỉ biết dù là trưởng lão gặp nàng cũng phải xưng nàng một tiếng cô nương.
Mà đối với tên không coi ai ra gì, ngu xuẩn đến cùng cực Thiên Khải này, chính vì nàng có tầng này thân phận nên mới xứng đáng với bản thân.
Ngược lại có một điểm đáng khen cho tên này chính là biết điều, hắn biết so về năng lực hắn không có gì nổi bất so với phần còn lại của đệ tử ngoại môn, một thân phận đệ tử trưởng lão trước mặt Tố Lan Nhi cũng không dùng được, càng đừng nói gì đến thân phận công tử Trịnh gia.
Vậy nên hắn muốn dùng chân thành cảm hóa nàng, muốn lay động tiên nữ bằng sự chân tâm của mình.
Chính là dùng mặt so với ai đều dày đến tán tỉnh Tố Lan Nhi.
Cũng không quan tâm nàng thân phận là gì, mặc lời bàn tán “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga” của đám người xung quanh.
Hắn bỏ mặc tu hành, dành hơn hai năm thời gian, mặc nắng mặc mưa truy đuổi nàng.
Đáng tiếc đều chưa bao giờ thành công.
Thậm chí ngay cả gặp mặt đều chưa bao giờ từng gặp.
Đều chỉ đứng ở ngoài động phủ của nàng hô lớn yêu đương tỏ tình.
Này xuẩn tài cùng ngu xuẩn cách làm thật khiến người người cười chê, đều sớm đem hắn thành chuyện tiếu lâm để giảng khắp nơi, xem như một việc vui sau ngày tu luyện. Đương nhiên cách làm của hắn cũng khiến rất nhiều người phản cảm cùng kéo thù hận, nhất là đám nam nhân cũng đang theo đuổi Tố Lan Nhi, trong đó có một tên gọi là Lý Phùng.
Lý Phùng ngoại môn thập danh đứng đầu cao thủ, tiểu thiên tài xưng tên.
Trước đó rất lâu đã có thù hận với Thiên Khải, chỉ là ngại thân phận của tên này nên mới không làm gì.
Chỉ là về sau, chính là khoảng vài ngày trước đây, hắn đột phá Linh Thể cảnh bước vào tầng thứ cao hơn, nói cách khác chính là thoát khỏi ngoại môn rằng buộc được đưa vào nội môn tu luyện, hơn nữa còn bái sư so với Tô trưởng lão địa vị còn cao.
Lý Phùng Lúc này thù mới hận cũ đan xen muốn sai người đem Thiên Khải đánh gãy chân, Hắn tìm đến Trương Trí thù hận với Thiên Khải so với Lý Phùng còn sâu.
Trương Trí nhận lời đem Thiên Khải đánh đến gãy chân nhưng cũng không dừng lại như Lý Phùng dặn dò mà còn đem tiểu tử này cắt đứt gân mạch, không có nửa năm tu dường là không thể nào bình phục, hơn nữa dù bình phục vậy muốn tu tiên tiếp được hay không vậy khó mà nói được.
Làm việc cực hung ác a!
Này sự việc đem huyên náo cực lớn đến mức Tô trưởng lão tức là sư phụ của hắn cũng hiện thân ra mặt, đáng tiếc nội môn trưởng lão sư phụ của Lý Phùng cũng đến, sinh sinh đem Tô trưởng lão mắng một trận làm liên lụy lão nhân gia ông ta.
Về sau vị trưởng lão nội môn kia còn lấy ra môn quy của Vạn Đạo tông ra ép Tô trưởng lão đem Thiên Khải duyên phận sư đồ xóa bỏ, cuối cùng đem hắn ném đến ngoại môn phong tạp dịch đệ tử khu vực, tự sinh tự diệt.
Tạp dịch đệ tử khu vực?
Đây chính là khu vực cho phàm nhân ở lại, mang tiếng cũng là đệ tử của Vạn Đạo tông nhưng bản chất lại là làm sai vặt cho tu tiên giả là chính.
Đương nhiên ở đây cũng có một truyền thuyết chính là cá chém hóa rồng, vẽ bánh nướng mong thúc đẩy đám đệ tử tạp dịch này cố gắng làm việc.
Cái gì có cố gắng người tất có thành tựu, cái quỷ gì một ngày nào đó cá chém hóa rồng được đến tiên duyên. Phàm nhân vô căn không cách nào tu hành nhưng cũng có một số trường hợp đặc biệt, những trường hợp kia được thần thánh hóa đem thành truyền thuyết vẽ vời cho đám đệ tử tạp dịch ngày càng phấn đấu cùng nỗ lực để sau này thật có thể “cá chém hóa rồng”.
Mà Thiên Khải tên này bị đưa đến nơi này về sau liền khí giận công tâm, cao cao tại thượng công tử gia cứ vậy rớt xuống ngàn trưởng, sinh sinh đem mình khí c·hết, lúc này mới có một màn để Thiên Khải đoạt xá.
Lý Phùng cùng sư phụ?
Trương Trí?!
Trịnh Thiên Khải trải truốt lại ký ức, trong mười lăm năm nhân sinh của cố chủ này dung hợp lại với nhau, cũng không có trong tiểu thuyết đau đớn đến thấu xương loại kia cảm giác, thật chỉ hơi trướng một chút ký ức mà thôi. Não bộ con người a, là vô pháp phán đoán.
Lý Phùng cùng sư phụ của hắn Thiên Khải không quá để ý, dù sao cũng không phải là mình nên chẳng có gì đáng hận hay không đáng hận, hơn nữa, dù cho có thù hận hay muốn thay cố chủ đòi công đạo thì lấy hiện tại tình trạng của hắn, lấy cả đời cũng mơ có thể thực hiện.
Điều hắn quan tâm chỉ có một.
“Trương Trí?!”
Trịnh Thiên Khải tự nhủ cái tên này, lục trong trí nhớ đến hồi ức.
Hắn đang tự hỏi tên này làm cái gì mà khiến Trương Trí độc ác như vậy ra tay.
Rất nhanh một đoạn ký ức hiện ra trong đầu của mình.
Thì ra trước đây cố chủ ỷ vào thân phận đem nữ tử khắp nơi ở ngoại môn phong đều trêu đùa, trong đó có một người tên gì thật không có nhớ, chỉ nhớ nàng cùng Trương Trí quan hệ rất tốt. Về sau đột nhiên nàng m·ất t·ích khiến cho Trương Trí như điên loạn muốn tìm Thiên Khải tiểu tử này tính sổ, Trương Trí nghĩ là do tiểu tử này gây lên.
Cũng không trách Trương Trí nghĩ như vậy, dù sao lấy cố chủ hành vi cùng tính cách, đặc biệt thân phận, làm cho một đệ tử ở ngoại môn biến mất cũng không phải việc khó, hơn hết hắn có động cơ làm vậy, dù sao trước đó mấy ngày trước khi nữ tử kia bị m·ất t·ích chính là Thiên Khải tiểu tử này trêu đùa, hơn nữa còn buông ra một câu để nàng coi chừng một ngày nào đó sẽ đem nàng bắt đi.
Vài ngày sau nàng cứ vậy thật m·ất t·ích.
Đổi lại ai cũng nghĩ hắn làm mà thôi.
Chỉ là Trịnh Thiên Khải biết lần này thật oan uổng tiểu tử này.
Bất quá hắn ý nghĩ không quan trọng, Trương Trí điên dại tìm đến hắn đánh hắn một trận đòi tìm người, bất quá cũng không thành công, dù sao tiểu tử này ngu xuẩn là ngu xuẩn nhưng dựa thế đè người thì thật có bản lĩnh, đem Trương Trí đánh đến thảm một trận từ đó kết thù oán, là sinh tử chi oán.
Trương Tú cũng là kẻ thông minh chỉ là trong điện loạn mới hành xử như vậy mới để người có lý lẽ, về sau hắn ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội. Mãi đến Lý Phùng tìm hắn, muốn lợi dụng hắn cùng Thiên Khải thù oán đem Thiên Khải đánh một trận mà Lý Phùng thì ở đằng sau quan chiến, chỉ là không biết Trương Trí đợi cơ hội như vậy đã lâu, ra tay chính là tàn nhân muốn đem Thiên Khải phế bỏ thậm chí đ·ánh c·hết, cũng may Lý Phùng ở một bên xem kịch kịp thời can ngăn.
Sự việc kia dẫn đến huyên náo, người trong cuộc đều bị liên lụy, chỉ có Trương Trí vậy mà thật không có việc gì, bị chấp pháp đường dẫn đi nhốt ở vấn tâm điện nửa tháng liền đi ra, lại bị phạt bổng lộc nửa năm liền hết việc. Dù sao hắn cũng chỉ là bị nội môn đệ tử lấy thế đè người ép làm việc, cũng không ai nghĩ hắn là đang lợi dụng Lý Phùng để làm việc, ngay cả Lý Phùng cũng chỉ nghĩ tên này ra tay quá đáng một chút chỉ vì thù hận, thật không phải đang lợi dụng mình. Thiên Khải b·ị t·hương nặng nhưng cũng không đến m·ất m·ạng tình trạng, theo tông môn quy định vậy cũng không lớn bao nhiều sự việc, đều là giữa đệ tử t·ranh c·hấp một chút không may ngộ thương các loại mà thôi.
“Trương Trí a! Thật xui xẻo!”
Trịnh Thiên Khải buồn bực một câu.
Trương Trí, nhập môn bốn năm, căn cơ bình thường, Linh Thể bảy tầng tả hữu.
“Tên này phải c·hết!”
Trịnh Thiên Khải thầm hạ quyết tâm.
Lấy hắn vừa rồi hồi ức, nhìn thường thường không có gì lạ Trương Trí thật có chút đồ vật, có chút thông minh lại đối với hắn có thù.
“Hẳn phải c·hết!”
Dù hiện tại hắn không có năng lực g·iết Trương Trí nhưng vẫn nghĩ đến, lưu lại một góc đợi thời cơ liền xử lý.
Vì hắn cũng không muốn Trương Trí lần nào đó nhớ đến nữ tử kia lại nổi điên đến cùng hắn đâm một đao, thậm chí không tiếc mệnh đông quy vô tận với mình.
Vì sao lại đông quy vô tận?
Lấy hắn hiện tại yếu kém cảnh giới muốn bị g·iết lại không phải việc khó, chỉ là thân phận Thiên Khải còn đó. Hơn nữa lấy Thiên Khải hiểu sơ qua về Tô trưởng lão, lão nhân gia ông ta là cái người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy ba năm này dù Thiên khải tiểu tử này càn quấy lão nhân gia ông ta vẫn che chở bảo vệ, lần này rớt đàn chỉ vì thực lực cùng địa vị không bằng người mà thôi.
Lấy Tô trưởng lão tính cách, dù không còn nghĩa sư đồ nhưng hẳn sẽ vẫn che chở cho mình, không dạy hắn tu tiên nhưng có thể cho hắn một đời an ổn, giàu sang phú quý không phải điều gì quá lạ lẫm. Vậy nên nếu Trương Trí thật mất trí g·iết mình vậy khẳng định Tô trưởng lão cũng không quản đứng nhìn mà báo thù cho hắn, vậy lên mới có từ đông quy vô tận này.
“Mau g·iết c·hết!”
Việc quan trọng nhắc ba lần.
Thiên Khải thân là xuyên việt giả, dù không phải đại ma đầu nhưng cũng không phải phật hệ người chơi. Đối với những người có thể tạo thành uy h·iếp đến sinh mệnh của mình, hắn sẽ không chút do dự quăng đi mười hai năm giáo dục văn hóa của hiện đại để hóa thân thành s·át n·hân cuồng ma.
Chém g·iết kẻ địch!