Chương 13: Thì ra bọn hắn là thân nhân
Tô trưởng lão đột nhiên nhớ ra, Uẩn hồn đan so với Bách Hồn thảo dược lực thật lớn hơn nhiều lắm, Bách hồn thảo Linh Hải trở xuống đều có thể may mắn phục dụng nhưng nếu dùng Uẩn hồn đan vậy liền chỉ có c·hết, c·hết không toàn thây.
Trước đó hắn đã suy nghĩ qua vấn đề này nhưng vật liệu tu bổ thần hồn cũng không phải rau cải trắng, hơn nữa cũng không phải công hiệu dùng nhiều lần, mỗi một loại dược liệu tăng lên thần hồn đều chỉ có thể dùng một lần, lần tiếp theo phục dụng liền mất đi hiệu quả vậy nên hắn chỉ có thể tìm ra hai loại thích hợp nhất ở dưới Linh Hải cảnh có thể dùng.
Cao hơn hắn không mua nổi cũng không tìm ra loại nào thấp hơn thảo dược để tu bổ thần hồn…
Mà trước đó Thiên Khải phục dụng Bách hồn thảo đã gần như bước vào cửa tử, may mắn có hắn một bên hộ đạo. Hiện giờ ăn vào Uẩn hồn đan, e rằng chưa đợi hắn làm gì đã bạo thể mà c·hết a...
Quả nhiên.
Thiên Khải ăn vào uẩn hồn đan về sau liền bị dược lực mạnh mẽ xông phá não hải, sinh sinh đem ý thức của mình diệt mất để hắn chìm vào trong bóng đêm vô tận.
Ta là đ·ã c·hết rồi sao?
Thiên Khải tràn đầy lo lắng suy tư.
Bóng đêm vô tận kéo dài khiến hắn vô định xác nhận, hắn chỉ biết loại đau đớn kia khó lòng mà nhân loại chịu đựng được, vừa ăn vào uẩn hồn đan về sau hắn liền mất đi ý thức.
Vậy mới nói dược lực của đan dược kia là cỡ nào cường đại?!
Chỉ là Thiên Khải không triệt để mất đi ý thức mà hắn không hiểu ra sao ở một mảnh hắc ám không có quang mang, vẫn tồn tại suy nghĩ chỉ là triệt để mất đi khống chế linh hồn cùng thân thể tư cách.
Này trạng thái hắn vô pháp lý giải, cũng không pháp hiểu rõ.
Bên ngoài ngoại giới, bên trong động phủ của Thiên Khải.
“Sư phụ, nhanh cứu hắn a, hắn sắp bạo thể mà c·hết!”
Trương Tú Cẩm kinh sợ, thật sự chính nàng cũng muốn giúp nhưng có sư phụ tại bên nàng cũng không dỗi công đi làm chuyện vô ích.
Quả nhiên Tô trưởng lão thấy Thiên Khải cả người phình to như muốn p·hát n·ổ về sau liền không thể không điều động toàn bộ lực lượng đưa vào trong cơ thể của Thiên Khải nhằm giúp hắn an ổn tình thế.
Hắn a, đã rất nhiều năm nghiên cứu cùng thí nghiệm mới có thể nhìn thấy hy vọng, làm thể nào có thể để cho người này c·hết được?
Chính vì vậy liền dùng toàn lực trợ giúp.
Cũng không tiếc dùng trên thân một viên duy nhất “Cửu chuyển huyền đan” bóp nát trợ giúp Thiên Khải luyện hóa.
Lần này hắn là thật xuất huyết, cửu chuyển huyền đan đấy chính là thần dược trị thương a, cho dù là cụt tay cụt chân cũng có thể sinh ra cái mới.
Giá trị liền khó có thể đo đếm, thậm chí có tiền đều không cách nào mua đến.
Hắn đây chính là may mắn đạt được trong cổ phủ cùng với quyển Linh Thần quyết kia, cũng chính vì viên đan dược này hắn mới có thể khẳng định Linh thần quyết kia là một môn cực kỳ lợi hại công pháp, lúc này mới có thể dùng nhiều năm đi nghiên cứu.
Mà hiện tại công pháp kia thật sự có dấu hiệu thành công vậy nên cũng không suy nghĩ được mất mà dùng cửu chuyển huyền đan đi cứu người. Hơn nữa so với đan dược hắn càng để ý công pháp kia hơn, tương lai thành tựu của hắn cũng không phải một viên trị thương đan có thể so sánh được.
Tô trưởng lão rất gấp, đem toàn bộ có thể làm ở trong khả năng đều mang ra dùng trên người Thiên Khải, nếu thật sự để tiểu tử này c·hết đi thì hắn cũng so với c·hết còn đau khổ a…
Hắn bỏ ra nhiều lắm…
“Sư phụ… Hắn linh hồn đã bị ma diệt!”
Trương Tú Cẩm kinh hãi, nàng vận dụng thần niệm đi quan sát tình huống liền phát hiện ra vậy, Thiên Khải bên trong cơ thể hoàn toàn mất đi ý thức linh hồn, hoàn toàn bị ma diệt, điều này đồng nghĩa với việc con người đã hoàn toàn c·hết đi.
“Câm miệng!”
Tô trưởng lão giận dữ bộc lộ.
Hắn làm sao không biết tình huống của Thiên khải nhưng cũng không muốn chấp nhận sự thật, hiện tại liền đang toàn lực muốn cứu vớt xấu nhất tình huống xảy ra vậy nên nghe thấy Trương Tú Cẩm lời nói về sau, thật như con muỗi vo ve trong tai khiến người khó chịu để cho hắn bộc phát.
Hắn hiện tại liền giống như con thú dữ điên loạn, ai động ai, hắn liền cắn kẻ đấy.
Trương Tú Cẩm nghe vậy giật nảy mình, nàng biết tình huống không đúng liền ngậm miệng đứng một bên chỉ là trong mắt tràn đầy khó hiểu cùng không tin tưởng nhìn về phía sư phụ kia của mình.
Hắn hình như cũng biến thành kẻ khác vậy?!
Nàng đột nhiên nhớ đến trước đây Thiên Khải câu nói: “Ai rồi cũng sẽ có một ngày trưởng thành cùng thay đổi!”
“Sớm hay muộn mà thôi…”
...
Tô trưởng lão dùng đến chính mình giọt sức lực cuối cùng, thiên tài địa bảo đều móc rỗng muốn cứu trở về Thiên Khải.
Hắn là thật thành công, thành công đem cơ thể nứt nẻ phình to muốn nổ tung kia của Thiên Khải kéo trở về, thậm chí so với trước đây bộ dáng đều hoàn mỹ tăng thêm.
Trước kia Thiên Khải tu luyện Hạo Dương tố thể pháp khiến làn da có chút đen, hiện tại lại như bạch ngọc một dạng sáng loáng, hơn nữa đủ loại thiên tài địa bảo cùng với thần đan cửu chuyển đắp lên đem thân thể của mình trở lên càng hoàn mỹ, vững chắc vô cùng.
“Đi mẹ nó hoàn mỹ!”
Tô trưởng lão gào thét trong im lặng.
Tô trưởng lão phẫn nỗ lại bất lực ngồi dưới đất miệng thở dốc không thôi, nếu có thể dùng ánh mắt g·iết người, Thiên Khải liền không biết đ·ã c·hết bao nhiều lần.
“Dậy a! Tiểu tử ngươi dậy a!”
Tô trưởng lão gào thét.
Hắn dùng hết thảy khả năng, hết thảy năng lực, muốn cứu trở về cũng chỉ là một tấm thân thể càng thêm hoàn mỹ mà không thể nào cứu trở về linh hồn đã bị ma diệt kia.
Lão khóc thét, khóc trong đau đớn nhìn rất thương tâm.
“Thật không ngờ Trịnh sư đệ trong lòng của sư phụ lại to lớn như vậy!”
Một bên Trương Tú Cẩm hoàn toàn khó hiểu nhìn hết thảy một màn, sau đó linh quang trợt lóe.
“Thiên Khải tiểu tử này rất có thể là con riêng của lão nhân gia ông ta a.”
Vậy mới giải thích thông vì sao sư huynh Tô Phong lại bất mãn với sư phụ, cũng giải thích rõ sư phụ hao tổn nhiều như vậy thiên tài địa bảo muốn cứu trở về sư đệ.
Ta hoàn toàn minh bạch cũng hoàn toàn hiểu ra.
“Cũng chỉ có như vậy mới để cho một người như sư phụ chảy xuống nước mắt của mình.”
Đột nhiên nàng cũng là cảm động lây.
Nhìn, đây chính là cái gọi “tình phụ thân cao như biển cả, nặng như thái sơn.”
"Đi mẹ nó tình phụ tử!”
Tô trưởng lão nếu biết được nàng suy nghĩ.
Thiên Khải nếu biết được nàng suy nghĩ hẳn sẽ vỗ nhẹ bả vai nàng, lắc đầu nói ra: “Sư tỷ, ngươi là thật không hiểu a!"
Chỉ là hắn thật không biết được, hiện tại Thiên Khải đang ở bên trong vô tận hắc ám không gian, làm thế nào cũng không thể thoát ra được nơi này, ngay cả ở ngoại giới hắn đều triệt để không còn liên hệ.
Cứ vậy mông lung nhìn về khoảng không bóng tối.
“Đây là đâu? Là địa phủ sao?”
Hắn bâng khuâng hỏi ra.
Đột nhiên bên cạnh có tiếng động làm hắn giật mình, giống như tiếng thủy tinh từ từ nứt vỡ vậy.
Quay đầu liền phát hiện trong hắc ám hư không ấy vậy mà đột nhiên nhiều ra một điểm ánh sáng, xung quanh còn có vài đường nứt nẻ.
Thiên Khải kinh hỷ vội vàng lướt đến bên cạnh nhìn xem nó.
Phải là lướt qua (Giống kiểu linh hồn bay lượn vậy).
“Đây là vật gì?”
Thiên Khải nghi ngờ, thử dùng tay động vào trong đốm sáng nhưng một màn lại khiến con ngươi của hắn co rút.
Tay của hắn vậy mà xuyên qua đốm sáng đi đến một nơi khác không thể nhìn thấy, chỉ thông qua cánh tay cảm nhận một chút lạnh buốt, giống như đụng phải cục băng một dạng khiến cả người hắn lạnh lẽo cả lên.
“Bên kia là địa ngục sao?”
Thiên Khải có chút do dự.
Cũng chỉ có nơi như vậy mới có thể cho hắn cảm giác lạnh thấu xương này, hắn có chút do dự là xuyên qua vẫn là không.
Luôn nói không sợ sinh tử nhưng thật đứng trước ngưỡng cửa mới thấy mình cỡ nào ngây thơ, hắn do dự không dám quyết định.
Xuyên qua vậy hắn liền sợ giống như trong truyền thuyết loại kia, qua cầu nại hà uống canh mạnh bà vậy đồng nghĩa với hoàn toàn c·hết đi.
Lại không xuyên qua vậy hắn rất có thể vĩnh viễn két ở nơi hắc ám vô tận này…
“Nhưng bét nhất ở nơi này vẫn còn có ý thức, vẫn luôn cảm thấy mình còn tồn tại. Xuyên qua về sau tương lai khó liệu…”
Thiên Khải đắn đo.
Thiên Khải quay đâu nhìn về vô tận hắc ám, lại nhìn về phía trước ánh sáng nhỏ.
Hắn giơ lên bàn tay nhìn một dạng giống mình nhưng ở thể trong suốt.
Hắn thở dài một tiếng vẫn là đem ánh sáng nhỏ khu vực cho xé mở, đem xung quanh vết nứt từng chút tháo dỡ.
Hắn muốn là đường đường chính chính đi qua, cũng không phải chui đi vào.
C·hết cũng phải có tôn nghiêm/
Mặc dù tôn nghiêm xuyên việt giả của hắn đã triệt để không có...
Hắn a! Xuyên việt giả tận cùng bi ai...
Không bàn tay vàng, không chỗ dựa, không linh căn, tất cả đều tập hợp trên người của mình…
Này quanh mang nhân vật thật không biết là tầng thứ gì mới có thể đen đủi như vậy a…
Ta! Trịnh Thiên Khải! Vào luân hồi cũng tất phải ngẩng cao đầu, mười tám năm sau, tương lai gặp lại!
Hắn đọc một câu bùa chú an ủi chính mình.
“Hy vọng đầu thai kỹ thuật của ta thật tốt, lần sau tái hiện nhân gian tất sẽ chú định thành nhân vật chính!”
Tạm Biệt!!
(END)