Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hư Thần Khải Đế

Chương 12: Cắn thuốc quá liều




Chương 12: Cắn thuốc quá liều

Thiên Khải động phủ.

Thanh tẩy trong nước mát, đến một chén rượu ngọt, Thiên Khải trầm mình trong nước hưởng thụ chút thời gian quý giá của mình. Hắn biết ngày mai có thể sẽ là ngày quyết định, quyết định xem mình có thể còn tồn tại hay không, quyết định xem tu tiên con đường có thể thông mở.

Vì vậy hôm nay hắn thả lỏng, muốn buông tha một chút chính mình, lại cũng hồi ức một chút trong quá khứ, nghĩ một chút đến tương lai.

Vì không biết ngày mai có thể hay không còn suy nghĩ.

Nên hắn muốn ở giây phút này khắc ghi lại dấu ấn của cuộc đời mình một lần nữa, tổng kết lấy nhân sinh.

Chỉ là tổng kết đến một từ “Tệ” “Rất Tệ” kia mà thôi.

Thiên Khải thở dài, đem hết tạp niệm ném sau đầu chìm vào giấc ngủ sâu.

Giấc ngủ này cực kỳ yên bình, cực kỳ đẹp đẽ…

Xuân phong đắc ý!



Ngày sau trong động phủ của mình.

Thiên Khải ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cách đó không xa còn có Tô trưởng lão cùng Trương sư tỷ đang đứng nhìn. Mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một dự định…

Thiên Khải điều chỉnh lại tâm trạng của mình đến đỉnh phong lúc này mới quay sang nhìn hai người bọn hắn gật đầu tỏ ý muốn bắt đầu.

“Bắt đầu rồi sao?!”

“Sư phụ, hắn có hay không sẽ nguy hiểm?”

Trương sư tỷ nhìn Thiên Khải một cái, tò mò hỏi sang sư phụ.

Nàng đơn thuần chính là đến xem việc vui, xem có thể hay không có người tu luyện thành công môn Linh Thần Quyết kỳ quái kia.

“Không biết!”

Tô trưởng lão thật lắc đầu.

Hắn cũng là thật không biết, trước đó rất nhiều thí nghiệm, từ động vật nhỏ đến yêu thú, kết quả đều chỉ có một, bạo thể mà c·hết. Lần này chuột bạch liền thật là con người, kết quả hẳn không nên như mấy lần trước a.

Tô trưởng lão tự nhủ.

“Bất quá có vi sư tại, hẳn là không đến xấu nhất tình trạng.”



Hắn đây cũng là nói thật.

Về tình về lý hắn đều sẽ không để Thiên Khải gặp bất trắc, dù thân mang điều xấu nhưng nợ ân tình Trịnh gia là thật, coi trọng tình nghĩa cũng là thật, nếu không khi trở thành tu tiên giả cũng không cần ghi nhớ ân tình đến để hồi báo, đương nhiên giúp đỡ cũng chỉ trong năng lực của mình, nếu quá khả năng vậy cũng chỉ để cho Trịnh gia lão đầu tái tạo cái thân nhân, sau đó chính mình lần nữa thực hiện lời hứa mà thôi.

Cũng coi như hoàn thành đạo tâm ước hẹn.

Tô trưởng lão ý nghĩ.

Có trách cũng trách Linh Thần Quyết lợi ích thật sự rất lớn, lớn đến mức nếu có thể thành công thì công đức của hắn chính là vô lượng, địa vị của hắn ở giới này cũng thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, tương lai đến độ cao khó có thể tưởng tượng được. Vì vậy hắn động tâm, bỏ qua thiện lương của mình.

Lại trách cũng chỉ trách tên này đến đúng thời điểm mà thôi…

Thiên Khải dửng dưng không biết, hắn lúc này đang toàn tâm toàn ý điều chỉnh tâm trạng.

Một khắc này đây chính là lúc quyết định cho tương lai của mình, quyết định cho sinh tử tồn vong, hắn là thật không dám sơ xuất.

Đem tâm trạng tốt về sau lúc này liền đem Bách Hồn Thảo ăn đến.

Bách hồn Thảo chỉ là phụ trợ dược liệu, so với Uẩn Hồn Đan dược lực đều kém ba phần vì vậy hắn trước chọn nó để phục dụng.

Bùi ngùi mùi cỏ dại tràn trong miệng, rất nhanh dược lực phát lực đi vào trong cơ thể của mình.

Thiên Khải cắn chặt hàm răng giữ vững tinh thần.

Giống như có một cỗ lực lượng vô hình đánh vào sâu tận trong đại não của mình khiến Thiên Khải rên lên một tiếng lại cắn chặt hàm răng giữ vững tinh thần, chỉ là thời gian trôi qua cả người hắn gân xanh nổi lên càng nhiều, khóe miệng hốc mắt đều không tự chủ trào ra nước mắt.

Đau!

Đau đến tận sâu tâm trí!

Giống như bị người sinh sinh khoét vào xương cảm giác vậy, khiến cả người lạnh buốt sống lưng.

Thiên Khải thống khổ, ý thức liền bắt đầu mơ hồ ôm mình ngã xuống đất quằn quại giãy giụa.

Aaaaaaaaaaaa

Aaaaaaaaa

“Sư phụ, hắn hình như không ổn!”

Trương Tú Cẩm một bên nhìn cũng giật mình vội nói.

Tô trưởng lão nhíu chặt cặp lông mày nhưng khóe miệng lại hiện lên ý cười.

Lần này thật sự khác a.



So với mọi lần trực tiếp bảo thể, lần này vậy mà chỉ đau đớn giãy giụa, dù rằng rất đau loại kia nhưng hẳn có khả năng thành công a.

Tô trưởng lão kích động.

Rất nhanh hắn liền ra tay, đem lực lượng của mình đưa đến cơ thể Thiên Khải, muốn giúp hắn xoa dịu đau đớn cùng nhanh chóng hóa giải dược lực.

Thấy hy vọng cũng không thể thật để hắn c·hết a.

Aaaaaaa…

Thiên Khải tiếng thét chói tai đang không ngừng lăn qua lăn lại trong đau khổ, lúc này liền bị một cỗ lực lượng kéo lại giúp hắn hòa hoãn bên trong cơ thể dược lực, giúp hắn tranh thủ một chút thời gian khống chế lại ý thức.

“Nguy hiểm thật!”

“Liền không có cỗ lực lượng này thật không biết điều gì sẽ xảy ra.”

Thiên Khải đoạt lại ý thức nằm dưới đất thở hổn hển.

Bên trong cơ thể dược lực vẫn đang không ngừng tàn phá đại não của mình nhưng Thiên Khải không thế nào quan tâm, đau đớn là rất đau đớn nhưng không đến mức để hắn phát điên như vừa rồi.

Thiên Khải nằm dưới đất nắm chặt bàn tay cố gắng điều hóa dược lực bên trong.

Một bên nhiều cảm tạ Tô trưởng lão ra tay giúp đỡ.

Vừa rồi nếu thật không có Tô trưởng lão ra tay hắn cũng không dám chắc hiện tại mình thế nào, là triệt để mất đi ý thức hay vẫn là sinh sinh bị ma diệt biến mất khỏi thế gian.

Cái trước còn may, cái sau vậy liền không có gì để nói. C·hết a, nhân sinh liền vậy mà thôi, cũng không cần thêm suy nghĩ gì.

Thiên Khải một bên điều hóa dược lực một bên cảm nhận thay đổi của bản thân, là thật có thay đổi.

Hắn cảm thấy trong đại não của mình hình như bắt đầu sinh ra vật gì đó nhưng rất yếu đuối, giống như ngọn nến đứng trước gió bất cứ lúc nào cũng bị dập tắt vậy, mà dược lực của Bách Hồn Thảo đang không ngừng cung dưỡng cho nó, tránh cho nó mới sinh đ·ã c·hết.

Thiên Khải nhắm mắt để cảm nhận, đột nhiên lại cảm nhận được xung quanh cơ thể mình từng sợi lông tơ, điều này để hắn kinh hỷ không thôi.

Không cần nói cũng biết đấy là ý niệm a.

Chỉ là nó rất yếu, mỏng mảnh đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt.

Rất nhanh hắn ý thức được gì.

Hắn biết đây là giả tưởng, giả tưởng do Bách Hồn Thảo dược lực đem lại, linh hồn của hắn thật được cường hóa chỉ là không thành thực chất, không cách nào để hắn điều khiển, lại cứ để tiếp tục như vậy đợi đến khi Bách Hồn Thảo hết công diệu lúc đó linh hồn của hắn liền sẽ sụp đổ. Lúc đó hậu quá khó lòng mà biết được.



Linh hồn bị sụp đổ, đây chính là c·hết a!

Vốn linh hồn của hắn đều không hiện thế nhưng bị Bách Hồn Thảo dược lực kích hoạt, đem nó từ vô hình vô danh bắt đầu có “hình thái” nếu trước khi linh hồn của hắn thành hình mà bị sụp đổ vậy cũng liền mang ý nghĩa mãi mãi mất đi, cũng chính là hắn c·ái c·hết.

Thiên Khải chảy ra một luồng mồ hôi lạnh.

Không dám chậm trễ đem viên Uẩn Hồn Đan ăn vào.

Là sống là c·hết liền phải trông vào lúc này!

Lưỡng lựa vậy cũng chỉ có c·hết mà thôi vì vậy hắn quyết đoán ăn vào đan dược so với Bách hồn Thảo dược lực còn mạnh, lại cũng không quan tâm đến hậu quả.

“A, hắn điên rồi vậy mà còn dám ăn Uẩn hồn đan?”

Trương Tú Cẩm giật mình nhìn Thiên Khải hành động.

Phải biết nàng trước kia phục dụng Uẩn hồn đan cũng không dám tùy tiện như vậy, đều phải điều chỉnh tâm thái đến mức cao nhất mới dám dùng a.

Cẩu thả dùng sợ ý thức liền cũng bị ma diệt, ở tu tiên giới đã không ít trường hợp như vậy.

Vậy mà tên ngốc này cứ vậy ăn, ăn vào trong tình huống thân thể đang xấu nhất tình trạng.

Trương Tú Cẩm cũng không khỏi vì Thiên Khải chảy một đoạn mồ hôi lo lắng.

Ngược lại Tô trưởng lão lại kinh hỷ không thôi, hắn vẫn là đang một mực dùng thần niệm kiểm tra biến hóa bên trong cơ thể của Thiên Khải, ghi nhớ lại từng chi tiết một.

Hắn biết biến hóa của Thiên Khải cũng biết hiện tại của hắn trạng thái, càng biết vì sao Thiên Khải vội vã ăn vào uẩn hồn đan. Điều này để lão vui sướng không thôi.

“Haha, thật thành công!”

“Haha, thật thành công!!!!!!!”

“Haha…”

Tô trưởng lão điên dại cười lớn trong lòng.

Bất quá bên ngoài vẫn thong dong: “Không phải hắn bị điên, linh hồn của hắn đang được cường hóa nhưng dược lực của Bách hồn thảo quá yếu, không thể hoàn thành giai đoạn này, nếu lại không bổ sung dược lực vậy linh hồn của hắn liền bị ma diệt đến triệt để c·hết đi.”

Hắn kiên nhẫn giải thích.

Hắn có hai đệ tử, một tên liền là bất thành khí đại đệ tử Tô phong, luôn xung đột với mình, còn lại chính là Trương Tú Cẩm này, hắn rất thích đứa nhỏ này cũng dự định để nàng kế thừa y bát vậy nên rất chiều chuộng nàng nên rất kiên nhẫn giải thích.

“Là vậy sao?!”

Trương Tú Cẩm tỉnh ngộ, đột nhiên nàng nhớ gì đó vội nói: “Nhưng dược lực của Uẩn hồn Đan so với Bách hồn thảo đâu chỉ gấp nhiều lần, hắn ăn vào chả phải thật c·hết đi?”

Tô trưởng lão đột nhiên im lặng trong lòng.

Phải a!

Ta thế mà quên mất?