Chương 14: Quái Lạ Phi Thiên
Linh Hư thế giới, phía đông đại lục.
Ninh quốc, phía nam khu vực.
Vạn Đạo tông, ngoại môn ngọn núi.
Tô trưởng lão ngọn núi, động phủ của Trịnh Thiên Khải nơi ở.
Tô trưởng lão đôi mắt đỏ ngầu, hắn đang ngồi trên một cỗ thân thể bạch ngọc hoàn mỹ nam nhân, dùng hết khí lực còn lại của mình đánh liên tục về phía cỗ thân thể kia.
Vừa đánh vừa không ngừng rơi nước mắt, khóc không thành tiếng thốt ra lời.
“Ngươi dậy, dậy a…”
“Thiên Khải, dậy a…
“Tiểu khải dậy a…
“Trịnh thiếu, dậy a…
“Cẩu vật, dậy a…
“Cẩu nam nhân, dậy a…
???
Tô trưởng lão gào khô cuống họng cũng không thế nào mảy may đánh tỉnh người này.
Liền đánh cho người kia một mặt xưng vu như heo mẹ cũng không có cách nào.
Trương Tú Cẩm một mực im lặng nhìn xem sư phụ đau lòng con trai mà chảy ra nước mặt.
Nàng thương sư phụ nàng, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Cha xa con như lá xa cành…
Vân vân mây mây…
Cuối cùng không nhìn được mới đi lên ngăn cảnh.
Giữ chặt lão nhân gia ông ta, Trương Tú Cẩm không kìm được để nước mắt lăn xuống.
“Sư phụ, sư đệ đã đi rồi, ngài nên tiếp nhận hiện thực tránh đau lòng.”
Tô trưởng lão bị Trương Tú Cẩm ôm lại có chút sửng sốt, “Nha đầu ngươi buông ra a…”
“Ta không buông, ngài nén bi ai.”
Trương Tú Cẩm khóc càng lớn.
“Cái này…”
Tô trưởng lão cũng không biết lên làm thế nào, chỉ là trong lòng đang không ngừng gào thét: “Người khóc phải là ta a, là ta a…”
“Sư phụ, ta hiểu, người đã đi, người còn phải tiếp tục sống, ngài chớ bi thương.”
Không! Ngươi không hiểu.
“Hơn nữa còn có Tô sư huynh, ngài phải mạnh mẽ vì hắn a!”
Trương Tú Cẩm vừa khóc vừa nói.
Tô trưởng lão: …
Liên quan đến hắn cong lông a!
…
Tô trưởng lão ổn định lại cảm xúc, thở dài một tiếng cũng liền dừng lại.
Hắn đứng lên muốn rời đi khỏi nơi bi thương này.
Nhưng bị Trương Tú Cẩm gọi lại: “Sư phụ, t·hi t·hể của sư đệ phải làm sao bây giờ?”
“Ném cho cẩu a…”
Tô trưởng lão muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút liền nói: “Thôi, đưa hắn về Trịnh gia vậy.”
Nói hắn liền muốn rời đi nhưng lại bị Trương Tú Cẩm lần nữa gọi lại.
Tô trưởng lão thật không chịu được gắt giọng: “Nha đầu ngươi đủ a!”
“Không phải, sư phụ, sự đệ hắn còn hơi thở.”
Trương Tú Cẩm đột nhiên nói vậy.
“Cái gì?!”
Tô trưởng lão so với điện còn nhanh, chớp mắt đã đến bên cạnh Thiên Khải t·hi t·hể, đưa tay sờ thử trước mũi.
Hơi thở lúc mạnh lúc yếu nhưng có thể khẳng định tên này vẫn còn sống.
Tô lão kinh hỷ: “Haha, hắn còn sống, haha.”
Lão vội vàng dùng thần niệm một lần nữa dò xét thân thể của Thiên Khải.
Vẫn như cũ không có gì bất thường, sinh cơ thân thể rất mạnh mẽ nhưng không có linh hồn cùng ý thức ba động.
Điều này để hắn nghi ngờ không thôi.
“Sinh mệnh không có ý thức cùng linh hồn vẫn có thể tồn tại?”
Điều này thật bất khả tư nghị a…
Phải biết linh hồn chính là căn cơ của nhân loại.
Thân có thể diệt nhưng hồn tuyệt đối không.
Thân thể c·hết đi linh hồn vẫn có thể tồn tại.
Chỉ là linh hồn c·hết đi vậy liền thành cái xác không hồn.
Nếu còn sống vậy chỉ có một khả năng…
“Người bị đoạt xá?!”
Tô trưởng lão giật cả mình.
Đoạt xá là khái niệm gì? Đây chính là đại năng dùng phương pháp muốn trùng sinh sống lại a.
Cảnh giới là cao hơn bản thân mình…
Tô trưởng lão lo âu đứng lên đi qua đi lại đăm chiêu.
Nếu thật có đại năng trùng sinh đoạt xá vậy mình phải làm gì?!
Là g·iết c·hết hay là ôm bắp đùi bái sư?!
Không, không, Tô Vấn, ngươi không có tiền đồ!
Tô trưởng lão lo âu đi qua đi lại, liền liên tục muốn tìm hiểu Thiên Khải tình trạng.
“Cũng không đúng lắm! Không có dấu hiệu của việc đoạt xá, cũng không có dấu hiệu linh hồn tồn tại.”
“Vậy, tại sao tiểu tử này vẫn còn sống? Hơn nữa hơi thở càng ngày càng ổn định?”
Trăm mối ngổn ngang không một lời giải thích…
“Vậy chỉ có một khả năng, tiểu tử này có bí mật, hơn nữa hẳn liên quan đến Linh Thần Quyết gây ra.”
Tô trưởng lão hồi lâu đưa ra kết luận, điều này để lão run lên cả người vì sung sường.
“Phải là nó!”
Tô trưởng lão kích động.
Liền quay người nhìn Trương Tú Cẩm vội dặn dò: “Nha đầu, nhanh đi bên ngoài thông báo ta tu luyện có cảm ngộ cần bế quan, ai đến cũng không tiếp.”
“Ta muốn xem xét hắn.”
Trương Tú Cẩm nghe vậy cũng gật đầu: “Sư phụ, ta hiểu được!”
Không! Ngươi không hiểu, hiểu cọng lông a!
Nhanh đi…
Tô trưởng lão gào thét.
Hắn muốn nhìn lên tiểu tử này 24/24, đợi hắn tỉnh dậy hỏi xem tình hình.
“Haha, Linh thần quyết có hy vọng, bản thân ta tiên đạo có tương lai!”
“Khặc khặc khặc…”
…
…
Bên ngoài thế giới Thiên Khải không hay biết, hiện tại ở trong hắc ám không gian hắn đã mở ra một lối nhỏ cửa hang, vừa đủ vài người tiến đến lỗ sáng.
Ban đầu hắn chỉ muốn đào ra một lỗ đủ một người đi qua nhưng suy nghĩ lại vẫn mở thêm một chút, đến hai người lối nhỏ lại cố mở thêm một chút, cuối cùng như hiện tại lối vào.
“Ta Thiên Khải, thân xuyên việt giả, ra đi cũng là cửa lớn đón chào…”
Chào cọng lông! Đơn giản là s·ợ c·hết a…
Hắn là đang đợi kỳ tích, hắn sợ hãi đi qua màn sáng…
Đáng tiếc điều hắn mong đợi đều không thấy, mong đợi giữa sinh tử hệ thống xuất hiện, mong đợi giữa ranh giới cái sống và c·ái c·hết có âm thanh lão nhân vang lên: “Ngươi cuối cùng đã tới!”
Đáng tiếc đến cọng lông đều không thấy, đến ngọn gió cũng không xuyên đến nơi này…
Hết cách, Thiên Khải cắn chặt hàm răng dũng mãnh đi qua màn sáng.
"Cùng lắm mười tám năm sau lại là một trang tử hán a!"
“Thiên sai thiên sai, hắn là không thể nào hiểu được ta giá trị…
“Tiên đạo cuối đường ai vấn đỉnh? Vừa thấy Thiên Khải đạo không thành…
“Hệ thống sai, hắn không hiểu giá trị của ta…
“Thông minh cuối bờ ai đệ nhất, cẩu thả sinh hoạt tất ngược thiên…
Hừ! Ta đi...
Thiên Khải xuyên qua màn ánh sáng.
Vù!
Một cơn gió lạnh thổi ngang qua vạt áo khiến Thiên Khải không khỏi rùng mình một cái.
Suỵt xoạt.
Thiên Khải nước mũi chảy dài, hai tay ôm lấy thân mình xoa xoa để chống lại cái lạnh.
Hắn là tu tiên nửa giả a, dù không đến tình trạng không nóng không lạnh cảnh giới nhưng chống lạnh cũng có nhất định định số, vậy mà ở đây hắn lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu da thấu thịt cảm xúc.
“Thật lạnh!”
Thiên Khải run rẩy chửi ầm một tiếng, lúc này mới để ý đến nơi mình đang đứng.
“Tình hình có chút không đúng!”
“Nơi này là nơi nào?!”
Chỉ thấy trùng trùng điệp điệp dãy núi bị bao phủ bên trên lớp tuyết dày, lạnh lẽo đến thấu tâm hồn một chốn thiên địa. Trắng xóa một màu đẹp đẽ nhưng cũng hoang vu vô cùng, dường như không có sinh mệnh nào ở nơi này vậy.
Thiên Khải đạp trên tuyết muốn tìm hiểu tình hình một chút.
Lạ thay là hắn đang ở dạng linh hồn vậy mà như thật vậy, có cảm giác, đạp lên tuyệt cũng lún sâu.
“Thật lạ!”
“Nhưng cũng thật lạnh, giá như có thể ấm lên một chút liền có thể.”
Thiên Khải cảm giác một câu, lại bắt đầu co ro ôm mình đạp trên tuyết rời đi.
Hắn không biết đi nơi nào, cũng không biết phía trước là gì, hắn chỉ muốn nhanh nhất tìm thấy sinh mệnh sự sống, hỏi thăm một chút tình hình của mình cùng với nơi đang ở này là gì.
Đáng tiếc đi không biết bao lâu cũng không thấy một bóng người.
Nơi này xinh đẹp bị phủ bởi màu lớp tuyết trắng nhưng cũng hoang vu khiến người lạnh căm như hoàn cảnh.
“Hình như có gì đó không đúng!”
Thiên Khải chợt dừng bước chân nhìn quanh bốn phía, vẫn là trùng điệp dãy núi, vẫn là cả trời trắng xóa tuyết rơi nhưng…
“Thật không lạnh a!”
Thiên Khải ý thức được.
Hắn rất lâu trước hình như đã không cảm thấy lạnh.
"Là ta câu nói kia sao?”
Hắn nhớ đến trước đó từng nói qua muốn nơi này ấm lên, hiện tại thật mà ấm lên.
Bất quá hắn cũng không vui vẻ mà càng cảm thấy quỷ dị.
Thiên Khải lắc đầu: “Mặc kệ”
“Thử lại nói.”
Hắn muốn thử nghiệm một chút mình ý nghĩ kỳ lạ, hắn cảm giác hình như mình có thể chưởng khống nơi này vậy: “Trời thật đẹp, giá như có thêm tuyết rơi!”
Hắn vu vơ một câu.
Liền vài giây sau một màn để hắn khó mà tin tưởng được xuất hiện ở trước mắt.
“Tuyết… vậy mà thật rơi.”
Hắn run giọng không quá tin tưởng.
Hắn a, thường thường không có gì lạ tu tiên giả, cùi bắp nhất xuyên không thủ vậy mà một câu có thể ảnh hưởng đến thời tiết của một vùng thiên địa?
“Đây là bàn tay vàng của mình xuất hiện rồi?!”
Thiên Khải kích động cũng có cảm xúc muốn rơi lệ.
Đợi rất lâu a, cuối cùng đã đến.
“Ta là muốn nhất phi trùng thiên!”
Thiên Khải cảm xúc, ngửa mặt lên trời cười to hô lớn.
Lúc này bỗng một cơn gió nhẹ thổi đến, Thiên Khải chỉ cảm thấy cơ thể mình nâng nâng nhẹ nhàng, hình như bị người nâng lên khỏi mặt đấy.
Sau đó hắn liền thật nhất phi trùng thiên, bay thẳng lên trời.
Nhất phi trùng thiên!
“Đi con mẹ nó ngươi phi thiên a!”
Buông ta xuống!!
Thiên Khải sợ hãi gào thét.
Hắn là sợ phi lên về sau liền bị rớt xuống mà tan xương nát thịt.