Gửi Bumble
Chào buổi sáng, mặc dù không chắc lão đang ở chỗ nào trên thế giới. Nếu có qua Thụy Sĩ thì mua dùm một ít chocolate Toblerone.
Thư viện ở trường rất tuyệt, sách về cổ ngữ Runes hay Latin cổ không thiếu, tuy nhiên về ngôn ngữ của sinh vật huyền bí thì ít đến mức đáng giận. Có lẽ ở vùng cấm sẽ có nhiều hơn. Nhưng nó gọi là Vùng cấm có lí do. Phép Di hình dùng thế nào?
Tôi vào Slytherin. Trình độ phép thuật của nhóm học sinh này hơn mức bình thường rất nhiều, cũng thành thạo Phép thuật Hắc ám. Chỉ có thể nói, không hổ là con em thuần huyết. Tôi còn làm bạn ( nghe hơi sai) với một Malfoy, tính tình không tốt lắm.
Với cả có chuyện bất ngờ xảy ra. Ờm, có một con chó đen lẻn vào trường. Trông khá giống Shuck. Tôi nghĩ lão biết nó rồi. Nó còn ăn cả thức ăn cho chó nữa, điều mà tôi không lường được. Hiện tại nó với Shuck thân đến độ tôi sắp không phân biệt được hai con chó ấy với nhau nữa rồi. Đa số thời điểm nó khá là đần, khiến tôi nghi ngờ suy đoán của mình. Liệu tôi có nên vứt nó ra ngoài không?
Còn lại thì cuộc sống ở trường khá ổn. Ngã Ba Đường cũng ổn.
Ký tên.
Lime
P/s: Tôi không cẩn thận trở thành Lãnh đạo năm nhất. Giáo sư Snape đã phát hiện lão không bình thường rồi. Mà trớ trêu thay thầy ấy còn là cha đỡ đầu của Draco Malfoy, nên ờ. Lão hiểu rồi đấy.
Gửi Lỉme
Mi qua tuổi cần ăn vặt rồi.
Chúng ta sẽ nói chuyện này trong Lễ Giáng sinh.
Không cần vứt nó ra ngoài.
Nghiên cứu tử tế. Đừng có làm nổ người khác nếu thử nghiệm thất bại. Bao che sẽ tốn nhiều công sức.
Ký tên
Bumble
P/s: Mi ngu đến mức ta cảm thấy nghi ngờ.
Thời điểm Lime đọc bức thư này thì một tuần đã trôi qua, cậu đang ngồi cạnh lò sưởi ở Phòng sinh hoạt chung, mặt lạnh như tiền. Con chó đen xì trong thư nhắc đến đang lao xuống từ phía cầu thang, quấn quanh chân cậu một vòng rồi dụi đầu vào chân cậu ( Lime không hề thừa nhận cậu thấy mủi lòng), trông rất đần mà gâu lên, sau đó lao ra ngoài. Có Merlin biết nó định đi đâu, nhưng Lime không rảnh biết, cậu cũng không muốn biết.
Gấp da dê thành một đống bùi nhùi rồi nhét vào cặp sách.
Xung quanh cậu không có người. Năm ba đang lên lớp, Astoria...Hai người cũng chưa thân đến mức ấy. Lime thì có đủ truyện cần phải lo, ví dụ như nghiên cứu lễ vật, nghiên cứu thế giới, rồi cả phát triển Ngã Ba Đường.
Ngã Ba Đường là một cây trượng. Nhưng nó được làm bằng Gỗ Thánh, đổi cách nói khác, nó là vật sống. Gỗ Thánh vốn dĩ chỉ được dùng trong việc cúng tế, chủ yếu trong nghi lễ của các bộ lạc phù thủy lâu đời vùng du mục Mỹ, bọn họ truyền miệng rằng Gỗ Thánh có linh hồn riêng. Ấy thế nên Lime mới chọn nó. Khi nó được biến thành quyền trượng, nó vẫn mang trong mình cái bản chất ấy, qua ngày, nó dần lớn lên. Không phải nghĩa bóng đâu, nghĩa đen ấy, nó đang dài ra. Nửa năm trước nó mới cao đến eo của Lime, nhưng bây giờ nó đã đến mạn sườn rồi.
Lime bóp trán. Cậu cần đi qua thư viện một chuyến nữa.
Ngay khi bước một chân qua chỗ quành rời khỏi hầm, Lime đã va vào một người. Người kia có vẻ rất vội vã, vì cú va ấy tạo ra mạnh đến nỗi Lime chẳng kịp phản ứng đã nằm đo ván trên mặt đất.
Đáng lẽ mình nên ở lại dưới hầm. Cậu đắng lòng nghĩ.
Lime vội vã bật dậy, lo lắng bước qua kéo người vừa đụng vô mình, một học sinh Ravenclaw lên.
" Cậu không sao chứ? "
" A. " Cô gái ngơ ngác mở miệng. " Không sao. " Nương theo Lime, cô bé đứng thẳng người.
Ấy là một Ravenclaw hết sức kì quặc. Nó không đến từ bộ quần áo cô bé đang mặc, hay là cái tòng teng làm bằng nắp lon cô nàng đeo, mà nó đến từ cái không khí, cảm giác cô bé mang lại. Mái tóc vàng rối bù, làn da tái, đôi mắt rất to, trông như không có tiêu cự, một chân...không đeo giày, nói đúng hơn là cô nàng đeo có một chiếc giày thôi.
Lime nhăn mặt trong sự khó hiểu.
Cứ như đọc được cậu nghĩ gì, cô bé lên tiếng, cả giọng của cô cũng có vẻ kì lạ.
" Giày của chị ở bên trên kia. "
Lime quay đầu theo hướng cô nàng chỉ, thấy được một chiếc giày màu hồng nhạt bị treo ngược trên xà nhà. Cậu quay đầu nhìn người đứng bên cạnh một cái rồi lại nhìn dây giày lủng lẳng, ngay lập tức có thể hiểu được lí do tại sao. Nhưng cái gì cậu cũng không nói, chỉ lấy Ngã Ba Đường ra quơ một cái, điều khiển cái giày kia trôi nổi bay xuống, dừng ở trước mặt cô nàng Ravenclaw.
" A, thật là cảm ơn. " Cô nàng vui vẻ cười lên, cúi người xỏ giày. " Như mẹ chị thường bảo, những đồ vật bị mất, đều sẽ quay trở lại với chúng ta, dù theo cách này hay cách khác. " Cô bé nói, mắt nhìn thẳng vào Lime, cong lên như trăng khuyết.
" Rất có lí. " Lime bao dung mà gật đầu. Quay người đi đến thư viện. Ngạc nhiên là cô nàng kia cũng vui vẻ chạy sau lưng cậu.
" Em trông rất thân thiện so với một Slytherin. " Cô bé ngửa đầu, hất chân về phía trước, dẫm lên những đốm sáng hắt vào từ ô cửa sổ.
" Slytherin trông thế nào? " Lime tò mò hỏi.
" Lấp lánh. " Cô nàng không bận tâm nhún người, từ một ô sáng bật sáng một ô sáng khác. " Em định đi tìm ngôn ngữ gì à? "
Lime dừng lại. Không khí như đông đặc thành một mớ bùn, rồi nhỏ xuống sàn. Cậu sầm mặt, nắm chặt Ngã Ba Đường trong túi áo, nhìn vào cô gái đi bên cạnh, đang tắm đẫm ánh nắng buổi sáng, thận trọng hỏi.
" Cậu nói gì vậy? "
" Không phải sao? " Cô bé ngây thơ hỏi lại. " Lạ thật đấy, bọn Wrackspurt nói cho chị là em đang làm cái gì đấy rất to. "
" Bọn Wrackspurt? " Lime lặp lại với vẻ ngạc nhiên. " Cậu gặp bọn chúng à? "
Nếu cô nàng Hermione bên nhà Gryffindor mà ở đây có lẽ sẽ bực tức hét lên thật to với hai người rằng bọn Wrackspurt không có thật. Nhưng Lime luôn tôn trọng mọi tri thức, và những bí ẩn, vì làm sao chúng ta có thể hiểu hết được thế giới này. Cậu tin rằng mọi thứ đều có thể xảy ra, dù là bọn Wrackspurt rất vớ vẩn đi chăng nữa.
Bọn Wrackspurt, bay vào tai người, khiến họ mất tập trung. Loại sinh vật này xuất hiện trong một bài hát ru có làn điệu rất xưa Bumble hay kể trước khi đi ngủ cho cậu.
' Một, nếu đi ngủ trước khi Bóng đêm mò ra khỏi rừng,
Sáng hôm sau, người thương định mệnh sẽ đến và dẫn bạn đi.
Hai, nếu đi về nhà trước khi Thần mặt trời khóc,
Mẹ sẽ cho bạn một quả đào rồi hôn vào chán bạn.
Ba, nếu bạn không bỏ mứa thức ăn để Mặt đất buồn,
Bạn sẽ nghe thấy chim chóc và cáo đỏ vui vẻ hát ca.
Nếu không,
Nếu không Wrackspurt sẽ đến thì thầm vào tai,
Bạn, bạn là một đứa trẻ hư. '
Dù Lime có nghi ngờ về sự chính xác của nó hay không, thì lúc cậu chong đèn giấu Bumble đọc sách vào đêm mùa hè năm 5 tuổi, một âm thanh vo ve như muỗi đột nhiên vang lên giữa không gian tĩnh lặng, bảo cậu Bumble chỉ cách cửa phòng của cậu 10 bước chân. Để rồi ngay sau khi cậu vội vã gập sách tắt đèn, cánh cửa phòng bật mở và mùi hương của Bumble đến gần.
Bumble bảo Wrackspurt chỉ xuất hiện trước những người nó thích.
Sau đó, dù không bao giờ gặp lại, Lime cũng không còn tự hỏi về những truyền thuyết, truyện cổ tích hay truyền miệng của giới phù thủy nữa, vì dù đúng hay không, bọn chúng chắc chắn được xuất phát từ một người đã chứng kiến.
Cô nàng kia thấy Lime biết đến Wrackspurt thì vui vẻ cười tít mắt.
" Bọn chúng hay nói chuyện với chị trước giờ đi ngủ, tuy giờ thì ít rồi. Tiếc rằng chị không bao giờ được gặp bọn chúng cả. "
" Ít nhất bọn chúng còn hay giao tiếp với cậu. " Lime lầm bầm.
Cô bé kì quái nhẹ nhàng mỉm cười, giơ tay ra nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên trái của cậu, âm thanh của cô vừa trong trẻo vừa mơ màng, khiến Lime không khỏi nhớ tới tiếng sáo lả tả rơi trên những rải lá kim xanh thẫm, vang lên giữa mùa tuyết trắng tháng 2 Thụy Điển, bay bổng lại lãng mạn.
" Chị tên Luna, Luna Lovegood. Ravenclaw, năm hai. "
" Chào Luna, em là Lime. Slytherin, năm nhất. "
Hai người cùng đi đến thư viện, Luna nói rằng những quyển sách về ngôn ngữ của các loài sinh vật ma pháp thường được để trộn lẫn bên chỗ các sinh vật huyển bí chứ không để ở vùng ngôn ngữ. Có vẻ người sắp xếp sách đã nhầm về việc phân biệt hai loại này với nhau.
Trong lúc Lime đang bận vùi đầu giữa mấy chục quyển sách đương mở tung, Luna còn vô tình nói ra một câu khi đang cầm ngược tờ tạp chí Kẻ ngụy biện.
Cô bé nói. " Mọi thứ đều có sự yêu thích riêng Lime ạ. Và mọi thứ đều có sự tương thích ( phù hợp, tương ứng) với nhau. Cứ như pudding vậy. Chị mong tối nay có pudding. "
" Vị gì? " Lime chống cằm.
" Việt quất. " Luna lắc lư đầu.
Câu nói của cô bé đã mở ra cho Lime một suy nghĩ mới. Nhưng giờ cậu không vội vàng nghiên cứu chúng nữa, một bên đọc sách, một bên câu được câu không trò chuyện với Luna.
" Chị cầm ngược sách. "
" Ý chết, cảm ơn. "
" Không việc gì. "
" Em có đôi mắt rất đẹp đấy, khiến chị nhớ đến bọn Mooncalf. "
"... Em cảm thấy bị xúc phạm cô gái ạ. "
Ravenclaw năm hai có tiết, Luna chỉ có thể ngồi với Lime nửa tiếng trước khi phải đi vào lớp. Lúc đứng dậy khỏi ghế, cô bé còn ngẩn người nhìn trời một lúc lâu, rồi chạm nhẹ lên mu bàn tay cậu.
" Hôm nay là ngày rất đẹp để học. "
Lime cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời xanh thẳm, có nắng, nhưng không quá chói chang, dù đang ngồi trong phòng cũng có thể ngửi thấy được mùi của hoa kế theo gió lộng xộc lên từ phía chân sườn đồi, cùng với một màu xám trắng như phát sáng thuộc về mặt trăng.
" Hôm nay đúng là một ngày đẹp để học. "
" Rồi, tạm biệt Lime. "
" Tạm biệt Luna. " Lime mỉm cười, nhìn theo bóng Luna nhảy chân sáo rời đi, cho đến khi vệt áo trùng của cô nàng biến mất sau cánh cửa gỗ mở rộng của thư viện, cậu đứng dậy, dọn dẹp những quyển sách chưa đọc xong, rồi bê nó đến một cái bàn khác bên cạnh cửa sổ. Chỗ ấy có người ngồi từ sẵn, dáng điệu thẳng tắp, bàn tay thon dài, gương mặt yên tĩnh có sức quyến rũ lạ kì, tuy nó luôn có vẻ kiêu ngạo thường trực.
Biết Lime đến, Draco cũng chẳng bận tâm, cho đến khi cảm nhận được cậu bé năm nhất ngồi xuống cạnh mình, mới nhàn nhạt hỏi.
" Làm sao cậu biết nhỏ khùng bên Ravenclaw. "
Lime vỗ vỗ cánh tay của Draco một cái, không vừa lòng nhăn mũi. " Luna không có khùng, chỉ là cách biểu đạt của chị ấy có vấn đề thôi. "
" Cậu dám bảo mình hiểu hết được những gì nhỏ nói không? " Draco khinh thường hừ lạnh.
"... Được rồi. Tuy vậy, Luna cũng là cô gái tốt. "
Draco quăng bút lông chim cầm trong tay xuống mặt bàn, không kiên nhẫn vuốt mái tóc bạch kim, tuy vì động tác này của hắn mà phần tóc mai toán loạn phủ xuống bên thái dương.
" Cô ta đúng là có chút...hiểu biết. Tuy nhiên cái điệu bộ với cử chỉ đó thì vẫn như mấy con quỷ khổng lồ không não ấy. "
" Gì đây anh Draco, em còn chưa thấy anh khen em bao giờ. " Lime há hốc mỏ, lầm bầm.
" Cậu có cái gì đáng để nói? Không nhìn đường, trễ giờ, ăn uống bẩn thỉu? " Draco vừa nói vừa gõ mặt bàn với vẻ căm giận. " Nói thật, việc tôi chưa nhét cậu vào ống khói Phòng sinh hoạt chung khi cậu ăn chocolate vừa nhai vừa nói với tôi chính là bằng chứng to lớn nhất về việc tôi chiều cậu như thế nào cậu Lime ạ. "
" Chỉ có một lần. " Lime đỏ mặt cãi lại. " Hơn nữa, Phòng sinh hoạt chung là nơi để thả lỏng mà. "
" Cậu còn dám nói. " Draco tức giận nhướng một bên mày. " Từ hồi 2 tuổi tôi đã vứt cái thả lỏng này ra ngoài cửa sổ rồi cậu Lime. "
" Vậy thì anh đúng là không có tuổi thơ. "
" Nếu tuổi thơ như thế thì tôi thà không cần. Giờ thì im miệng mà đọc sách của cậu đi. Trước khi tôi cho cậu 1 cái Avada. "
Chiều thứ 5, năm ba có tiết Chăm sóc sinh vật huyền bí.
Nói chứ, năm nay là năm đầu tiên Rubeus Hagrid trở thành giáo sư giảng dạy bộ môn này. Nhóm Tam giác vàng Gryffindor chẳng hẹn mà cùng lộ ra vẻ lo lắng.
" Bác Hagrid rất tốt. Nhưng về việc dạy học thì tớ không dám gật bừa. " Hermione nói. Lúc cô nàng nói ra lời này, bọn họ đang đi xuống từ sườn đồi, để vào khu rừng ngay bên cạnh căn chòi của bác.
Đám học sinh ồn ào náo nhiệt nói chuyện, người nào người nấy khệ nệ vác theo quyển sách giáo khoa trông như con nhện dày cộp. À đương nhiên trừ thằng cha Malfoy.
Nói đến thằng cha Malfoy, Harry quay đầu nhìn nhóm Slytherin đang không nhanh không chậm theo phía sau. Đi ngay đầu tiên là Lãnh đạo năm ba, trông cực kỳ nhàn hạ nói chuyện với cô ả Parkinson chanh chua. Có lẽ vị hoàng tử nhà Rắn cũng cảm giác được tầm nhìn của cậu chàng, ngẩng đầu vứt qua một cái lườm đầy tính đe dọa.
" Thằng cha đỏng đảnh. " Harry không nhịn được lầm bầm.
Sự căm ghét của hai chàng trai này cứ như nhiễm vào máu rồi, chưa chọc đũa phép vào nhau rồi niệm ra một trong ba Lời nguyền không thể tha thứ thật là Merlin ban phước. Tuy vậy nếu gặp nhau mà không chửi rủa thì hôm ấy trời phải sập.
Hermione và Ron cũng nghe được tiếng cậu, tò mò quay đầu ngó xem.
" Ý, lại là đứa nhóc kia. " Hermione kêu lên. Đứng bên cạnh Malfoy, đang bám vào một bên ống tay áo của hắn, chính là đứa nhóc không có họ mà bọn họ gặp trong lớp Độc dược.
" Nó làm gì ở đây vậy? Hay nó đúng là tùy tùng của Chồn sương thật? " Ron trông như vừa trúng 10 triệu Galleons mà cao giọng.
" Đừng có ngốc, Ron. " Hermione trợn trắng mắt. " Sự thật mà nói, Malfoy đối xử với cậu ta rất tốt. Tớ cũng gặp nhóc ấy đi cùng tên đó trong lớp cỗ ngữ năm ba, còn ghi chép rất cẩn thận. "
" Chúng ta có thể dùng nó để uy hiếp Malfoy, ví dụ như ăn sên gì đó. " Ron chẳng thèm nghe Hermione nói, vẫn hào hứng vỗ tay đồm độp. Hermione trông giận hết biết, cô nàng hừ mũi một cái rõ to, hùng hùng hổ hổ lao về phía trước.
" Tỉnh lại đi bồ tèo. " Harry hết nói nổi mà vỗ vai Ron. " Chúng ta là Gryffindor, và trên hết, cậu nhóc vẫn chỉ là năm nhất. "
" Được rồi tớ chỉ đùa thôi mà. "
Bên này nhóm Tam giác vàng trao đổi, bên kia Draco cũng thế. Sau khi đồng ý với Pansy về việc giúp cô nàng lấy quần áo từ một cửa hàng thời trang bên Ý, hắn cúi đầu mặt đầy ghét bỏ mà hỏi thằng nhóc đang cúi mặt tránh đi nhánh cây vắt ngang đường đi cạnh mình.
" Rốt cục cậu ở đây làm gì? "
" Học, anh Malfoy. " Nghe thấy lời của hắn, Lime ngẩng lên cho hắn một nụ cười tươi rói. Nhưng hiển nhiên, vị đàn anh này chẳng hề mềm lòng chút nào, châm chọc giật ống tay áo Lime đang nắm trong tay ra.
" Tôi không biết cậu có cái gì để học ở môn này đấy. "
" Thôi nào Draco. " Pansy bật cười khúc khích. " Đừng bắt bẻ thế. Em lại chọc gì thiếu gia đây nữa vậy? "
" Nói anh ấy không có tuổi thơ á? " Lime trơ mặt mím môi.
Pansy không kìm được mà cười ầm lên, Blaise mặt mũi khinh bỉ rụt người cách xa, giơ tay tượng trưng vỗ lưng cô nàng một vài cái, nói cái gì mà thực hình tượng vân vân.
" Em biết anh không thù dai thế mà, anh Draco. " Lime líu lo.
" Ồ không, giữ lấy suy nghĩ đó đi nhóc con, tôi là một Malfoy. " Draco kênh kiệu liếc mắt.
Trong lúc bọn họ cãi nhau, dù theo lời Pansy nói thì cậu chỉ đang làm nũng, nhưng Lime kiên trì phủ nhận sự thật này, bọn họ đã đến địa điểm học, một cái vòng quây trông như trang trại.
Giáo sư Hagrid bước ra từ phía sau rừng cây, mặt mũi đỏ bừng. Bác ấy mặc cái áo khoác bằng lông chuột, lừng lững đi lại đây, vừa đi vừa nói.
" Rồi, mấy đứa nhỏ, mau đến đây, chúng ta phải bắt đầu tiết học. Ý, sao lại có một năm nhất. Trò là đứa không có họ mà phải không? " Bác tò mò nhìn về phía năm ba pha kè, mà rõ ràng là bé hơn những người khác rất nhiều, đứng trộn lẫn giữa đám Slytherin.
" Con chỉ yêu quý bọn sinh vật huyền bí quá thôi ạ. Chúng đều mang vẻ đẹp rất tuyệt vời đúng chứ ạ. " Thấy mọi ánh mắt chiếu vào mình, Lime vội giơ mặt lên, cười cứng đơ. Draco đứng bên cạnh không kiềm nén gì mà phát ra âm thanh nhạo báng rõ to, sau đó bị thằng nhóc năm nhất không kính trên nhường dưới kia vỗ phát vào eo.
Giáo sư Hagrid không để ý đến biểu cảm không được tự nhiên của Lime, vì sự chú ý của thầy ấy đều va vào câu khen ngợi phía sau của cậu. Giáo sư gật gù đồng ý trong sự vui sướng tràn trề, còn không quên ca ngợi vẻ đẹp của bọn chúng một lượt, cho đến khi cô nàng Biết tuốt bên Gryffindor nhắc nhở rằng phải bắt đầu tiết học.
" À đúng, được rồi, các trò, mở sách ra nào, chúng ta phải bắt đầu. "
Draco nhíu mày, hắn nhìn quyển sách to chảng Goyle đang cầm trên tay ( Ờ, nó đúng là sách của hắn, nhưng thiếu gia này từ chối để một thứ nặng trịch như thế đè ép lên bờ vai tôn quý), thiếu kiên nhẫn hỏi.
" Phải mở quyển sách này thế nào? "
" Gì cơ? "
" Làm sao để mở thứ mắc dịch này ra được hả? " Hắn hất cằm chỉ. Bấy giờ giáo sư Hagrid mới nhận ra chẳng ai mở được quyển sách ấy, dù là Hermione bác tin tưởng nhất. Giáo sư thất vọng ghê gớm, cho đến khi giọng nói non nớt vang lên.
" Anh vuốt gáy sách nó ý. "
Ngay lập tức ông nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói. Là bé học sinh năm nhất kia.
Merlin chứng giám, Lime vốn dĩ chỉ định nói thầm cho Draco biết thôi, vì cậu đang đứng nhón chân, rồi dồn hết vào một bên người của hắn. Nhưng vì không gian xung quanh yên tĩnh quá, giọng nói của cậu lập tức trở nên nổi bật.
Giáo sư Hagrid vui mừng quạt tay. " Trò kia, trò...trò Lime! Đúng, trò Lime nói đúng đấy, chỉ cần vuốt gáy sách nó. "
( Blaise than thở: Lần đầu tiên tôi thấy lão cười với một Slytherin đấy.)
Các học sinh khác lần lượt làm theo. Draco nhìn quyển sách da đỏ trong tay dần dần dịu xuống dưới sự vuốt ve của mình, rồi cuối cùng cũng có thể mở ra như một quyển sách bình thường mà không phải dồn dập há mồm định cắn rớt tay hắn, có vẻ vừa lòng nhìn thằng nhóc năm nhất đứng cạnh, quyết định sẽ chỉ giận nó đến hết bữa tối hôm nay.
" Merlin ơi!! " Âm thanh con gái chói tai vang lên từ phía sau kèm với tiếng mắng giận dữ của Pansy: " Ôi im đi Brown! ", giáo sư Hagrid dẫn một đàn động vật ra từ phía cái chuồng bằng gỗ. Chúng nó có mình ngựa, đầu đại bàng và có một cái cánh to dịu ngoan phủ xuống hai bên. Bọn nó cực kỳ cao lớn cùng đôi mắt vào vàng sáng lấp lánh. Bọn chúng vừa khiến người ta phải kinh sợ, nhưng cũng xinh đẹp vô ngần, tuy cái móng vuốt lóe sáng dưới ánh mặt trời ở chân trước không nói thế.
Rất phù hợp với thẩm mỹ của bác Hagrid. Trong cơn choáng váng, Harry nghe thấy nhóc nhà Slytherin hét lên.
" Draco mau nhìn kìa, Bằng mã. "
" Mau thả ống tay áo của tôi ra quỷ khổng lồ! Nó sắp hỏng rồi. "
Tuyệt quá đúng không, cậu ta cay đắng nghĩ, bên Slytherin có thêm một con mọt sách nữa.
" Chúng nó không xinh đẹp sao. " Giáo sư Hagrid lớn tiếng ca ngợi, và bác bắt đầu giảng giải về cách tiếp cận những sinh vật này, như nó cực kỳ dễ tổn thương, cách duy nhất tiếp cận nó là cúi đầu và đợi nó đến, rồi hỏi ai muốn là người đầu tiên thử tiếp xúc với nó.
Lime há hốc mỏ, hai mắt sáng lên, cậu tiến lên trước một bước, định xung phong, nhưng ngay lập tức bị một cánh tay gầy nhưng tràn ngập sức mạnh móc qua cổ, ghìm chặt cậu cưỡng chế kéo về. Bóng tối phủ trên đầu cậu và mùi nhựa cây Elemi lại tràn lên như sóng biển.
" Đừng có ngu, nhóc con. " Draco tức tối quát, âm thanh ấy rung động trong lồng ngực, rồi xuyên thẳng vào tai Lime. " Slytherin không đặt tính mạng mình vào nguy hiểm, nhất là trước một tên khổng lồ máu lai ngu xuẩn trong đầu chỉ toàn lũ súc vật. Đứng yên đây. "
" Em muốn một cái lông Bằng mã. " Lime tiếc hùi hụi, nhưng thân thể vẫn ngoan ngoãn không động đậy.
" Cậu bị cái quỷ gì vậy. Cậu mà dám cầm một cái tôi sẽ nhốt cậu ngoài hầm Slytherin, vì cậu đầy mùi động vật. À, kia, Cậu bé vàng của chúng ta lên rồi. Để xem Potter bị mổ lòi ruột như nào. Lúc ấy cậu có thể lấy Potter làm bia đỡ rồi đến vặt lông chim của nó. " Draco ác liệt nói, đôi mắt xám trông càng thêm thăm thẳm dưới bóng đổ của hàng mi, chứng kiến Harry đang cúi đầu trước Bằng mã.
"... Anh ti tiện quá Draco. "
" Quá khen rồi. "