Sau khi ăn sáng xong, Draco dẫn cậu đến lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám.
Khoảnh khắc khi cậu rời khỏi bàn ăn, như một hiệu lệnh, tất cả học sinh năm nhất cũng đều đứng lên rồi nhìn vào cậu, chờ đợi. Lúc này cậu cuối cùng cũng hiểu được Lãnh đạo là như thế nào. Nhưng điều này không khiến Lime bần thần quá lâu, rất nhanh sau đó cậu đã lấy lại bình tĩnh.
Với Lime, quyền lực chưa bao giờ là thứ quan trọng, cái thời khắc năng lực của bản thân trở nên lấp lánh mới là chuyện cậu hướng tới.
Lúc theo sau lưng Draco rời khỏi Đại sảnh, tầm mắt của Lime liếc qua bàn giáo viên. Giữa những giáo viên mặc quần áo khác nhau, Viện trưởng nhà Slytherin trông cực kỳ nổi bật trong áo trùng đen. Đôi mắt đen nhánh của thầy ấy, ngay lúc này, cũng đang theo dõi cậu.
Lime giật nảy mình, sau đó cậu nhớ ra.
Một đống truyện ùn ùn kéo đến, nào là Bumble tự nhận bản thân là Squib, nào là không còn liên hệ với giới Phù thủy, nào là một thằng nhãi con chưa đến Hẻm Xéo bao giờ.
Một thằng nhãi con có phụ huynh là Squib chưa đến Hẻm Xéo bao giờ không thể đánh bại nhiều con cái nhà quý tộc khác để lên làm Lãnh đạo năm nhất như thế.
Có câu gì nhỉ, một lời nói dối cần có rất nhiều lời nói dối khác che đậy.
Hiện tại Lime chỉ muốn tông đầu vào tường rồi chết quách cho xong. Tuy rằng cậu biết thầy Snape sẽ không làm gì cậu, nhưng nghi ngờ chắc chắn là có. Mà Bumble, Bumble nào có phải...
Tình huống thật tồi tệ. Lime cắn cắn môi, lại giương mắt nhìn người đang đi trước mặt mình. Dáng điệu cao quý, mái tóc phát sáng, áo trùng không dính một vết nhăn.
Chỉ tại tên khốn này. Ỷ vào việc Draco không thấy mình, Lime không kiêng nể gì mà lẩm bẩm mấy câu chửi thề tục tĩu đủ khiến Pansy hét lên như gà.
Đúng lúc này, thiếu gia kia đột nhiên dừng lại. Lime không kịp phanh, chỉ có thể đâm sầm vào lưng hắn, mặt vùi hết vào trong lớp vải mềm mại của ai kia, trong mũi chỉ toàn mùi nhựa cây lành lạnh.
Lãnh đạo năm ba mất kiên nhẫn hô một tiếng, vươn tay ra phía sau kéo Lime ra trước mặt. " Làm cái gì vậy? Không đi đứng tử tế được? "
" Ai bảo anh đột nhiên dừng lại làm gì? " Lime oán giận, vuốt phần tóc mái hơi rối.
" Nhìn đường chút đi quỷ khổng lồ, đến phòng học rồi, mắt cậu để trưng à? "
Bấy giờ Lime mới để ý, đúng là họ đã đến trước cửa phòng học. Dưới ánh mắt như muốn phun ra lửa cửa Draco, cậu nhóc chỉ có thể lấy lòng cười ngố giơ tay phủi lại áo trùng đã có hơi nhăn trên người hắn. Draco-rất không hài lòng-Malfoy đưa tay vỗ vào gáy Lime một cái rõ đau, chẳng hề quay đầu đi mất hút.
Bĩu môi xoa nhẹ gáy, Lime quay đầu nói với mấy đứa cùng cấp sau lưng.
" A, đến đủ rồi chứ, nhìn cái gì? "
Nhìn cái gì, nhìn Lãnh đạo của họ với Hoàng tử Slytherin như mấy đứa con nít nói chuyện chứ sao nữa. Nói thì nói thế, cũng chẳng ai dám trái lệnh, ngoan ngoãn cúi đầu như gà đẩy cửa đi vào trước sự thúc giục của Lime. Sau khi xác định các học sinh cùng nhà đều đã khuất bóng sau cánh cửa gỗ, Lime mới thong thả quay đầu, hơi ngưỡng cằm dò hỏi cô nàng tóc vàng vẫn đứng sau lưng mình.
Nhận ra ánh nhìn của Lime, tiểu thư này khó chịu hỏi.
" Không vào đi à? "
Lime hơi ngạc nhiên mở miệng, nhưng rồi không nói gì cả, chỉ ngầm hiểu nhấc chân đi trước.
Ngay khi vừa vào, cậu đã bị âm thanh ồn ào lộn xộn nhấn chìm. Trong phòng không chỉ có học sinh của Slytherin, mà còn có của Gryffindor, số lượng khá là đông. Nhìn một túm lớn quần áo đỏ rực tụm năm tụm ba đứng bên tay trái rồi lại nhìn nhóm Rắn nhỏ luôn giương cằm như thể ta đây giỏi lắm đứng bên phải, Lime không thể không lo lắng về việc liệu Nhà của cậu có đạt đủ KPI hay không.
Rất nhanh sau đó, Lime không bận tâm cái này nữa, bởi vì tiết học đã bắt đầu. Giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám của họ-Remus Lupin đi từ cửa hông ra, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói cho họ biết hôm nay họ sẽ học cách đối phó với lũ Pixie.
Khi cái lồng lúc nhúc Pixie được thầy ấy mang ra ngoài, đám học sinh bắt đầu ồ lên. Người nào người đấy chen chúc lên trước nhìn. Ít nhất thì đám Rắn nhỏ vẫn ngoan chán, quy củ đứng yên tại chỗ.
Lime không chú ý đến lũ Pixie, cậu nghiêng đầu đánh giá giáo sư Lupin một lượt. Nhìn cái cổ tay gầy rộc lộ ra từ ống áo bạc màu, rồi nhìn đến cái lưng lúc nào cũng hơi cong xuống của thầy.
" Hiệu trưởng Dumbledore mời thầy ấy ở đâu vậy. " Đứng bên cạnh cậu, Astoria lẩm bẩm.
" Đừng nói thế chứ bé Greengrass. Trông thầy ấy có vẻ là một người thầy tốt. "
" A, điều này thì tôi không biết, nhưng thấy bảo những năm ngoái giáo sư dạy môn học này bết bát lắm. Cậu có thể gọi tôi là Astoria. "
" Được rồi Astoria. "
Đúng lúc này, Lime đột nhiên lại ngửi được mùi một mùi hương khá quen thuộc. Mùi này khiến Lime nhớ đến khoảng thời gian cậu cùng với Bumble phải đi xa nhà rất lâu năm cậu 9 tuổi. Lúc ấy bản thiết kế của Ngã Ba Đường mới hoàn thành được một nửa, những viên đá quý trong lõi cần có máu của một loại sinh vật huyền bí tên là Hươu thủy tinh tưới lên để có thể trung hòa lẫn nhau. Hai người phải đóng quân bên một sườn đồi ở Thụy Điển, chịu mưa chịu gió ròng rã 1 tháng để có thể nhân lúc con Hươu thủy tinh kia tìm bạn đời buông lỏng cảnh giác, rút đi một chút máu. Máu của nó trong suốt như nước, lại có mùi của hoa lê, lấp la lấp lánh khi chiếu sáng. Mà ở bên chỗ cậu hay núp, mọc ở chỗ râm của một cái cây to là mấy đóa hoa màu tím nhạt. Gọi là cái gì nhỉ...
À, ấy là cây Phụ tử.
Trong phòng của giáo sư lại có mùi của loài cây độc.
Sau khi Lime dùng một Bùa Choáng đánh bay con Pixie trước ánh mắt khích lệ của giáo sư Lupin, thành công lấy được 10 điểm cho Nhà Slytherin cũng là lúc tiết Phòng chống Nghệ thuật hắc ám kết thúc.
" Tiết sau trống, cậu định làm gì? " Astoria bước sau cậu trên hành lang.
" Tôi không chắc nữa, lượn một vòng, tìm chỗ đẹp viết một bức thư gửi cho người thân? Bảo rằng vinh dự cỡ nào khi được trở thành Lãnh đạo năm nhất. "
Astoria ngạc nhiên sờ đôi hoa tai. " Cậu vừa mỉa mai đấy à. "
" Merlin chứng giám, tôi thuận tiện nói thôi. "
" Mong là thế, chứ tôi nghi ngờ về quyết định sáng sớm nay của tôi lắm rồi đấy. "
Hai người tách ra ở hành lang mạn bên phải. Astoria nói rằng cô bé cần thay một bộ đồ mới trong ánh mắt kinh dị của Lime, vì có một tí máu Pixie dính bên trên chân váy của cô bé khi một tên nhãi nào đó của Gryffindor làm nổ tung con quỷ nhí kia trong tiết học.
Tạm biệt Astoria xong, Lime quay người, đi xuyên qua Giếng trời, suy nghĩ về việc ghé qua thư viện trường. Cậu đã nghe về số lượng sách khổng lồ trải dài đủ các thể loại có mặt ở Hogwarts, cùng với những cuốn ghi chép bí ẩn trong Vùng cấm nữa. Điều này chắc chắn là một cám dỗ rất lớn đối với Lime, nhất là khi cậu muốn tìm hiểu về ngôn ngữ cổ. Nhưng bây giờ Lime vẫn chưa sử dụng được phép Di hình ( một loại phép giúp tàng hình), nên có lẽ chuyện này phải để lâu sau.
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ, cậu không để ý rằng trước mặt mình có một nhóm Slytherin đang tiến đến. Người cầm đầu đi đằng trước khi thấy cậu cắm mặt xuống đất mà đi thì nhíu mày, đến khi nhận ra cậu thật sự đang thả hồn lên mây chuẩn bị bước ngang qua người mình thì lại càng nhíu mày chặt hơn, trên gò má cũng có chút sắc màu vì tức giận.
Hắn giơ tay ra, thô lỗ nắm chặt gáy áo của Lime kéo giật lại.
Cái lực tay của hắn khiến Lime cảm thấy linh hồn cậu cũng chuẩn bị bay ra theo cú kéo này rồi. Mà với bản tính hiếu thắng lại còn dễ nổi giận ẩn dưới vẻ ngoài tưởng như ôn hòa, Lime nắm chắc Ngã Ba Đường quay đầu chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tên đần nào vừa động tay động chân một cái Avada.
Sau đó cậu tiu nghỉu liền.
Trước đôi mắt tràn ngập uy hiếp của thiếu gia Malfoy, cùng với âm thanh mềm nhẵn được đè thấp phát ra từ đôi môi khắc bạc của hắn ta. " Làm cái gì đấy. "
" A, chào anh Draco. "
Đợi Lime thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Draco, đứng thẳng người, chào đón cậu chính là một trận gió tanh mưa máu.
" Thật xuất sắc cậu Lime. Tôi không dưới một lần mà tự hỏi, rốt cục mắt của cậu dùng để làm gì ngoài có tác dụng trang trí đính trên mặt cậu, vì có cái việc duy nhất là nhìn đường cũng không làm được. Nhìn dưới đất làm cái gì? Trên mặt đất rớt vàng à? "
" Anh thấy mặt em đẹp à? " Lime không kìm được mà bắt đầu ngoác mồm.
" Đừng có nhét chữ vào miệng tôi, quỷ khổng lồ. " Draco bày ra gương mặt ghê tởm, cứ như vừa nhìn thấy một con sên nhớt nhảy ballet trước mặt hắn. " Thiểu năng như cậu đúng là bia ngắm thích hợp để mấy tên đần bên Gryffindor bắt nạt đấy. "
" Tại sao họ lại muốn bắt nạt em? Với cả liên quan gì đến Gryffindor? "
" Hiển nhiên vì đó là Gryffindor. "
" Ờ được rồi, tôi không muốn xen vào cuộc nói chuyện của hai người đâu, nhưng tiết Độc dược sắp muộn rồi đấy. " Một âm thanh nín cười vang lên. Bấy giờ Lime mới để ý sau lưng hai người còn có toàn bộ năm ba nhà Slytherin. Blaise mặt mày đầy vẻ trêu chọc nhướn nhướn mày, người vừa nói chuyện cũng là anh ta. Mà Pansy đứng bên cạnh thì đã vịn vào một bên vai của Goyle, gập người cười đến đứt cả hơi. Mặc dù hơi thiếu tế nhị, nhưng trông cô nàng cười thế này mất hết cả hình tượng thục nữ.
Lime đột ngột cảm thấy ngượng ngùng một cách khó hiểu, hai tay giơ lên che đi gò má đang nóng dần.
Vị thiếu gia kia chẳng có biểu tình gì mà hừ lạnh, tính toán giữa việc để thằng nhóc trước mặt như ruồi nhặng mà đi linh tinh hay để nó đi cùng mình. Cuối cùng, quyết định sau có vẻ giành được thắng lợi. Chẳng ư hử gì, hắn túm lấy gáy của Lime rồi kéo đi cùng luôn.
Một đám năm ba chèo kéo đến phòng học ở bên dưới hầm. Lime vừa thò một chân vào đã bị khí lạnh phả vào, cả người đều thấy không thoải mái. Trong phòng toàn mùi độc dược, ánh sáng thiếu thốn, trên những kệ sách để đầy nguyên liệu linh tinh. Nói thật, người bình thường nếu gặp cảnh này chắc sợ chết khiếp.
Draco dẫn Lime đến bàn thứ hai rồi ngồi xuống, lấy từ trong cặp da rồng ra một đống da dê và một quyển sách độc dược bìa đen dày cộp. Hắn còn tiện tay quăng cho Lime một quyển sách khác, à chính là cuốn cổ ngữ Runes cậu đọc dở lúc còn trên tàu.
Lime cảm động đến rối tinh rối mù.
" Anh Draco!!! "
" Nhỏ tiếng thôi, quỷ khổng lồ. Giờ thì yên lặng. "
Sau mấy phút những học sinh khác cũng lục tục bước vào. Bấy giờ Lime mới có dịp nhìn kĩ Harry Potter trong lời đồn là như nào. Ờ thì cũng giống người bình thường thôi, cũng đẹp trai. Nhưng mà... Lime quay đầu nhìn Draco một cái. Cằm nhỏ, làn da trắng, mũi cao, dáng môi mỏng, khi không cười có vẻ lạnh lùng ( đa số thời gian hắn không cười), dáng mắt dài, mi cong, mỗi bộ phận đều ở chỗ nó nên ở, ở chỗ Merlin đã bỏ công sức tỉ mỉ tính toán. Truyện Quan Trường
Lime gật gù, về điểm này Draco thắng chắc.
Mà sao bảo Potter với Draco ghét nhau. Sao bộ ba kia lại ngồi ngay đằng sau họ? Bộ chán quá lên kiếm chuyện cãi nhau hay gì?
Lime để ý họ, đương nhiên nhóm Gryffindor cũng thấy cậu. Cô nàng tóc nâu ngạc nhiên bảo.
" Năm nhất? Năm nhất làm gì ở đây vậy? "
" Năm nhất? " Tên tóc đỏ lặp lại. " Chắc là tùy tùng mới của tên Chồn sương chứ còn gì nữa. "
" Ron!!! " Cô gái tóc nâu cảnh cáo kêu lên.
Tên khốn này ăn nói kiểu gì thế?
Thái dương Lime giật mạnh, vốn dĩ không phải người sẽ để bản thân chịu thiệt thòi, Lime giơ quyển sách dày 3 phân trong tay lên, chuẩn bị làm điều mình cần phải làm. Tuy nhiên, một bàn tay giơ ra đặt trên đỉnh đầu cậu xoay mặt cậu thẳng về đằng trước, cùng với âm thanh tràn ngập trán ghét của ai kia vang lên.
" Gì đây Weasel, cái danh xưng Chồn không phải chỉ bản thân mày hả? Truyền thống của lũ Sư tử đúng không? Bắt nạt học sinh năm nhất? Mày bốc mùi đến mức tao không chịu nổi rồi đấy. "
Mặt của cái người tên Ron kia đỏ bừng lên, trông có vẻ chuẩn bị nhào qua chỗ này.
" Không thể không nói, Malfoy nói đúng đấy Ron, cậu có chút quá đáng. " Cô nàng tóc nâu khó chịu lẩm bẩm. Ron há hốc mồm, lớn tiếng kêu.
" Thế mà cậu lại nói đỡ cho hắn ta, Hermione. Cái tên khốn chảnh chọe này á. "
Draco nghe vậy lập tức nổi giận. Sắc mặt hắn tối sầm xuống, bàn tay đã nắm chặt lấy thân của đũa phép táo gai trong túi áo phải, con ngươi màu xám chòng chọc xoáy vào Tam giác vàng nhà Gryffindor. Không khí trở nên vô cùng khẩn trương. Lime để ý thấy nhóm Pansy và Blaise cũng đang nhìn về phía này, họ đều lăm lăm đũa phép.
" A, ta vừa nghe được gì thế này. " Âm than mỏng mượt dày đặc giọng mũi quen thuộc vang lên, xối một gáo nước lạnh to tướng lên cuộc chiến nóng như hòn than chưa kịp thành hình, khiến nó hoàn toàn nguội đi. Người nào người nấy vội vã ngồi nghiêm chỉnh lại, chỉ có Draco hậm hực nhét lại đũa phép vào túi áo.
Thầy Snape bước vào như một vị thần. Thầy đứng trên bục giảng, lạnh lẽo nhìn thẳng vô mặt Ron Weasley. " Công kích bạn học, Gryffindor trừ 10 điểm. "
Ron tức giận nghiến răng, nhưng bị Hermione cảnh cáo trừng mắt cũng chẳng nói gì nữa.
Giáo sư tấn công hắn ta xong liền quay ra khai đao với Lime, ngồi bên cạnh Draco, đang đau khổ vì không để ý Viện trưởng của cậu cũng là chủ nhiệm môn Độc dược.
" Cậu Lime, nếu tôi không nhầm thì mới hôm qua tôi còn thấy cậu ngồi như tên đần trên ghế Phân loại. Hay cậu có thể đùng một phát biến thành năm ba vậy. "
" Em chỉ ưa thích Độc dược quá thôi thưa thầy. Độc dược quả là một môn học tràn ngập quyến rũ, đến nỗi em không đợi được để học nó. " Lime căng mặt nói.
Thầy Snape trông như chuẩn bị ném cậu ra ngoài cửa sổ, hoặc nhấn đầu cậu vào vạc và nấu lên, nhưng cuối cùng thầy cũng chẳng nói gì nữa, mắt không thấy tâm không phiền xoay lưng lại, bắt đầu buổi học. Lime cũng vì thế mà thả lỏng, vui vẻ đung đưa chân đọc sách Draco đưa.
Cậu trải phẳng một tấm da dê, dựa theo trình tự hệ thống lại những từ ngữ bất quy tắc rồi bắt đầu giải nghĩa nó, sau đó lại dùng một loạt nhưng kí tự khó hiểu khác nhau để biểu thị. Hôm trước Lime đã suy nghĩ về việc sử dụng sức mạnh bên ngoài để biến nó thành sức mạnh của mình. Đương nhiên, cái này nói ra nghe rất viển vông, thậm chí là bất khả thi. Việc thi triển sức mạnh hoàn toàn dựa vào ma lực có bên trong cơ thể, làm sao có thể lấy năng lượng bên ngoài để bù vào được. Mà nếu có thể, thì năng lượng ấy là gì, đến từ đâu, hình dáng ra sao?
Nhưng đêm hôm quyết đấu, trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình đã chạm đến một cái cửa, và nó hơi hé mở trong lúc cậu không để ý. Để giờ cậu phải đi tìm chìa khóa.
Lime mím chặt môi, không yên lòng miết mặt bàn.
" Ngôn ngữ tinh linh? " Âm thanh nhàn nhạt của Draco vang lên. Lime kinh ngạc ngẩng đầu, thấy vị hoàng tử này vẫn đang miệt mài chép bài, chỉ có đôi mắt liếc qua đây một chút rồi rất nhanh lại rời đi.
" Anh biết à? "
" Câu hỏi này nghe rất tế nhị đấy, quỷ khổng lồ. " Draco nhíu mi, viết thêm một từ đơn phức tạp vào giấy. " Nhưng đúng, tôi biết. " Lúc nói xong câu này, hắn còn cực kì kiêu ngạo kéo khóe môi. " Mà tôi cũng biết cậu viết sai cái từ kia rồi. Svetibia, ban phước lành, dùng trong bài hát cầu nguyện của tinh linh. "
Đến lúc này Lime mới nhận ra, vội vàng sửa lại, mà vị kia nhắc nhở xong thì không để ý đến cậu nữa.
Lime nhíu mày. Nếu nói là cầu nguyện, thì liệu ma pháp có thể cầu nguyện được không. Vốn dĩ trong trời đất này ẩn tàng vô vàn năng lượng, mà điều khác biệt giữa phù thủy và người thường là họ có thể sử dụng loại năng lượng có sẵn trong cơ thể để làm theo ý mình. Giả dụ dâng lên thứ gì đấy cho thế gian này như một loại tế phẩm, để được trả lại một câu ban phước.
Đôi mắt Lime sáng lên, vội vã viết xuống tờ giấy da dê.
Đúng lúc này cậu nghe được một từ đơn quen thuộc.
"... Cây phụ tử. " Giáo sư Snape đứng trên bục giảng nói, màn trập đang hiện lên hình ảnh của người sói. " Mọc trong bóng râm, thích không khí ẩm ướt, kịch độc. Tuy nhiên nó lại là thành phần quan trọng trong việc điều chế thuốc bả sói, giúp người sói có thể giữ tỉnh táo trong đêm trăng tròn. "
Giờ thì Lime đã biết điều mình cảm thấy khó hiểu là gì.