Tiếc rằng kế hoạch của Draco đã không thành công, Cậu bé vàng này vẫn an ổn ngồi lên con Bằng mã kia, được nó chở đi lượn một vòng, rồi lại lông tóc không sứt mẻ trở lại mặt đất. Khỏi phải nói Draco thất vọng như thế nào, nhìn khóe môi nghiêng xuống của hắn ta là biết.
Sau khi có Potter làm gương, các học sinh khác cũng bắt đầu làm quen với Bằng mã dưới sự hướng dẫn của bác Hagrid. Goyle và Crabbe cũng đi dắt một con về, à là con Cậu bé vàng vừa cưỡi, dù Draco cố chấp giải thích con đó có vẻ ngoài đẹp nhất nhưng những người khác đều tự hiểu hắn chỉ đang hơn thua.
Có đôi khi hoàng tử điện hạ của Slytherin cũng rất trẻ con.
Lime vẫn bị Draco cấm tiệt chuyện lại gần sân tập, vì theo lời hắn nói là nếu trông thấy bản mặt đáng ghét của cậu nhóc, con thú này sẽ không nhịn được mà tấn công cậu bé mất. Nên dưới tiếng cười như phát rồ của Pansy và ánh mắt hiền từ kì quái của Blaise, Lime hung tợn vỗ thêm một phát vào eo của Lãnh đạo năm ba.
Nhưng Lime vẫn ngoan ngoãn đứng một bên, mắt tràn đầy ý cười nhìn Draco kiêu ngạo ngồi lên trên con Bằng mã ( Pansy than thở: " Cậu ấy đẹp trai chết mất. " và tiếng Blaise khinh bỉ: " Tỉnh lại đi cô gái. "), bay vút lên trời.
Xung quanh chỉ còn sót lại một vài Slytherin không thích mạo hiểm với đám Blaise.
" Lão khổng lồ máu lai này cuối cùng cũng làm ra một ít chuyện tốt. " Cắt ngang câu chuyện về bộ quần áo mới ra trên thị trường, Pansy đứng bên cạnh Lime nhàm chán nói. Trông cô nàng không có biểu hiện gì của việc muốn tiếp cận con Bằng mã cả.
" Hả? " Lime đến là ngơ ngác.
" À em không biết nhỉ. Ông ta từng có tiền án mang sinh vật nguy hiểm vào trường. Một con nhện khổng lồ. Nghĩ lại mà kinh. " Pansy chẳng nể nang gì. " Và trên hết, ông ta vẫn là một người khổng lồ lai. Các phụ huynh sẽ không vui khi biết một người như thế này dạy học. Hơn nữa, giáo án của trường không cho học sinh tiếp xúc với những sinh vật to thế này ở sớm như vậy. Nói thật thì chị không biết lão già điên Dumbledore nghĩ gì khi cho ô..."
" Sao cô dám nói về thầy Dumbledore như thế!!? " Một âm thanh cao vổng tràn đầy giận dữ vang lên gián đoạn cuộc nói chuyện của họ.
Pansy nhướn một bên lông mày, nghiêng người nhìn về phía cậu chàng đứng gần lan can cách bọn họ không xa. Khi xác định được người vừa lên tiếng là ai liền chán ghét nhếch môi.
" Gì đây Weasley? Bần cùng đến độ phải đi nghe lỏm à? "
Gương mặt của Ron Weasley ửng đỏ, nhưng phần lớn là vì giận dữ. Anh ta hùng hổ đến gần hai người.
" Hiệu trưởng Dumbledore là một phù thủy vĩ đại, và bác Hagrid cũng thế. Dù cô, hay thằng nhãi Malfoy, hay cả đám cô cũng chỉ là đám Rắn âm hiểm xảo trá độc ác, có tư cách gì mà bình phẩm về họ. "
" Ha, còn hơn đám ngu chúng mày. " Pansy đẩy Lime ra phía sau lưng rồi che khuất cậu bé, chẳng kiêng nể gì chanh chua mắng. " Bọn phản đồ thuần huyết dơ bẩn, nếu mày còn có thời gian ở đây há họng phun nước bọt xen vào chuyện người khác thì sao không dành nó để lo lắng cho cái lọ tiền nhà mày đi. "
" Chẳng cần đến phiên cô lo. "
" Thế lao lên vội vã đi làm anh hùng cái quỷ gì chứ? Để chừa việc cho bạn mày đi. Tao biết mày không có cái can đảm đó, Weasel. "
" Sao cô dám!!! " Ron tức giận rút đũa phép của mình ra. Pansy sầm mặt, Blaise vốn không nói tiếng nào cũng đã rút đũa phép. Nhóm Slytherin còn sót lại bên cạnh họ đều vào tư thế chuẩn bị hành động. Không khí căng như một mảnh dây cước chỉ cần dùng chút lực nhấn xuống là đứt phựt.
Hermione thấy chuyện không lành, gấp gáp níu lấy cánh tay Weasley.
" Chúa ơi, Ron, dừng lại đi!!! Chuyện này thật vớ vẩn! Harry! Mau làm gì đó đi chứ! "
Người được nhắc đến chẳng hề để tâm, thậm chí cũng rút đũa phép gỗ ô rô ( nhựa ruồi) của mình ra.
" Tớ không xen vào đâu Hermione. Thực ra tớ đồng ý rằng bọn Slytherin này xứng đáng nhận phải một bài học. "
" Merlin ơi!!! " Hermione kêu trời, loay hoay mà vẫn không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc đang được anh chị Slytherin lớn hơn bảo vệ ở giữa chen ra ngoài, lao đến đứng chắn ngay trước mặt của Pansy, một tay đẩy đũa phép đang chỉ thẳng của Ron ra, một tay đẩy Pansy lùi lại, ngưỡng cái cằm nhỏ tỏ vẻ kiêu ngạo, dù rằng biểu cảm của cậu bé trông cũng cực kỳ căng thẳng.
" Này, làm cái gì đấy, không thấy còn học sinh năm nhất ở đây à. Được rồi Pansy, đừng bấu vào tay em nữa, đau muốn chết. "
" Lime!!! " Pansy the thé cảnh cáo.
" Rồi, rồi đây. Nói thế rất thiếu lịch sự nha Pansy. Bỏ đũa phép xuống đi Weasley, ra vẻ cái gì? Anh không muốn đánh nhau trong lớp học thật chứ? Không thông minh đâu. Cái này sẽ khiến giáo sư Hagrid gặp rắc rối đấy. "
Không thể không nói, câu này của cậu đã đâm đúng trọng tâm vấn đề. Ron sầm mặt, trông cậu ta như chuẩn bị vứt bỏ tất cả mà quăng vô đây một cái Avada, nhưng rồi cậu ta lại nghĩ đến bác Hagrid, chỉ có thể thở phì phò đầy oán hận, hạ tay xuống. Harry mím môi không vui, còn Hermione vội vã lao lên kéo tay cậu ta trở lại.
Phải nói rằng Lime không bình tĩnh được như vẻ ngoài, Merlin làm chứng, chân cậu nhũn hết cả ra rồi. Nếu Pansy không túm lấy cánh tay cậu, Lime nghĩ mình đã ngồi bệt xuống.
" Tôi đang trông thấy gì thế này... "
Ôi đến rồi đây.
Lime thấy từng tế bào não của mình đang thét lên.
"... Gryffindor đã tàn tạ đến mức phải đi bắt nạt một đứa nhóc năm nhất, có phải không? " Thanh âm nhừa nhựa, được cố tình kéo dài ra đến mức cực kì đáng ghét. Trở lại từ sau chuyến bay, Draco tay cầm cương ngựa điều khiển con vật cưỡi đến gần chỗ tranh chấp một chút. Dù rằng vừa ở trên không chịu đựng gió lùa, mái tóc bạch kim và bộ áo trùng của hắn chẳng lộn xộn dù chỉ một li. Hắn hạ thấp người, từ trên lưng Bằng mã xoay người đi xuống.
" Malfoy! " Harry thấp giọng niệm một cái tên, hằm hè cảnh giác, đũa phép vẫn sẵn trong tay cậu ta.
" Đừng có làm gì ngớ ngẩn, Potter. " Draco lạnh giọng cảnh cáo. Hắn ta vỗ nhẹ lên mõm con Bằng mã, con thú ấy vui vẻ mà cúi thấp đầu.
" Bọn tao không bắt nạt nhóc ấy. " Ron Weasley tức giận phân bua.
" Đừng nói xạo, Lông Đỏ, hiển nhiên mắt tao chưa mù, cầm đũa phép chĩa vào ai kia. " Khỏi phải nói, lúc vị thiếu gia này tức giận anh ấy trở nên cực kỳ ác liệt.
Thấy thiếu gia Malfoy và nhóm Tam giác Gryffindor lại chuẩn bị đánh nhau, mọi người chẳng còn hơi đâu để tâm đến những con Bằng mã, vội vã quây quanh họ hóng hớt, đến nỗi giáo sư Hagrid cũng phải vào cuộc. Ông chen qua các học sinh, dùng bàn tay to lớn đẩy mấy đứa năm ba sang một bên khiến bọn nhóc ngã trái ngã phải, cao giọng gầm lên.
" Không được đánh nhau trong giờ học!!! Nếu cậu còn dám làm loạn, Malfoy, tôi sẽ cấm túc cậu! "
Đôi mắt Draco lạnh hẳn xuống, khóe môi vẫn vương vấn nét cười nhạo theo sau nó biến mất. Khi không còn biểu cảm kiêu ngạo ấy, trông hắn xa cách thờ ơ, thậm chí có chút lạnh nhạt đến mức đáng sợ, như đợt tuyết đầu mùa đã ngừng, chừa chỗ cho gió thổi bão và mùa đông thực sự đến. Hắn hằn học ngẩng cao cằm.
" Thế nên cái gì cũng là Malfoy nhỉ, dù tên phản đồ thuần huyết dơ bẩn kia rút đũa phép ra trước. "
Không khí đặc quánh và nặng như chì, đến cả việc thở thôi sao cũng khó khăn. Có lẽ những con Bằng mã cũng nhận thấy sự căng thẳng này, bọn chúng nôn nóng mài bộ móng của mình xuống nền đất. Con Bằng mã ( cái con đẹp nhất ấy, chính nó) mà Draco vừa cưỡi tiến lên, rất vô tri dùng đầu huých cánh tay của Draco đòi sự chú ý.
Quý tộc tóc bạc đang giận sôi sùng sục làm gì có tâm trạng cho việc này. Hắn thô bạo đẩy nó ra, nói:
" Cút ra, con súc vật đần độn này! "
" Không, Malfoy! " Giáo sư Hagrid thét.
Đó là lúc mà mọi việc lăn xuống dốc, không phanh.
Có tiếng ai đó hét ầm lên đến là chói tai, khi con Bằng mã màu trắng kia đột ngột kêu lên như cái còi tàu hỏa và đứng thẳng lên bằng hai chi sau, móng vuốt giơ cao của nó lóe sáng dưới ánh mặt trời, như một điềm báo nguy hiểm.
Và rồi vung xuống.
Giữa đám người mặc áo choàng xanh, bên cạnh một Pansy đang mở miệng chuẩn bị ré lên thất thanh, cây đũa phép cậu bé năm nhất cầm trong tay đột nhiên hóa thành tia sáng dài, rồi hình hài của một cây trượng xinh đẹp và mê hoặc xuất hiện. Không chần chừ một dây, cậu nhóc dậm cây trượng thật mạnh xuống nền đất, hô to.
" Fulgari! "
Một cái vòng khóa trắng xuất hiện giữa không trung, bó lấy thân thể của con Bằng mã, nhưng có lẽ do chưa thể làm chủ được phép thuật này, vòng khóa ấy bị phá tan trong một vài tích tắc, tuy nhiên nó cũng đã khiến sức lực từ cú bổ xuống ấy giảm đi nhiều, và móng vuốt của Bằng mã vẫn hạ xuống thân thể của hoàng tử nhà Slytherin.
Máu văng ra mặt đất.
Draco Malfoy ôm cánh tay, rên rỉ ngã mạnh xuống.
" Chết con mẹ nó tiệt! " Hắn gầm rú.
" Draco!!! "
" Anh ơi! "
Mấy bóng học sinh Slytherin ngay tức khắc nhào tới trong khi giáo sư Hagrid cố gắng tròng cương vô để giữ con Bằng mã kia lại. Các học sinh khác sợ sệt nhốn nháo, chỉ có nhóm Cứu thế chủ đứng há hốc mồm.
" Trời ơi, tớ thấy sảng khoái quá đi mất. " Ron nhìn đám Rắn nhỏ bâu nghẹt đằng kia, lẩm bẩm.
" Tỉnh lại đi Ronald! " Hermione tái trắng mặt. " Cậu ta là bạn học của cậu. "
" Tên khốn ấy không phải. " Harry lầm bầm, cố rướn người để thấy được bộ dạng chật vật của tên khốn tóc bạch kim nhưng không thành, chỉ có thể thấy được mấy cái đầu lúc nhúc đằng kia thôi.
Bóng dáng nhỏ xíu của nhóc năm nhất xen lẫn trong đám đông. Giữa chục người chen lấn xô đẩy, mấy ai để ý thấy được rằng cây đũa phép đang hơi phát sáng và dài hơn thông thường trong tay cậu bé đang co lại rồi trở lại nguyên trạng, được cậu nhét vào túi áo.
Pansy quỳ sụp bên cạnh Draco, mặt tái trắng, đứng bật dậy, cứ như một quả cà rốt giữa đống củ cải mới mọc, nước mắt ràn rụa, thét về hướng bác Hagrid.
" Ông làm cái quái gì vậy, mau đưa cậu ấy đến Bệnh Xá, cậu ấy trông như sắp chết rồi. "
Draco ôm cánh tay đầy máu, mày nhíu chặt, nhăn nhó thì thào. " Cái quỷ gì vậy Pansy? Tôi đâu có chết. "
" Bình thường anh ấy cũng có khỏe mạnh gì đâu. " Lime lè nhẽ nói trong khi đang ngồi chổm hổm trên đất.
Bác Hagrid nghe xong vội vàng tiến đến, xua đuổi đám Slytherin đang bâu kín Draco Malfoy rồi bồng hắn ta lên.
"... Kiểu công chúa. " Lime thì thầm.
" Im đi đồ đần độn này! " Draco đau đớn rú lên, hăm dọa nhìn cậu nhóc năm nhất, bỏ lại hai chữ " Đi theo " trước khi bị giáo sư môn Chăm sóc sinh vậy huyền bí bế chạy về phía tòa lâu đài.
Lớp học tan đàn xẻ nghé. Bọn Slytherin tức giận hằm hè nói chuyện với nhau về việc đuổi quách giáo sư Hagrid đi. Trong hỗn loạn, Blaise Zabini đứng ra tập hợp năm ba lại, đưa họ về lại Phòng Sinh hoạt chung. Pansy khóc nức nở nói với anh chàng.
" Về trước đi, tôi cần đi xem Draco. "
" Được. "
" Cậu nhìn thấy chưa? " Pansy đột nhiên dùng đũa phép thi triển Bùa chống nghe trộm rồi đè thấp giọng. " Đũa phép của Lime. "
" Đã thấy, tôi đứng ngay cạnh cậu nhóc. Đừng lo, tôi sẽ chặn tin tức này, dù gì năm ba cũng chẳng ai dám chống lại Draco. "
" Tốt rồi, mong là vậy. Trong lúc như vậy chắc chẳng ai kịp để ý. "
" Được, tôi đi đây. Sit Merlinus vobiscum. "
" Sit Merlinus vobiscum. "
Pansy chạy vội về lâu đài, không kịp thở xông ngay vào Bệnh thất. Thứ chào đón cô chẳng phải là những tiếng rên rỉ của Draco bé nhỏ đáng thương, mà là tiếng hét long trời nở đất của chàng ta và tiếng rền rĩ thanh minh của Lãnh đạo năm nhất.
" Vứt nó đi ngay!!! " Một cái gối bay ngang căn phòng.
" Nó không có tội tình gì hết á! "
Pansy phải bám ngay lấy cái cửa phòng bệnh để ngăn bản thân khuỵu gối trong đau đớn, hít sâu một hơi lấy lại phong thái quý tộc trước khi ngó vào trong để nhìn coi cậu chủ nhỏ vô tội xấu số ra làm sao.
Draco ngồi dặt dẹo tựa vào đầu giường, áo sơ mí trắng dính đầy máu, cánh tay phải của hắn ta hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ, tóc tai tán loạn, da tái nhợt, nhưng vẫn đủ sức lăm lăm chiếc đũa phép với đôi mắt sắc lẻm như chuẩn bị tung ra câu Nguyền rủa bị cấm nào đó.
Đầu bên kia, Lime núp sau chiếc ghế, cầm một cái... lông chim, đúng vậy, một cái lông chim rất to. Không khó để đoán ra nó được lấy từ đâu.
" Sao cậu dám mang lông của con súc vật đã làm tôi bị thương về? Sao cậu dám!? "
" Nó rụng ngay bên cạnh anh. Em phải làm gì hả, nó lù lù ngay chỗ đó. "
Draco giận điên lên, tóc gáy dựng đứng. " Hôm nay cậu chết chắc rồi nhóc con! "
Tiếc thay, Draco chẳng thể làm gì được nhóc con láo xược kia thì đã bị cắt ngang bởi tiếng khóc kinh thiên động địa của cô bạn.
Pansy lao đến, túm lấy ga giường, nước mắt nước mũi giàn dụa, cô nàng khóc thảm thương đến mức hai chàng trai còn lại trong phòng phải tiến đến dỗ cô.
Bằng sự kiện thần kỳ này, Draco tạm thời gác lại ý định giết người của mình.
Hắn suy yếu dựa vào đầu giường, vết thương ở tay đã được bà Pomfrey sơ cứu qua, máu đã ngưng nhưng cơn đau đớn đến phải bỏng vẫn dồn dập lên tiếng thông báo sự tồn tại. Hắn giơ tay lên bóp sống mũi, nạt Pansy-ngồi bên tay trái, vẫn đang sụt sịt.
" Được rồi, ngừng đi Pansy, cậu làm tôi đau đầu muốn chết. Merlin làm chứng, tôi đã chết quái đâu. "
" Nhưng cậu trông như sắp đi ấy. Ôi làn da tái xanh này, cả bộ dạng mỏng manh của cậu nữa. "
"... Đừng có dùng những từ ngữ kì lạ miêu tả tôi nữa. "
" Nhưng trông anh Malfoy lúc nào cũng như vậy mà. " Lime, ngoan ngoãn ngồi bên tay phải, giấu lông Bằng mã ra sau lưng vì sợ bị Draco dùng bùa chú đốt trụi.
Draco gầm gừ. " Im đi nhóc con, đừng có tưởng mình thoát được, tôi còn chưa tính sổ với cậu. Cái vòng cản con súc vật kia là cậu làm đúng không? "
Lime tiu nghỉu.
Draco tiếp tục nói. " Phép thuật yếu ớt, ma lực không đủ, về luyện lại cho kĩ, để tôi kiểm tra mà còn bết bát như thế tôi sẽ nhét cậu vào lỗ mũi con mực. Rõ chưa? "
" Em biết rồi mà. "
" Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc đó tôi có thấy cái gì đó dài ra trong tay cậu. "
Lime giật bắn, len lén nhìn về phía Draco. Coi điệu bộ lấm la lấm lét này, hắn ta biết ngay là có chuyện đã xảy ra, nhưng hắn không truy cứu thêm, chuyện này hắn sẽ tự tìm hiểu sau. Quay sang lạnh nhạt nhìn Pansy hỏi.
" Cậu cũng thấy hả? "
" Đúng, tôi đứng ngay cạnh em ấy. "
" Nhớ chặn thông tin này chuyền ra ngoài. Bên nhà Slytherin không phải lo, nhưng nếu bọn sư tử ngu ngốc có lộ ra thì cố gắng biến nó thành tin giả, rồi đổ cho tên kia hoa mắt. "
" Đã biết, Blaise đang thực hiện rồi. "
Draco vừa lòng thu mắt.
Lúc này bà Pomfrey cũng quay trở lại Bệnh xá. Nhìn thấy hai người ngồi cạnh giường bệnh liền đuổi bọn họ đi, bảo Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi.
Trước khi rời khỏi, Draco đã kéo Lime lại, kề sát tai cậu nhắc nhở.
" Đi theo Pansy và Blaise. Không được để lộ bí mật. "
" Em biết rồi anh. Em sẽ quay lại sau. "
" Đừng có đến, thấy cậu là tôi đau đầu. "
Lime rời Bệnh xá và quay về cùng Pansy.
Có lẽ Blaise đã giải quyết xong mọi chuyện, cậu không gặp bất cứ câu hỏi hay ánh nhìn kì lạ từ bất kì ai.
Chuyện của cậu thì không lộ, nhưng chuyện Malfoy bị một con Bằng mã ấn xuống đất cào cho rách cả tay đã truyền đi khắp cả Nhà rồi. Từ ghế sô pha Lime cũng có thể nghe thấy được tiếng xì xào tiếc thương của mấy chị gái từ phía bàn trà góc Phòng Sinh hoạt.
" Anh ấy đã chết đâu. "
" Làm quen đi thôi. " Blaise thu dọn sách vở chuẩn bị cho tiết Bùa chú tiếp theo. " Pansy, đừng có khóc nữa. Mặt của cậu sắp sưng vù rồi. "
" Ôi im đi Blaise. " Pansy bận bịu dùng thần chú để chỉnh chang lại gương mặt nóng hừng hực vì khóc. " Cậu phải nhìn cậu ấy, trông thương muốn chết. "
" Tôi không chắc cậu ấy vừa lòng với cách đánh giá này đâu. Giờ thì nhấc cái chân lên, tên khốn mọt sách ấy sẽ giận um lên nếu chúng ta không ghi chép cẩn thận cho cậu ta. Chắc chắn bây giờ cậu ta đang gào khóc trên giường bệnh vì lỡ tiết học rồi. "
" Đến thế cơ á? " Lime há hốc mồm.
" Ôi, em chỉ chưa thấy thôi. "
Lime nằm ườn ra trên ghế, tạm biệt Blaise và Pansy khi họ rời đi để học tiết tiếp. Họ vừa đi khỏi, một con chó đen đã nhân cơ hội cửa mở từ bên ngoài chạy vào. Nó thè lưỡi hồng hộc chạy băng qua Phòng sinh hoạt, xong mới phanh lại ở chân cầu thang vì nhận ra cậu bé đang ngồi trên sô pha với gương mặt kinh hoàng nhìn nó kia là chủ nhân nơi ở mới của nó.
Thế là nó lại tíu tít vẫy đuôi đi chào hỏi cậu nhóc.
Lime trưng ra biểu cảm khó nói, kéo hai cái tai nó.
" Mày đang trở nên tự do quá rồi đấy. "
Tin Draco bị thương được truyền đi rất nhanh. Thân là cha đỡ đầu, giáo sư Snape cũng vội vã đi xem thằng con được đồn là sắp chết của mình.
Hiển nhiên, ông trời con ấy chưa có chết, chỉ mất máu quá nhiều thôi.
Giáo sư Hagrid, người có mặt khi vụ việc xảy ra, và cả hiệu trưởng Dumbledore cũng đến.
Ba giáo sư vây quanh giường bệnh của Draco. Giáo sư Snape còn đang bận dốc Dược cầm máu vào mồm Draco, mạnh bạo đến nỗi hắn ho khù khụ.
" Ta thật sự rất lấy làm tiếc về chuyện đã xảy ra trò Malfoy. Những sơ sót nhỏ trong việc dạy học luôn thường diễn ra. " Giáo sư Dumbledore đứng ở cuối chân giường, hơi mỉm cười. " Tuy nhiên, việc học sinh bị thương như thế này thật sự hiếm có, cũng đã phải mấy chục năm từ khi, trò biết đấy. "
" Cũng may là tôi chưa bị hóa đá, phải không? " Draco cười khinh khỉnh.
" Ồ, trò biết là ta không có ý đó. " Giáo sư Dumbledore xòe tay. " Giáo sư Hagrid đã nói với ta về có một dây trói bằng ánh sáng đã xuất hiện kịp lúc để khống chế Bằng mã, phải không Rubeus? "
Giáo sư Hagrid gật đầu.
" Ta dám chắc ấy là Fulgari, một dạng Bùa chú cao cấp thường được sử dụng để vây bắt Động vật huyền bí. Nếu không có nó chắc trò sẽ bị thương nặng hơn nhiều. Ta tự hỏi không biết trò nào sử dụng nó nhỉ? "
Đôi mắt sau cái kính hình bán nguyệt của cụ lấp lánh.
Draco sầm mặt, lạnh lùng đáp. " Chỉ là Blaise nhanh tay thôi. "
" Không hổ danh là Slytherin. Các trò luôn trưởng thành trước tuổi, đúng không nào? " Cụ Dumbledore cười tươi. " À đúng rồi, còn cha trò, chúng tôi chưa báo cho cha trò, đương nhiên, trò có toàn quyền quyết định... "
" Tôi không định... "
" Ta đã báo rồi. " Giáo sư Snape cắt ngang cuộc trò chuyện.
Draco trông hốt hoảng muốn chết, hắn nhổm dậy từ trên giường. " Nhưng cha đỡ đầu... "
" Cha trò có quyền biết chuyện này. " Giáo sư Độc dược lạnh lùng đảo mắt. " Hơn thế nữa, việc ngu xuẩn bị Bằng mã đánh ngã xuống đất của trò sẽ trở thành trò cười mới trong Nhà thôi. Cứ chờ đến Giáng sinh đi, trò Malfoy. "
" Ôi trời ơi. " Draco rền rĩ. Hắn đã thấy được tương lai bị cha hắn lôi ra làm trò cười trươc mặt một đống cô dì chú bác ngu xuẩn bắn đại bác cũng không tới nào đó, vì hiển nhiên, người cha đáng kính của hắn, muốn hắn ghi nhớ kinh nghiệm đau đớn này, để lần sau đừng có dại mà mắc phải.
Giáo sư Snape khịt mũi vừa lòng, bỏ mặc cậu con đỡ đầu thẫn thờ, nói với Hiệu trưởng Dumbledore và giáo sư Hagrid mặt mày xám nghoét buồn tiu nghỉu. " Trò Malfoy cần được nghỉ ngơi. "
" Ồ đúng rồi, xem đầu óc đãng trí của ta này. Đến lúc trả lại không gian yên tĩnh cho người bệnh rồi. "
Draco nhìn theo bóng lưng rời đi của hiệu trưởng râu bạc, nhíu mày chửi nhỏ " Lão già khốn kiếp. " trước khi mệt mỏi chịu đựng cơn đau nhức ở tay phải, xoay người nằm xuống.
Hắn cần một giấc ngủ ngon.