Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 7: Chương 7





Mạnh Thiếu Khiêm trở lại thư phòng, anh đưa ly nước cam cho Lệ Ái sau đó là bản hợp đồng.

Người đàn ông ưu nhã trở lại ngồi ở sofa đối diện.

Vẫn là ánh nhìn sâu thẳm ấy, giọng nói trầm thấp lại lần nữa vang lên:

“Em đọc cho kĩ rồi chọn lựa.

Nhưng mà trước tiên nên uống chút nước cam đi, người gì mà như thiếu sức sống vậy.

Yên tâm tôi không bỏ thuốc làm hại em đâu.”

Lệ Ái hít thở nhẹ, gương mặt nhỏ xinh đã ửng hồng sắp chuyển sang màu cà chua rồi.

Cô không nói gì chỉ “ừm” một tiếng sau đó bê ly nước cam lên uống một ngụm.

Vị chua ngọt vốn có của cam hoà cùng chút mật ong và đá lạnh rất nhanh khiến cho Lệ Ái cảm thấy dễ chịu.

Cô nhìn tập tài liệu mà Mạnh Thiếu Khiêm nói là hợp đồng kia, mắt âm thầm đọc từ trên xuống dưới….Hợp đồng tình nhân!

Mạnh Thiếu Khiêm rất thoải mái và kiên trì chờ đợi cô gái nhỏ đưa ra lựa chọn của mình….Cô chấp nhận thì tốt còn không chắc phải dùng biện pháp nhỉ? Từ khi nào anh sinh ra tính chiếm hữu như vậy? Lúc quyết định làm bản hợp đồng kia, anh chỉ nghĩ rằng mình nên đền bù lại chút gì đó vì đã lấy trinh tiết của cô, dù cho Lệ Ái gạt anh về tuổi thật….Nhưng song song đó anh càng muốn chiếm giữ cô gái này cho riêng mình, anh không biết vì sao nữa….Từ lâu rồi, từ giây phút tồi tệ kia anh đã không tin tưởng bất kì người phụ nữ nào ngoại trừ phụ nữ là người thân thuộc với anh.

Vậy mà cô gái này khiến cho anh cảm thấy có sự bình yên, thoải mái khi ở bên cô.

Đặc biệt bộ dáng quá ngoan ngoãn cam chịu ấy làm Mạnh Thiếu Khiêm anh vừa xót vừa thương….Có lẽ vì Lệ Ái còn quá nhỏ, quá non nớt, lần này trót dại cô may mắn gặp bà chủ kia uy tín, định mệnh lại làm cho anh gặp cô, chứ lỡ gặp phải những người có tâm địa xấu thì làm sao? Bây giờ cô có còn nguyên vẹn trước mặt anh xem hợp đồng hay vào bệnh viện chăm mẹ không? Hay chính là bị người ta bắt đi làm việc như cô đã gan dạ trót dại là bán thân….

Ở Lệ Ái có sự ngây thơ thuần khiết, mỏng manh nhưng đâu đó lại hình thành nên sự gan dạ, điều này Mạnh Thiếu Khiêm rất thích ở cô.



Nữ sinh bây giờ đa phần chỉ đam mê son phấn, yêu đương, thậm chí muốn trở thành sugar baby để được sống trong sung sướng, mấy ai được như cô gái nhỏ này….Nữ sinh đúng kiểu nữ sinh, đồng phục gọn gàng, phẳng phiu, tóc cột cao đuôi ngựa, mặt mộc không son phấn, chân đi bata, vai mang balo trông năng động đúng với lứa tuổi….Cô như ánh nắng mùa thu dịu dàng bất ngờ xuất hiện sưởi ấm trái tim vốn đã nguội lạnh của anh khiến anh cảm thấy cuộc sống này vẫn còn có ánh sáng….Anh muốn cô gái này, ngoài anh ra không ai được phép chạm vào cô nữa.

Lệ Ái đọc xong hợp đồng, e dè nhìn Mạnh Thiếu Khiêm rồi ngập ngừng:

“Nếu…nếu tôi đồng ý anh có xoá nợ không? Tôi có được đi học nữa không? Anh có cho phép tôi đến thăm mẹ không?”

Mạnh Thiếu Khiêm bật cười, nụ cười chỉ nhẹ thoáng qua nhưng để lại cho Lệ Ái bao cảm xúc rung động….Cô nghĩ tâm hồn vẫn còn thiếu nữ nên sinh ra cảm mến là bình thường…Tuổi này rất mơ mộng, người đàn ông đối diện lại quá anh tuấn đương nhiên Lệ Ái phải có phần rung động rồi….

Mạnh Thiếu Khiêm cất tiếng trả lời:

“Tôi không phải khủng bố mà cấm đoán em, thường ngày của em thế nào thì thế nấy, đó là tự do là quyền lợi của riêng em, muốn làm gì thì làm.