Mạnh Thiếu Khiêm tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, rất lâu rồi anh mới có thể ngủ sâu đến như vậy.
Đưa tay day day thái dương rồi sờ sang bên cạnh…Trống không!.
Anh ngồi dậy, tấm chăn vốn đặt ngang bụng nay dịch xuống dưới làm rộ ra phần thân trên vô cùng quyến rũ.
Nhìn quanh phòng một hồi mắt lại dán qua chỗ nằm bên cạnh.
Con thỏ nhỏ kia chạy đi đâu rồi không biết….Đừng nói là sợ nhé….anh tiết chế lắm rồi mà nhỉ…?
Vươn người một cái, Mạnh Thiếu Khiêm đứng dậy vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Cả người vô cùng dễ chịu, có lẽ do ôm cô gái nhỏ trên người mang hương thơm thuần khiết kia…
Cho đến khi Mạnh Thiếu Khiêm từ trên phòng đi xuống, anh vốn muốn đi tìm Lệ Ái thì mũi vô tình ngửi thấy hương thơm thức ăn từ bếp.
Lần theo mùi hương, đôi chân dài từng bước đi xuống nhà bếp thì bắt gặp Lệ Ái đang cặm cụi thái rau củ, hình như chuẩn bị nấu thêm món gì đó.
Tiến đến bên cô khẽ cất tiếng:
“Biết nấu ăn sao?”
Lệ Ái đang miệt mài với các món ăn nên nào để ý đến xung quanh.
Cô có sở thích với nấu ăn và nghệ thuật nhất là với hội hoạ nên khi thấy nhà bếp thoáng đãng, rộng rãi, có đủ thiết bị dụng cụ cùng nhiều nguyên liệu liền không kiềm được mà bắt tay vào chế biến một số món làm bữa tối.
Không biết Mạnh Thiếu Khiêm ăn gì mỗi ngày vì cô nghĩ sẽ có người giúp việc nhưng mà từ lúc đến đây, Lệ Ái nhìn đi nhìn lại chỉ có mỗi anh với cô cùng vài vệ sĩ.
Khi thức dậy và muốn tham quan sơ lược nhà anh thì vệ sĩ cũng không còn nữa… Nghĩ nghĩ chắc Mạnh Thiếu Khiêm dậy sẽ đói bụng nên cô mới xuống bếp tìm hiểu rồi ở luôn trong đây nãy giờ.
Nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, Lệ Ái mới ngẩng lên, động tác thái rau củ cũng dừng lại.
Thói quen day môi dưới lại hiện lên sau đó mới e dè đáp:
“Biết chút chút, cũng có học trên mạng vài món.
Em sợ anh sẽ đói bụng nên xuống đây nấu vài món.
Anh có muốn ăn không, hay là anh đặt đồ ăn đến hoặc đi ra ngoài dùng bữa tối?”
Từ lúc chiều khi cùng Mạnh Thiếu Khiêm trầm luôn trong dục vọng, Lệ Ái đã thay đổi cách xưng hô.
Cô thấy gọi như vậy cũng thuận miệng, dù sao anh đối với cô lớn hơn nhiều tuổi nên gọi như vậy là đúng.
Mà khi nghe cô đổi cách xưng hô, Mạnh Thiếu Khiêm không nói mà chỉ nở nụ cười nhẹ.
Lệ Ái xem như anh đồng ý, cứ thế mà làm thôi.
Mạnh Thiếu Khiêm vén vài sợi tóc rơi xuống trên trán cô, mắt dời đến nơi cần cổ có vài dấu hôn vẫn chưa hết sưng còn hơi đỏ mà nhếch môi…Làn da mỏng thật, đã thế còn trắng nữa, in dấu lên rất khó biến mất.