Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 6: Chương 6





Lệ Ái căng thẳng ngồi đối diện với người đàn ông trên sofa, hai tay vò vào nhau, hơi thở khi phát ra cũng thật khẽ vì sự sợ hãi trong lòng.

Còn Mạnh Thiếu Khiêm, từ lúc trở về biệt thự và cùng Lệ Ái đến sofa trong thư phòng cho cô giải bày thì cũng không phát ra tiếng nào, cặp mắt sắc như chim ưng chỉ lặng lẽ quan sát con thỏ nhỏ đối diện mình.

Bộ dáng sợ hãi của cô làm anh có chút buồn cười trong lòng, sao lúc khai giả hồ sơ không sợ hãi như vậy đi nhỉ? Mà anh đáng sợ thế sao? Từ lúc gặp mặt, cô gái nhỏ này chỉ thuận theo anh, anh kêu gì nghe nấy, bảo cô thế nào thì cô thế nấy, ngoan ngoãn không chống đối.

Ít phút nữa trôi qua, Mạnh Thiếu Khiêm mới bắt đầu cất tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng:

“Sợ tôi?”

Lệ Ái căng mắt khẽ lắc đầu sau đó lại gật đầu rồi lại lắc đầu.

Cô đang lo sợ bối rối vì cái người đằng đằng sát khí này…Có khi nào sau khi nói chuyện xong anh thủ tiêu cô không nhỉ? Quan sát kĩ cô biết anh là người không tầm thường, có danh có tiếng, cô lại gạt người ta như vậy nếu để người ngoài biết chắc chắn không hay.

Vì vậy anh sẽ tìm cách bịt miệng cô lại, phòng ngừa còn hơn mà….Chết rồi, chết thiệt rồi đó…!

Mạnh Thiếu Khiêm quả thật từ lúc gặp cô liền không màng đến bản chất lạnh lùng thường ngày, thay vào đó khoé môi đôi lúc sẽ nhếch lên vài tia thích thú, trong lòng muốn cười nhưng phải kiềm lại….Chưa bao giờ khi ở trước mặt nữ giới anh lại có cảm giác bình yên, thoải mái đến vậy.

Là vì cô gái này còn là nữ sinh trên người toát lên sự thanh thoát, thuần khiết so với những cô gái trưởng thành, sành đời hay vì một lí do nào khác mà anh vẫn chưa tìm ra được….

Giọng nói trầm thấp lại tiếp tục vang lên:

“Lệ Ái?”

“Hả?”

Mạnh Thiếu Khiêm nhìn phù hiệu trên áo cô rồi kêu một tiếng như vậy làm cho Lệ Ái đang thả hồn trong suy nghĩ riêng mà trả lời trong vô thức.

Khi ổn định lại tinh thần thì Lệ Ái mới ngượng ngùng cúi đầu xuống né tránh.

Còn Mạnh Thiếu Khiêm thì lập lại lặng lẽ cái tên vừa mới gọi trong đầu.



“Lệ Ái” tên nghe rất êm tai nhưng lại thể hiện được tâm tư từ người đặt.

Không biết vì sao anh lại rất thích cái tên này, dễ nghe dễ gọi, mà người sở hữu nó thì rất ngoan và biết điều.

Người và tên đều bỗng nhiên làm cho Mạnh Thiếu Khiêm nổi lên tính chiếm hữu mà không có nguyên nhân….Anh quả nhiên là điên rồi..!

Nhanh chóng lấy lại phong thái uy nghiêm, người đàn ông lạnh mặt, đôi mắt đen lạnh xoáy thẳng vào cô gái ngồi đối diện cất giọng trầm thấp:

“Là học sinh cấp ba không lo học hành lại đi bán thân?”