Chương 5: Siêu năng lực
"Giết ta? Các ngươi muốn g·iết ta? Xác định?"
Thiên Dạ hơi nghiêng nghiêng đầu, cũng không ngồi dậy.
"Đúng thế ranh con! Muốn trách thì trách mày quá ngu thôi!"
Tên mặt gian xảo tàn nhẫn cười một tiếng, đám người phía sau cũng bật cười, tương đương tự tin và thong dong. Một bên khác, người đàn ông trung niên cũng khổ sỡ lắc đầu, hắn còn đang hi vọng mong manh mình được ai đó cứu đây, nhưng lại đụng ngay thằng nhóc đầu óc có vấn đề, bây giờ thì chút hi vọng nhỏ đó cũng lụi tàn rồi.
"Vậy thì, hắn là con mồi của tôi!"
Trong bốn người phía sau mặt gian xảo, một gã đàn ông cao gầy, mặt dài như ngựa, tay xách trường đao bước lên phía trước.
"Cũng được, nếu các ngươi đã muốn vậy, thì ta sẽ tự mình kiểm chứng xem các ngươi mạnh tới mức nào."
Thiên Dạ vừa nói vừa chậm rãi đứng thẳng người dậy, vốn dĩ ý định của hắn chỉ là yên lặng mà xem, tên trung niên kia oán khí tập trung trên người hắn không nhẹ, cũng không phải hạng người tốt lành gì, hắn không phải thánh nhân, hắn không có trách nhiệm phải cứu người.
Nhưng nếu mấy tên kia cả hắn cũng muốn g·iết, thì hắn cũng không ngại tự mình thể nghiệm và ước lượng chiến lực của Trái Đất thông qua bọn chúng.
Gã mặt ngựa xách đao nghe Thiên Dạ nói vậy thì nhíu mày lại.
"Ranh con, có một số lời không nên nói ra, nếu không sẽ phải trả giá rất đắt đấy."
Vừa nói xong, cả người hắn đã cực nhanh lao tới, như một mũi tên rời khỏi cánh cung, chớp mắt một cái đã vượt qua khoảng cách vài chục mét, khi chỉ còn vài mét là đã đến chỗ Yami, hắn nhảy lên, vung đao chém xuống.
"Phần Diễm Trảm!"
Tên mặt ngựa thét lên, đó là tên tuyệt kỹ của gã, một đao này lóe lên rừng rực lửa đỏ, độ nóng kinh người kèm theo tiếng xé gió vun v·út, nếu b·ị c·hém trúng, dù là một con voi cũng có thể b·ị c·hém làm đôi. Về phần thằng ngu kia, tuyệt đối là sẽ bị cắt ra hai nửa, không chỉ có thế, mà cắt xong còn sẽ bị thiêu ra tro cặn.
"Hừ!"
Sắc mặt gã mặt ngựa vặn vẹo dữ tợn, hắn từng g·iết người vô số, khát máu đã trở thành bản tính, cứ mỗi lần g·iết c·hết con mồi, hắn lại cảm thấy một luồng cảm giác khoan khoái khiến cho toàn thân hưng phấn. Đặc biệt là đối với mấy thằng ngu ngốc thế này, hắn muốn dùng sức mạnh cao nhất để dọa sợ bọn chúng, hưởng thụ biểu cảm run rẩy sợ hãi của con mồi là một việc làm đầy khoái cảm.
"Hả?"
Nhưng là, biểu lộ của hắn độ nhiên đông lại, lưỡi đao cách mái đầu màu trắng kia chỉ vài phân nhưng lại không cách nào tiến thêm được nữa, bởi vì nó đang bị hai ngón tay thon dài vững vàng kẹp lại.
Con ngươi của hắn co rụt lại, không cách nào che giấu kinh ngạc và rung động. Một đao này, gã mặt ngựa đã dùng tới bảy phần toàn lực để mà chém xuống, vừa nhanh vừa mạnh lại vô cùng sắc bén, còn được bao bọc trong ngọn lửa siêu năng lực của hắn, chưa kể cây đao này rèn từ hợp kim đặc chế dù là bức tường thép dày một mét cũng có thể dễ dàng cắt qua như cắt đậu hũ. Tên tóc trắng kia rõ ràng là một người bình thường, hoàn toàn không có năng lượng dao động đặc trưng của siêu năng lực gia, làm sao có thể đỡ lại?
"Đang đánh nhau mà ngươi hô to gọi nhỏ làm gì thế? Tên tuyệt chiêu à? Có ý nghĩa gì không? Cơ mà trình độ của các ngươi chỉ có bấy nhiêu? Có hơi thất vọng..."
Âm thanh trẻ tuổi thản nhiên theo miệng của thiếu niên tóc trắng phát ra, làm cho tên mặt ngựa cảm thấy ớn lạnh sóng lưng, tim đập liên hồi.
Hắn tung hoành trong giới sát thủ nhiều năm, siêu năng lực gia g·iết qua cũng không ít, đến mức mọi người sợ hãi gọi hắn bằng danh hiệu Tuyệt Đao, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh quái dị thế này.
Trong mắt hắn, cái tên ngu ngốc kia chẳng qua là một người thường, nhẹ nhàng vung đao cũng có thể chém c·hết, vậy mà một đao dùng tới bảy mươi phần trăm sức mạnh lại bị hời hợt đón đỡ, nhiệt độ kinh người từ ngọn lửa đừng nói làm tổn thương, cả lông tóc và quần áo tên kia cũng không hề sứt mẻ mảy may, một vết cháy sém nhẹ còn không có.
"Lẽ ra chúng ta không ai phạm gì nhau, ta cũng không cần nhọc công, nhưng các ngươi lại lựa chọn đường c·hết."
Thiên Dạ khẽ nói, tay hơi dùng lực, keng một tiếng vang lên, cây đao rèn bằng hợp kim đặc chế lập tức gãy đôi trong ánh mắt trừng to vì kinh ngạc của tên mặt ngựa. Vẫn giữ lưỡi đao gãy bằng hai ngón tay, nhìn cũng không nhìn, Thiên Dạ tùy tiện ném ra.
Xẹttttt!
Lưỡi đao xé gió lao đi, ngay lập tức cắt ngang cổ gã mặt ngựa, thế đi vẫn không giảm xuống mà hóa thành một tia sáng sắc lạnh biến mất trên trời đêm.
"Mày... mày... chuyện này..."
Gã mặt ngựa ngây ngẩn cả người, một đao kia nhanh tới cực hạn, nhanh tới mức hắn còn chưa kịp nhận ra là đã bị nó bắn xuyên qua cơ thể. Ánh mắt tràn đầy sợ hãi, tuyệt vọng thẳng đến khi đầu lìa khỏi cổ, thân thể ầm vang ngã xuống đất không còn động đậy, triệt để c·hết đi, hắn vẫn không tin được sẽ có một ngày mình vậy mà c·hết trong tay một thiếu niên nhìn qua chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi.
"Tuyệt Đao!"
"Cái gì?"
"Không thể nào!"
"Vô lý!"
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và nhanh chóng, từ lúc cái tên kia lao lên, tới lúc rơi đầu bỏ mình, cũng chỉ diễn ra trong thời gian mấy chục giây, tận lúc này bọn người bên kia mới kịp thời phản ứng.
Đồng bọn nhiều lần hợp tác cứ như vậy c·hết đi? C·hết trong tay một thiếu niên? Mà lại còn đơn giản như vậy?
Tại trong cảm nhận của bọn chúng, năng lượng trên người tên này so với người thường còn muốn thấp hơn một chút, tuyệt đối không thể nào là siêu năng lực gia được. Nhưng cái kẻ tầm thường ấy lại thình lình biến thành một tồn tại đáng sợ, tiện tay là đã khiến đồng bọn của chúng đầu lìa khỏi cổ, mà chúng còn chẳng kịp nhìn thấy hắn làm thế nào. Khỏi phải nói trong lòng chúng lúc này cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi tới nhường nào.
Kể cả người trung niên cũng mặt mày ngơ ra, hắn vậy mà thật sự được cứu. Đánh bậy đánh bạ lại đụng ngay phải một người mạnh không tưởng.
"Tới lượt các ngươi."
Thiên Dạ xoay chuyển ánh mắt, hướng về gã gian xảo và ba tên đồng bọn còn lại lúc này đã trợn mắt ngoác mồm, hồn vía ở tận mây xanh.
Giờ phút này, chúng lại không tiếp tục thong dong tự tin nữa, có chăng chỉ là vô tận hoảng loạn. Thiếu niên nhìn có vẻ bình thường trước mặt chắc chắn là một kẻ cực mạnh. Nói về sức mạnh, trong cả nhóm thì gã mặt ngựa bí danh tuyệt đao là mạnh nhất, nhưng cũng chỉ có thể ôm hận c·hết đi, kẻ trước mặt tuyệt đối không phải bọn chúng có thể chống lại.
Còn tại sao chúng lại không cảm nhận được gì, vấn đề đó so với mạng sống thì còn quan trọng sao?
"Mau chạy thôi!"
Không hề do dự, không thèm quan tâm tới tên mặt gian xảo, dù sao chúng cũng chỉ là quan hệ thuê mướn, trước uy h·iếp sinh mạng, loại ràng buộc này mong manh không đáng kể, cũng không muốn vì đồng bọn báo thù hay nhặt xác, cả bọn giẫm mạnh xuống đất, nhanh chóng nhảy lùi về sau. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, chỉ cần sống được thì mọi việc về sau có thể tính toán trở lại.
"Chạy?"
Mí mắt khẽ nâng lên, lộ ra một đôi con ngươi trống rỗng không chút cảm tình, Thiên Dạ vô tư lự nâng tay lên, đấm vào không khí. Lập tức, không khí nổ tung, khói bụi mù mịt, hóa thành một cơn cuồng phong cuốn theo đất cát càn quét mọi thứ xung quanh, lao thẳng về phía ba người vừa nhảy lên không trung.
Oanh một tiếng, cả ba bị luồng sức mạnh vô hình giằng xé, trong nháy mắt b·ị đ·ánh nát như tương, trở thành ba đống bầy nhầy máu thịt be bét rớt xuống đất, mùi máu tanh tràn ngập.
"Quái... quái... quái vật!"
Nhìn thấy bốn sát thủ siêu năng lực mà mình tốn rất nhiều tiền mời chào lại bị thiếu niên kia toàn diệt trong nháy mắt. Tên gian xảo sợ hãi gần như muốn điên, hắn hối hận, lẽ ra đã thành công, tại sao lại muốn hạ nhục đối phương mà không xuống tay ngay. Hơn nữa hạ nhục thì cũng thôi đi, tại sao lại trêu vào tên quái vật kinh khủng này.
Nhưng đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận, một viên sỏi từ chân con quái vật lao đi đập tan dòng suy nghĩ của hắn, cũng mang theo sinh mệnh hắn chấm dứt. Cái xác không đầu ngã ầm xuống đất.
Toàn bộ thời gian còn chưa tới ba phút, cả một đám siêu năng lực gia toàn bộ c·hết sạch, thậm chí c·hết không toàn thây, nhìn rợn cả người.
Thiên Dạ không vì g·iết người mà tâm tình trở nên hỗn loạn, cơ hội hắn đã trao, chỉ là chúng tự tìm đường c·hết thôi. Nhưng là ánh mắt của hắn lại có chút quái dị.
"Cách vận dụng năng lượng của Trái Đất kém cỏi vậy sao? Chỉ biết gồng sức? Hay là do đám người này kém cỏi? Có lẽ hôm nào phải thử với con bé Khinh Vũ đó..."
Hắn sờ sờ cằm suy ngẫm, rồi lại nhìn quét ra năm cái xác không còn toàn vẹn, một chút cũng không lo lắng. Lấy khoa học công nghệ của Trái Đất hiện tại, kể cả vận dụng tất cả để điều tra ra nguyên nhân c·ái c·hết cũng không biết làm được hay không, chứ đừng nói là liên hệ mọi chuyện đến trên đầu hắn.
Bỗng nhiên, bịch bịch hai tiếng, người trung niên quỳ mọp ra đất đối với Thiên Dạ cúi người cung kính.
"Cảm ơn ngài siêu năng lực gia cao cấp đã ra tay cứu giúp!"
Hắn nói, chất giọng run run.
"Cảm ơn? Không cần, từ đầu ta đã không có ý định cứu ngươi rồi, ta g·iết bọn chúng chỉ vì chúng muốn g·iết ta, chỉ vậy thôi!"
Thiên Dạ khoác khoác tay, ra hiệu cho hắn đứng dậy, thi lễ cái gì gì đó, hắn không cần.
Nhưng người trung niên vẫn không đứng lên mà vẫn cúi mọp đầu xuống:
"Dù lý do là gì, nhưng việc cậu đã cứu tôi cũng là sự thật, ơn này Lý Nguyên Bá tôi sẽ không quên, hơn nữa cậu còn là một siêu năng lực gia cao cấp, cái quỳ này là đương nhiên."
"Siêu năng lực gia cao cấp? Cái đồ chơi gì?"
Nghe người trung niên tự xưng là Lý Nguyên Bá gọi mình bằng một danh từ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Thiên Dạ không khỏi hiếu kỳ.