Chương 6: Đẳng cấp sức mạnh
"Phải, bốn người kia cũng là nhân vật nổi danh trong giới sát thủ. Đặc biệt là Tuyệt Đao, cậy vào năng lực trung cấp của mình và một thanh đao đặc chế, hắn tung hoành ngang dọc khắp nơi, ít ai sánh kịp. Nhưng nhân vật như vậy vẫn bị cậu nhẹ nhàng không tốn sức g·iết đi rồi, sức mạnh của cậu chắc hẳn phải là dạng cao cấp không thể nghi ngờ."
Lý Nguyên Bá nghiêm túc nói, bên trong ánh mắt hắn thấp thoáng một vài tia kính ngưỡng.
"Cao cấp? Trung cấp? Là cái đồ chơi gì?"
Thiên Dạ nghiêng nghiêng đầu, có chút kinh ngạc.
Trước câu hỏi của hắn, Lý Nguyên Bá cũng thoáng qua một chút bối rối, người thiếu niên có vẻ không hề biết gì về những thứ bản thân nói tới.
"Hiểu rồi! Thiếu niên này cũng chỉ mới vừa thức tỉnh năng lực, đối với những chuyện này không biết chút gì là lẽ đương nhiên."
Trên thực tế suy nghĩ này của Lý Nguyên Bá cũng không sai biệt lắm, Thiên Dạ đúng là vừa thức tỉnh cách đây không lâu, tính ra cũng chỉ mới vài giờ đồng hồ trước. Khác biệt ở chỗ thứ thức tỉnh trong hắn lại không phải là siêu năng lực mà thôi.
Nghĩ tới đây, Thiên Dạ liền giải thích:
"Cậu có lẽ thức tỉnh năng lực chưa bao lâu nên còn chưa rõ, trong khoảng thời gian ba mươi năm trở lại đây, số người thức tỉnh năng lực không hiểu vì cái gì đột nhiên tăng nhiều, vì vậy để tiện cho việc phân cấp, các siêu năng lực gia đã giao ước với nhau và tạo ra một hệ thống cấp bậc dựa vào lượng aura và khả năng của mỗi cá nhân. Cơ bản là có level 1 tương đương với sơ cấp, level 2 là trung cấp và level 3 - cao cấp. Bốn siêu năng lực gia cậu đã g·iết kia đều là level 2, nên tôi mới nghĩ cậu phải ở level 3 thì mới có thể làm nhẹ nhàng như vậy..."
"Hở? Vậy ra cái năng lượng mà mình cảm thấy tên là aura..."
Thiên Dạ ngẫm nghĩ.
"Phải rồi. Ngươi nói là trong vòng ba mươi năm trở lại đây số lượng siêu năng lực gia đột nhiên tăng nhiều? Nghĩa là trước đó cũng tồn tại siêu năng lực gia?"
"Chính xác là vậy!"
"Nếu họ đã tồn tại lâu tới vậy thì tại sao sự tồn tại đó không được công bố rộng rãi trong xã hội? Tại sao lại ít người biết tới họ như vậy?"
Ít nhất là đối với Thiên Dạ thì mười bảy năm qua hắn không hề biết tới đám người này vậy mà thật sự tồn tại. Mặc dù hắn đã có suy đoán, nhưng Thiên Dạ vẫn muốn chứng thực.
"Về việc này thì siêu năng lực gia có sức mạnh ưu việt hơn người thường quá nhiều, một người đủ mạnh thậm chí còn không sợ súng ống. Do đó nếu để người thường biết tới sự tồn tại của họ thì sẽ gây ra bất an và hỗn loạn không nhỏ vì vậy nên chính phủ luôn tìm cách để bưng bít mọi thông tin, không để nó lộ ra với dân thường. Nhưng càng gần đây thì việc bùng phát siêu năng lực bắt đầu xảy ra quá dồn dập, tôi nghĩ không sớm thì muộn, chuyện này trước sau gì cũng toàn bộ lộ ra ánh sáng..."
Lý Nguyên Bá cảm thán nói, hắn cũng tính là một nhân vật tầm cỡ trong t·hế g·iới n·gầm ở Thiên Thanh, nếu không cũng chẳng biết nhiều như vậy.
"Không khác ta nghĩ là bao, được rồi, những thông tin này với ta bây giờ tương đối giá trị, nếu như ngươi muốn báo ơn thì như vậy đã đủ rồi."
Dứt lời, không để Lý Nguyên Bá có cơ hội nói thêm cái gì, Thiên Dạ dứt khoát xoay người bỏ đi. Để lại Lý Nguyên bá ngẩn ngơ một mình tại chỗ, hắn muốn đuổi theo để hỏi thân phận người đã cứu mình, nhưng lại quá mệt mỏi nên chỉ có thể ngồi bệch ra đất mà nhìn thân ảnh đó khuất dần trong bóng tối.
Xoẹt! Xoẹt!
Thiên Dạ vừa đi chưa bao lâu, vài tiếng xé gió vang lên, hơn mười người đột nhiên xuất hiện tại vách đá này. Trong đám người, một gã đàn ông râu quai nón cao to lập tức chạy đến Lý Nguyên Bá đang quỳ trên đất lo lắng hỏi:
"Đại ca, anh không sao chứ?"
"Chỉ là v·ết t·hương ngoài da, không nghiêm trọng lắm!"
Người đàn ông râu quai nón thở phào một hơi, rồi lại căm tức hỏi:
"Tên phản phúc đâu rồi? Phải băm nó thành vạn mảnh tôi mới hả cơn giận này!"
"C·hết rồi!"
"C·hết?"
Lúc nãy vì quá lo lắng cho Lý Nguyên Bá mà râu quai nón không để ý xung quanh, giờ chú ý tới quan cảnh nơi này hắn lập tức hít một hơi khí lạnh.
"Chuyện này... Ai đã làm?"
"Một thiếu niên."
"Một thiếu niên?"
Nghe tới đây râu quai nón không khỏi nhíu mày lại.
"Được rồi! Đại Lang, vận dụng tất cả khả năng có thể của Thiên Lang Hội để tìm một người! Một siêu năng lực gia cao cấp level 3, nếu có thể kết bạn thì không còn gì tốt hơn nữa!"
Lý Nguyên Bá nghiêm giọng nói, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
***
Dạ Anh Khu, Liên Khinh Vũ lặng yên đứng trên ban công, ánh mắt hướng về đâu đó xa xăm ngoài kia, giữ nguyên trạng thái này thêm hai mươi giây nữa, thậm chí chớp mắt một cái cũng không, cuối cùng cô bé cũng quay người hướng mắt vào trong, ánh mắt vô cảm khiến người khác không thể đọc được cảm xúc của Khinh Vũ bây giờ.
"Trời gần sáng rồi, hắn thật sự định ở bên ngoài cả đêm..."
Cô trầm tư ngẫm nghĩ, Thiên Dạ hôm nay có hơi xa lạ so với hình ảnh một thiếu niên lúc nào cũng cuối đầu khép nép mọi ngày, không chỉ không khép nép mà còn tự tin tới kỳ quặc.
Ban đầu, Liên Khinh Vũ cho rằng Thiên Dạ có thể đã thức tỉnh nên khiến lòng tự tin của hắn trở nên bành trướng. Nhưng suy nghĩ này ngay lập tức bị cô bác bỏ, bởi vì thân phận đặc thù của mình, Thiên Dạ sớm đã bị Liên Gia âm thầm kiểm trắc tiềm lực.
Và sau bao kết quả nghiên cứu, đánh giá dành cho hắn cũng được đưa ra, đó chính là sẽ không cách nào thức tỉnh, không có tiềm năng đặc biệt gì đáng nói, một con người tầm thường, không hơn.
Đối với khoa học công nghệ của Liên Gia, Liên Khinh Vũ vẫn tương đối có tự tin, nếu Thiên Dạ được đánh giá là không thể thức tỉnh vậy thì nghĩa là hắn sẽ không thức tỉnh.
"Dù sao một cô nhi trong mắt những kẻ quyền cao chức trọng, ai sẽ quan tâm hắn ta sống, c·hết?"
Câu nói của Thiên Dạ một lần nữa hiện ra trong đầu cô bé, ngẫm lại thì đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với cô, còn là nói nhiều như vậy.
"Không lẽ... hắn ta b·ị đ·ánh nhiều quá nên phát ngáo rồi?"
Một vệt lo lắng nhỏ nhoi xuất hiện nơi đáy mắt Liên Khinh Vũ nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường.
Đừng hiểu lầm, Liên Khinh Vũ lo lắng không phải bởi vì cô có tình cảm đặc biệt với Thiên Dạ hay gì. Hai người vốn dĩ phải là hai đường thẳng song song không có giao điểm, nếu không phải vì bản tính tùy hứng của ông nội cô, thì có lẽ họ vẫn không bao giờ tiếp xúc, Khinh Vũ có thế giới của mình,
Thiên Dạ có thế giới của hắn, cơ bản là không cùng tầng thứ.
Đối với Liên Khinh Tuyết - chị cô bé cũng vậy, nhưng Liên Khinh Tuyết biết tận dụng điều này như một cơ hội. Sử dụng mối hôn sự hoang đường do ông nội hai người đưa ra làm một tấm khiên chắc chắn chống lại số phận vì lợi ích của Liên gia mà phải liên hôn với thế lực nào đó, lấy một người không hề yêu thương hay quen biết. Phế vật như Thiên Dạ tương đối dễ khống chế trong tay, dù Liên Khinh Tuyết có làm gì, hắn cũng không có tư cách lên tiếng phản đối. Dù gì thì cô cũng không có ý định thật sự làm vợ của hắn.
Vì vậy nỗi lo của Liên Khinh Tuyết cơ bản là xuất phát từ tinh thần trách nhiệm mà thôi, cũng là vì lời hứa sẽ phần nào quan tâm tới Thiên Dạ với người ông quá cố.
Ban đầu, Liên Khinh Vũ chỉ để sự quan tâm của mình dừng lại ở mức lo ăn uống và chỗ ở, còn hắn b·ị đ·ánh thế nào, b·ị b·ắt nạt ra sao, cô bé chẳng để tâm lắm, chỉ cần không nguy hại tới tính mạng là được. Nhưng lần này thì khác, b·ị đ·ánh tới ngáo luôn thì vấn đề cũng không nhẹ...
***
Công viên trung tâm của thành phố Thiên Dạ, dù trời chỉ mới tờ mờ sáng nhưng cũng đã khá nhộn nhịp bởi tiếng nô đùa ríu rít của trẻ con, âm thanh chạy bộ, rèn luyện thân thể của thế hệ thanh niên và các cụ già cùng nhau tập dưỡng sinh trong sương sớm.
"Anh còn định nằm đó tới bao giờ?"
Dưới một gốc cây to, Thiên Dạ nhíu mày tỉnh lại bởi một cú tát vào mặt, khi đôi mi nặng trĩu nhấc lên, đập vào mắt hắn là một đôi mắt hồng ngọc trên gương lạnh lùng nhưng tinh xảo cùng mái tóc bạch kim lấp lánh, giống như một con búp bê lạnh lùng vô cảm.
"Liên Khinh Vũ? Sao ngươi lại ở đây? Ta tưởng ngươi đang giận..."
Dụi dụi mắt, hắn nghi ngờ hỏi.
"Tôi không nhỏ mọn tới vậy đâu, đứng lên, hôm nay không phải anh phải đi học sao?"
"À phải..."
Vươn vai một cái, Thiên Dạ nắm vào một cái mắt lồi trên thân cây rồi ngồi dậy. Trong lòng thì thầm nói: "Ngươi chỉ nhỏ mọn tới mức đuổi ta ra khỏi nhà trong đêm thôi..."
"Còn đứng đó làm gì? Đi thôi!"
"Đi đâu?"
"Tới trường! Hôm nay tôi sẽ đưa anh đi!"
Liên Khinh Vũ lạnh nhạt nói, rồi quay người đi trước, hướng về một chiếc Limouse đen đậu cách đó không xa.
"...."
Bất đắc dĩ Thiên Dạ chỉ có thể im lặng đi theo.
***
Ngồi trên chiếc Limouse đang bon bon chạy trên đường, Thiên Dạ nhìn sang con búp bê vô cảm đang ưu nhã nhấp nhẹ ngụm trà ngồi phía đối diện, lại nhìn sang nữ hầu đang ngồi trên ghế lái, cuối cùng, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài nói:
"Ngươi thật sự muốn đưa ta đi học? Ta thấy không cần thiết đâu, ta còn định sẽ không tới trường nữa đây..."
"Không phải trước đây anh từng nói học tập là con đường duy nhất có thể giúp anh đoạt lấy tôn nghiêm sao? Bây giờ đổi ý?"
Đặt tách trà trên tay xuống, Khinh Vũ khẽ liếc nhìn hắn.
"Đúng là trước đây ta có nghĩ thế..."
Thiên Dạ nhíu mày, đó là quảng thời gian mà hắn chẳng thể làm gì khác ngoài cắm đầu vào học. Vì khi đó, học tập là thứ duy nhất hắn có thể làm, vì một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng hiện tại thì, hắn không thấy việc học là cần thiết cho lắm.
"Mà thôi, kệ vậy..."
"Thay vào đi!"
Liên Khinh Vũ chẳng biết từ nơi nào lấy ra một bộ đồng phục học sinh, ném qua cho hắn.
"Đây là... ngươi chắc không phải là đang bảo ta thay ở nơi này đấy chứ?"
"Cũng không phải là chưa từng thấy qua, anh ngại cái gì?"
Khóe mắt Thiên Dạ giật giật.
"Thôi được rồi..."