Chương 4: Đuổi cổ
Liên Khinh Vũ cúi đầu trầm mặc, không phải là vì không nghe nổi những gì Thiên Dạ nói quá lên cùng thái độ tự kiêu của hắn nên chịu thua. Cô bé không lên tiếng là bởi vì cô biết rằng điều Thiên Dạ nói không sai, làm tiểu thư của Liên Gia, Liên Khinh Vũ biết được rất nhiều thông tin mà người thường không cách nào chạm tới, trên đời thật sự tồn tại những kẻ sở hữu sức mạnh vượt bậc mà tiền tài và quyền thế khi so sánh với đó thì chẳng khác gì gió nhẹ mây mờ.
"Anh ta nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh ta đã biết được gì đó?"
Liên Khinh Vũ lẩm bẩm, nhưng suy nghĩ mãi cũng chẳng có câu trả lời, cô bé quyết định ngẩng đầu lên, muốn quan sát Thiên Dạ thật kỹ càng từ đầu tới chân hòng tìm ra manh mối nào đó.
Chỉ là thiếu niên tóc trắng đối diện với cô bé chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi bể tắm và đi mất rồi.
"Thôi kệ vậy, chắc là mình nghĩ nhiều, có lẽ thuần túy là trùng hợp thôi."
Nghĩ vậy, Khinh Vũ cũng vươn người đứng dậy, bước ra khỏi bể tắm.
***
Lật qua lật lại cái nùi giẻ lấm lem từng là bộ đồ của mình, Thiên Dạ thở ra một hơi, hắn vừa mới nhớ ra đây là bộ đồ duy nhất của hắn lúc này, mấy bộ còn lại bẩn cả rồi chưa kịp giặt, mà hắn thì không có ý định mặc lại đồ bẩn.
Mất vài giây ngẫm nghĩ, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn, Thiên Dạ đi rảo bước về một hướng.
***
Sau khi đã lau khô tóc, khoác lên người một bộ váy ngủ trắng nhạt kín kẽ, Liên Khinh Vũ quay trở về phòng mình với ý định làm một tách trà khuya và đọc sách một lúc trước khi đi ngủ, đây là thói quen của cô bé.
Nhưng là khi đứng trước cửa phòng mình, Khinh Vũ bỗng nghe thấy những tiếng sột soạt khe khẽ khiến đôi mày cô nhíu lại.
"Ai ở trong đó? Sanae và Konoe đã về từ chiều rồi mà? Chuột? Không, Sanae với Konoe làm sao có thể để cho có chuột xuất hiện trong phòng mình được..."
Khinh Vũ lầm bầm, cảm thấy kỳ quái, nhân tiện thì Sanae và Konoe là tên của hai nữ hầu ở Bạch Anh Khu.
"Chẳng lẽ là hắn?"
Bạch Anh Khu lúc này chỉ có hai người,
Thiên Dạ và Liên Khinh Vũ, loại trừ chính cô ra thì cũng chỉ còn lại hắn mà thôi.
Vốn dĩ cả Liên Khinh Vũ lẫn Liên Khinh Tuyết đều không thích ồn ào, nên cả căn biệt thự to lớn như thế này cũng chỉ có hai người phục vụ vào ban ngày, ban đêm thì chẳng có ai.
Liên Khinh Tuyết thường xuyên ra ngoài, rất ít khi ngủ lại tại nhà nên thành ra vào buổi đêm, chỉ có Liên Khinh Vũ và Thiên Dạ ở lại nơi này.
Liên Khinh Tuyết yên tâm để cô em gái nhỏ của mình ở một mình với kẻ đang ở tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu huyết khí thịnh vượng như Thiên Dạ?
Thật ra mà nói trong mắt cô thì Thiên Dạ là một tên phế vật, cho hắn thêm mười lá gan hắn cũng không dám có suy nghĩ bậy bạ gì. Hơn nữa dù cho hắn có dám đi nữa thì với cái thể trạng yếu ớt đó, Khinh Vũ có thể một ngón tay đánh lật mười thằng Thiên Dạ như thế.
Nên là theo Liên Khinh Tuyết thì chẳng có gì để lo lắng khi để em gái mình ở một mình với Thiên Dạ cả.
Trên đây là lý do Bạch Anh Khu lúc này tại sao lại chỉ có hai người, quay lại với Liên Khinh Vũ và cánh cửa, bây giờ cô bé cảm thấy cứ đứng đây ngẫm nghĩ thì thật vô nghĩa, cứ mở ra không phải rõ ràng ngay ư.
Két một tiếng, Liên Khinh Vũ đẩy cửa bước vào, và khung cảnh trước mắt làm đôi mắt hồng ngọc của cô trừng to ra.
Trên nền nhà vương vãi khắp nơi những mảnh vải vụn hai màu đen trắng mà cô bé có thể nhận ra chúng có nguồn gốc từ mấy bộ váy của mình.
Đáng nói nhất là, Thiên Dạ đang đứng trước chiếc gương lớn trong phòng cô, vuốt vuốt tà áo, một bộ đồ kỳ lạ tương tự như đồng phục học sinh màu đen, khác là tà áo khoác bên ngoài khá dài, gần tới đầu gối, ngoài ra nó còn có thêm một chiếc mũ trùm đầu đính lông trắng. Bộ đồ đó có cùng chất liệu với mấy mảnh vải vụn trên sàn, khỏi nói cũng biết nó được làm từ đâu.
"Anh đang làm gì?"
Liên khinh Vũ xông vào, cố kiềm nén không để mình biến thành một con đàn bà đanh đá la hét ngoài chợ cá, cô bé lạnh giọng hỏi, ẩn chứa vài phần tức giận.
"Tạm thời không có đồ mặc, nên ta làm một bộ thôi."
Thiên Dạ quay đầu lại nhìn cô, điềm nhiên trả lời.
"Anh phá đồ của tôi, để làm thành áo cho anh?"
Cúi người nhặt lên một mảnh vải vụn dưới chân, Liên Khinh Vũ run giọng hỏi, có thể nghe ra cơn thịnh nộ mà cô bé đang kiềm nén sắp bộc phát rồi.
"Ừ, đúng rồi."
Giống như không nhận ra cơn giận của cô bé, hắn thản nhiên thừa nhận.
"BIẾN RA NGOÀI!"
***
"Con bé đó không phải người thường..."
Thiên Dạ một mình dạo bước giữa đêm khuya thanh vắng, ánh mắt đạm nhiên mà tự tại, nhớ lại việc lúc nãy, hắn bật cười một tiếng. Trên người Khinh Vũ, hắn có thể cảm thấy một nguồn năng lượng sống cuộn trào ghê gớm, mức độ nồng đậm vượt xa người thường ít nhất trăm lần, ở chung với nhau cũng có vài tháng, vậy mà trước khi thức tỉnh, hắn lại không phát hiện cái gì, nếu không phải hôm nay thức tỉnh, có lẽ hắn vẫn còn sẽ tiếp tục u mê một đoạn thời gian dài nữa.
Trong trí nhớ của mười bảy năm qua, Trái Đất như cũ là Trái Đất, một hành tinh có sự phát triển của khoa học và kỹ thuật. Còn những thứ siêu nhiên như siêu năng lực, phép thuật hay ma quỷ... chỉ có thể nhìn thấy trong những tác phẩm tưởng tượng. Vốn dĩ Thiên Dạ còn cho rằng mình là kẻ duy nhất thật sự nắm giữ sức mạnh siêu nhiên trên hành tinh này, nhưng bằng việc tiếp xúc với Liên Khinh Vũ, hắn biết mình sai rồi. Hành tinh này không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó.
"Thú vị đấy."
Thiên Dạ cười nhạt, dù cho năng lượng của Khinh Vũ xa xa không sánh nổi hắn bây giờ, nhưng hắn không cho rằng sức mạnh của cô bé đã là cực hạn, hẳn vẫn có người mạnh hơn, chỉ là hiện tại hắn chưa thấy mà thôi.
Nói về Khinh Vũ, cô có vẻ tức giận không nhỏ, trực tiếp đuổi hắn ra khỏi cửa, đối với chuyện này, Thiên Dạ cũng chẳng mấy để tâm, dù sao hắn trở về Bạch Anh Khu cốt yếu cũng chỉ để tắm rửa và tìm đồ thay mà thôi. Còn việc ngủ ở đâu thì không quan trọng lắm, có giường thì tốt, không có hắn nằm trên cây cũng được.
Bất tri bất giác hắn đã vô tình đi tới một vách đá hiểm trở ven biển, nơi này sóng lớn cuồn cuộn, vách đá lại vừa cao vừa nguy hiểm, rớt xuống dưới thì mười phần chắc chín là đi gặp tổ tiên, do đó mà tương đối ít người lui tới nơi này, đêm khuya lại càng không, chắc trừ những người chán sống muốn chấm dứt cuộc đời.
Thiên Dạ đang định quay đầu trở về thì đột nhiên cuồng phong xao động, một đám người kéo nhau xuất hiện. Dẫn đầu là một người trung niên cao lớn, khí chất hiên ngang, nhưng tình huống của hắn lúc này không mấy khả quan, sắc mặt trắng bệch, hồng hộc thở ra từng hơi, bộ vét sang trọng trên người đã lấm lem bùn đất, vài vết rách kéo dài mơ hồ nhìn thấy những vệt máu đỏ thẩm dưới ánh trăng mờ ảo.
Phía sau hắn đuổi sát tới năm người, thay vì nói đây là một cuộc rượt đuổi, thì nói rằng là kẻ săn mồi đang đùa bỡn với con mồi lại thích hợp hơn. Năm người kia tự tin thong dong, sắc mặt hồng hào, nhìn qua đã thấy chẳng tốn chút sức nào.
Bọn chúng vừa nhàn nhã đuổi vừa cất tiếng cười đùa, chốc chốc lại có một đường hàn quang phóng ra cắt sượt qua người đàn ông đang chạy trốn kia, phải là cố tình đánh trượt, chẳng qua là vì muốn h·ành h·ạ người đàn ông kia.
"Tên súc sinh, chính tao đã cho mày có địa vị hôm nay, giờ mày lại dám đối xử với tao như vậy. Muốn g·iết cứ g·iết. Cớ gì phải làm nhục tao? Nhưng tao nhắc cho mày nhớ, người của tao sắp đến rồi, mày sẽ không sống nổi đâu."
Cuối cùng cũng nhận ra rằng có chạy trốn cũng vô vọng, người đàn ông dừng lại, quay mặt căm tức chửi mắng đám người t·ruy s·át.
"Đại ca ơi là đại ca, anh đã già rồi, nhưng mãi không chịu nhường vị trí lại cho em, em chỉ là bị bức bất đắc dĩ thôi. Hơn nữa anh có thể nắm vị trí đại ca lâu như vậy chẳng phải là nhờ vài tên siêu năng lực gia sao? Nhìn đi, chúng chẳng phải bị người của em bóp c·hết dễ dàng như bóp một con kiến, lại đến một bọn rồi cũng bị bóp c·hết như kiến thôi, vị trí này em ngồi là quá chuẩn xác rồi. Haha...hahaha..."
Nghe người đàn ông chất vấn, một tên vẻ mặt gian xảo giữa năm người vừa trả lời vừa cười nhạo.
"Mà thôi, đùa vui đủ rồi, nể tình anh nâng đỡ bấy lâu nay, em sẽ để anh thống khoái. Giết đi! Ồ khoan đã, đêm hôm khuya khoắt tại sao lại có người ở đây? Người muốn t·ự s·át?"
Sự chú ý của hắn đột ngột hướng về kẻ vẫn đứng đó nãy giờ, một mặt thản nhiên, không phải ai khác chính là Thiên Dạ.
"Mặc kệ, cùng nhau g·iết đi, tên nhóc kia có trách thì trách tại sao mày lại thấy thứ không nên nhìn thấy. Đại ca có tên nhóc này làm bạn trên đường xuống Hoàng Tuyền, anh cũng không cô đơn. Haha!"
Bốn người còn lại cũng nhìn về phía Thiên Dạ, ánh mắt không có nửa điểm đồng tình hay thương hại, có chăng cũng chỉ là bỡn cợt và sát ý.
Bốn người dù không nói gì nhưng ý tứ cũng đã quá rõ ràng, bọn họ g·iết người bừa bãi, tàn phá khắp nơi, loại thanh niên trẻ tuổi giống Thiên Dạ, họ đã g·iết không biết bao nhiêu người.
Nhưng vì sở hữu sức mạnh siêu nhiên, cảnh sát bình thường không tài nào bắt được, cho nên đến tận bây giờ chúng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
"Đừng quan tâm, ta chỉ đi ngang qua thôi, các ngươi cứ tiếp tục."
Thiên Dạ phẩy phẩy tay, tỏ vẻ mình chỉ là người qua đường vô tội, rồi hắn dựa vào một tảng đá to, ngã người ngồi xuống. Hắn muốn nhìn một chút, sức mạnh của đám người này tới đâu, qua đó tìm hiểu phần nào khả năng của Trái Đất.
Chỉ dựa vào mức năng lượng thì cả đám cộng lại còn muốn kém hơn Liên Khinh Vũ nhiều, nhưng sức mạnh một người đâu chỉ phụ thuộc vào năng lượng, nó còn phụ thuộc vào cách họ vận dụng. Lại nói Thiên Dạ còn chưa nhìn thấy Khinh Vũ sử dụng sức mạnh thế nào,...
Đám người một mặt quái dị nhìn vào hắn, không biết phải nói cái gì. Thằng này không phải bị ngu đó chứ? Tình cảnh thế này vẫn muốn ngồi một bên xem kịch?
"Được rồi! Ngu ngốc như vậy sống cũng chỉ tổ chật đất, tiễn mày lên đường trước rồi sau đó lại đến lão ta!"
Tên mặt gian xảo không kiên nhẫn quát lớn.