Chương 3: Ở rể
Bạch Anh Khu là một tòa biệt thự tráng lệ với hàng anh đào trước cổng, thật nổi bật với phong cách phương tây với tên là từ quốc gia phương đông nào đó, lại thêm vị trí địa lý của nó là một khu đất vắng vẻ với bên hông là bờ biển còn phía trước là một đoạn đường vắng cây cối um tùm, nơi đây trở nên cực kì bắt mắt.
Sau khi một táng đánh bay toàn bộ thần cách của nữ thần và tống khứ cô ta vào cổng không gian nối với Trái Đất, Thiên Dạ cũng nhảy vào trong đó và trực tiếp trở lại nơi này. Còn về phần nữ thần kia sẽ ra sao, hắn không quan tâm lắm.
Nhìn tới cánh cổng kim loại to lớn nặng nề màu đen với những họa tiết trang trí hình bông tuyết cách điệu màu vàng của căn biệt thự nguy nga trước mặt, ánh mắt Thiên Dạ không hỏi thoáng qua một chút mờ mịt. Tại nơi này, hắn trước khi thức tỉnh cũng ăn không ít đau khổ.
Mang tiếng là vợ chồng sắp cưới, nhưng sự thật là số lần Thiên Dạ giáp mặt với vị hôn thê quyền quý của mình có thể đếm được trên đầu ngón tay. Và lần nào cô ta cũng quăng cho hắn một cái liếc nhẹ như đang nhìn một con côn trùng gây hại. Ngoài ra lúc nào cũng phải chịu chỉnh đốn từ cô em vợ cũng quý hóa không kém, có thể nói sự tồn tại của hắn trong căn nhà này còn kém cỏi hơn cả mấy đứa hầu nữ.
"Từ bây giờ, mọi chuyện sẽ khác..."
Lắc lắc đầu, Thiên Dạ cười nhạt rồi chậm rãi đẩy ra cánh cửa sắt to lớn.
"Khóa rồi?"
Hắn nhíu mày khi cánh cửa chẳng hề chịu di chuyển dù chỉ là một chút xíu, nếu hắn mà dùng sức thêm chút nữa thì cánh cửa này chín phần mười sẽ nát.
Vì vậy, Thiên Dạ cũng không đẩy nữa mà lựa nhọn tung người nhảy qua cánh cửa cao hơn năm mét rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Dù sao, nguyên nhân có là gì đi nữa thì sự thật là hắn cũng đang ăn nhờ ở đậu trong nhà kẻ khác, vô cớ phá hỏng tài sản người ta thì không được tốt lắm.
Băng qua con đường lát đá giữa hàng anh đào đang xào xạc trong gió đêm, Thiên Dạ từng bước bắt đầu đạp vào "con đường" mà chính hắn của hôm qua còn không cách nào tưởng tượng tới.
***
Nơi đầu tiên mà Thiên Dạ muốn tới khi trở lại Bạch Anh Khu là nhà tắm. Đơn giản là vì sau cả một buổi sáng bị đ·ánh đ·ập, bắt nạt ở trường, một buổi chiều bị quần ẩu trên đường, cơ thể hắn đã bẩn tới mức không chịu nổi rồi.
Hắn muốn tắm rửa cho sạch sẽ rồi làm một giấc ngủ thẳng cho tới sáng hôm sau.
Thế nên, vứt bộ đồ đã nhàu nát không còn ra hình thù gì sang một bên, với chiếc khăn tắm quấn quanh hông, Thiên Dạ đẩy cửa bể tắm ngoài trời rồi bước vào.
Đây là một khoảng không gian rộng chừng trăm mét vuông, được bao bọc bởi bốn bức tường cao hơn bốn mét, với hệ thống nước chảy không ngừng tuôn ra từ ba đầu sư tử gắn ở ba bức tường xung quanh, gọi là ngoài trời thật chất cũng không đúng lắm, bởi vì bể tắm này không phải ngoài trời, mà chẳng qua trần nhà phía trên là một lớp kính cường lực có thể nhìn xuyên thấu mà thôi. Bình thường khi ánh mặt trời quá gay gắt, nó thỉnh thoảng đóng mái vòm của mình lại. Nhưng bây giờ là buổi tối, rất hiển nhiên là không có ánh nắng chói chang của mặt trời rồi, thay vào đó là ánh trăng dịu nhẹ cùng vô vàn sao đêm.
Bình thường, hắn không tắm ở nơi này, chính xác mà nói là không dám, cả bén mảng tới gần Thiên Dạ cũng không có can đảm. Nhưng hôm nay thì khác, Thiên Dạ muốn ngâm mình thư thả trong một bể tắm lớn.
Sợ? Không tồn tại, hắn bây giờ không đơn giản chỉ còn là Thiên Dạ, đứa trẻ mồ côi mặc người khi dễ.
"Hở?"
Hắn phát ra một tiếng kêu nhỏ, có chút ngạc nhiên, bởi vì trong bể tắm lúc này đã có người rồi. Đó là một cô bé ước chừng mười ba, mười bốn tuổi với mái tóc cũng màu bạch kim giống như hắn. Gương mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng tựa như một con búp bê sứ được tạo nên từ bàn tay của người thợ lành nghề nhất.
Khí chất tựa như một đóa u lan nở rộ trong đêm, hiện hữu thật tĩnh lặng nhưng vẫn đầy kiêu ngạo.
Cô đang ngồi tựa lưng vào thành bể, nước ngập ngang phần ngực, đôi mắt khép hờ, cơ thể cô bé vẫn chưa phát triển hoàn toàn nhưng cũng đã phần nào phác họa ra một dáng người hoàn mỹ trong tương lai, những giọt nước lăn tăn chảy xuống từ mái tóc ướt đẫm qua thân hình mảnh khảnh rồi theo dấu xương đòn mà hòa lẫn với bể nước bên dưới. Một khung cảnh tuyệt mỹ đủ khiến cho một số thành phần nào đó không kềm được mà nổi lên những suy nghĩ xấu xa.
Đặc biệt là mái tóc bạch kim dưới ánh trăng lại dường như đang tỏa ra một luồng ánh sáng ma mị, tất cả những điều đó đã tạo ra một vẻ đẹp huyền ảo dường như chỉ có thể nhìn thấy trong truyện cổ tích.
Xét theo thân phận hiện giờ, cô bé kia là em gái của hôn thê Thiên Dạ, nói cách khác là em vợ tương lai của hắn - Liên Khinh Vũ.
Thình lình, đôi mắt đang khép hờ của Khinh Vũ mở ra, hai đồng tử đỏ rực chằm chặp nhìn thẳng vào hắn. Thiên Dạ cũng không kém cạnh mà nhìn thẳng trở về. Hai người cứ thế im lặng mà mắt đối mắt với nhau vài giây.
"Không phải là lúc này ngươi nên đỏ mặt rồi hét lên xấu hổ ư?"
Thiên Dạ là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, hắn nhún vai nói.
"Tại sao anh lại nghĩ vậy?"
Liên Khinh Vũ nhàn nhạt đáp lại bằng một câu hỏi, âm thanh dễ nghe nhưng lạnh nhạt.
"Tình huống kinh điển trong phần lớn truyện tranh và tiểu thuyết..."
Hắn nói.
"Ra vậy... nhưng là, bị côn trùng nhìn thì ai lại cảm thấy xấu hổ đây?"
Vẫn bằng giọng nói băng lãnh không nghe ra cảm xúc gì, Liên Khinh Vũ đáp.
"Không phải lúc này anh nên đỏ mặt rồi quay người bỏ đi, miệng thì liếng thoắng xin lỗi như một tên thảm hại vì đã vô ý bước vào đây sao?"
Cô bé tiếp tục, không hề có ý định che giấu cơ thể mình khỏi ánh mắt của Thiên Dạ.
"Thật tiếc là ta không có mấy hứng thú với cái cơ thể chưa phát triển đó, với lại tại sao ta phải xin lỗi khi mà kẻ vô ý ở đây không phải là ta?"
Nói rồi, Thiên Dạ bước thẳng xuống bể tắm, hai người lại tiếp tục nhìn nhau không nói gì, bầu không khí lần nữa trở nên im lặng.
Sự im lặng tồn tại cũng không quá lâu, nhưng lần này kẻ phá tan nó là Liên
Khinh Vũ.
"Anh đã đi đâu?"
Vừa dùng tay khẽ múc nước vẩy lên người, cô hỏi.
"Hả?"
"Từ chiều đến giờ anh đã đi đâu?"
Liên Khinh Vũ lặp lại câu hỏi, nhưng lần này rõ nghĩa hơn.
"Liên quan gì tới ngươi? Ta cho rằng mình chẳng có lý do gì để mà cả việc đi đâu cũng phải khai báo cho ngươi."
Để dòng nước rửa trôi máu và bùn đất trên người, Thiên Dan lạnh nhạt hỏi. Liên Khinh Vũ chưa bao giờ cho hắn một nét mặt tốt, hắn chẳng có lý do gì để tỏ ra thân thiện với cô ta cả.
"Nếu anh chỉ có một mình, việc anh đi đâu, làm gì, la cà ở nơi nào tôi cũng chẳng để tâm làm gì, nhưng nên nhớ rằng trên danh nghĩa hiện tại anh vẫn đang là hôn phu của chị tôi. Bất kể những gì anh làm cũng đều có thể ảnh hưởng tới mặt mũi và danh dự Liên gia. Tôi cho rằng bấy nhiêu đó là đủ lý do để tôi nên quan tâm việc này."
Bằng giọng điệu và cách nói tương tự Thiên Dạ, Liên Khinh Vũ trả lời hắn.
"Danh dự và mặt mũi Liên gia à? Phải rồi, với danh gia vọng tộc các người thì những thứ đó tương đối quan trọng nhỉ?"
Thiên Dạ thản nhiên hỏi, thay vì nói là câu hỏi, nó giống như đã khẳng định suy nghĩ của mình, còn lại chẳng qua chỉ là hình thức, hắn ngã người ra thành bể, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời sao.
"Ta biết, ngươi cho rằng, một đứa trẻ không cha không mẹ như ta, đột nhiên cưới được chị ngươi là phúc tám đời tích lại đúng không? Rằng bám vào được các ngươi đã là đặc ân lớn nhất, rằng các ngươi đã kéo ta từ đáy xã hội lên bậc thượng lưu, nên sau đó cô ta bỏ mặc ta chẳng thèm ngó tới là đương nhiên, chỉ cần ta đừng làm mất mặt cô ta là được..."
Với khuôn mặt lãnh ngạo vô cảm của mình, Liên Khinh Vũ nói ra điều cô cho rằng là đương nhiên:
"Cái đó lẽ nào không đúng?"
"Việc ta đính hôn với chị ngươi, đối với cô ta, chỉ là hoàn thành di chúc của người ông quá cố, sẵn tiện bỏ qua luôn vấn đề vì lợi ích gia tộc mà bị bức hôn, kẻ sẽ chỉ thấy thỏa mãn cho bản thân mình, liệu có biết nghĩ cho người khác không?
Dù sao một cô nhi trong mắt những kẻ quyền cao chức trọng, ai sẽ quan tâm hắn ta sống, c·hết?"
Dường như đang nhớ lại khoảng thời gian đen tối ấy, Thiên Dạ lần này phá lệ hơi dài dòng một chút.
Biểu cảm kinh ngạc dần hình thành trên gương mặt của Khinh Vũ, cô bé cảm thấy thiếu niên trước mắt mình hiện giờ có hơi khác biệt với cái người mà cô vẫn biết.
Dù tiếp xúc không dài, nhưng tốt xấu gì cũng sống dưới một mái nhà, Thiên Dạ trước đây thế nào, Liên Khinh Vũ cũng có phần hiểu rõ.
Tất nhiên cô bé cũng biết chuyện Thiên Dạ hay bị người bắt nạt để chứng minh hắn chỉ là rác rưởi không xứng với Liên Khinh Tuyết. Chẳng qua hắn chưa từng nói ra miệng, không, là hèn nhát không dám nói mới đúng. Điều đó khiến Khinh Vũ càng xem thường Thiên Dạ hơn. Tới cả việc tố cáo cũng không dám thì có thể được tích sự gì. Cho nên Khinh Vũ cũng chẳng bày tỏ thái độ hay ra mặt dù có biết Thiên Dạ hay b·ị b·ắt nạt đi nữa.
Nhưng kẻ trước mắt này có hơi xa lạ, cả cái cách xưng hô ta - ngươi kia nữa,...
"Anh nói những điều này, là hy vọng chúng tôi có thể ra mặt dẹp chuyện bắt nạt đi?"
Kinh ngạc quy về kinh ngạc, địa vị của hai người vẫn không thay đổi, và việc Thiên Dạ b·ị b·ắt nạt chính xác là có liên quan tới họ, những điều đó không khỏi làm Khinh Vũ suy nghĩ theo chiều hướng này.
"Hiển nhiên là ngươi sẽ cho rằng như vậy rồi..."
Thiên Dạ lắc đầu, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
"Nhưng ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta không cần các người nhọc công vậy đâu, tôn nghiêm của mỗi người cũng chỉ bản thân mới có thể giành lấy, hiện tại nếu có ai chọc tới ta, thì ta cứ giẫm nát là xong."
"Giẫm nát? Dựa vào cái gì? Bằng vào một kẻ một không gia thế, hai không tiền tài, ba không quyền lực, một kẻ mồ côi như anh sao?"
Trước tuyên bố đầy tự tin của Thiên Dạ, Khinh Vũ chỉ cảm thấy buồn cười, cô bé buông lời mỉa mai.
"Dựa vào sức mạnh có thể lật đổ đất trời này, sức mạnh vượt qua cả tiền tài lẫn quyền lực..."
Thiên Dạ có vẻ không thèm để ý tới giọng điệu mỉa mai của Liên Khinh Vũ, hắn đưa bàn tay lên bầu trời, rồi bất ngờ xiết lại như muốn nắm lấy cả tinh không trong tay.
Sự lặng im lần nữa bao trùm hai người, nặng nề hơn.