Hồng Trần Lãng Khách

Chương 32: Nợ kiếp này phải trả trong kiếp này




Chương 32: Nợ kiếp này phải trả trong kiếp này

Bầu không khí cực độ trầm xuống, nặng nề và khô khốc trong cái lạnh buốt cắt da, chỉ còn lại tiếng gió vẫn đang kêu gào.

Dù đã nắm trong tay quyền khống chế đối phương, nhưng Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ vẫn cảm thấy một sự bất an âm ỉ trong lòng.

Cái tên kia mặc cho sống c·hết chỉ còn nằm trong suy nghĩ của họ, hắn vẫn bình thản mà tự tại, không coi uy h·iếp của hai người ra gì.

Sự tĩnh lặng c·hết chóc cũng không kéo dài quá lâu khi Thiên Dạ đã lần nữa lên tiếng:

"Chứng minh? Được thôi."

Câu nói của hắn vừa kết thúc, chị em hai người cảm thấy cổ lập tức bị bóp nghẹt lại, bị nắm lấy nhấc lên và ép vào bức tường sau lưng, nhanh tới mức cho dù có thể đạt tới vận tốc nhanh hơn âm thanh nhiều lần, họ vẫn chẳng thể nào biết được chuyện gì vừa xảy ra, đầu óc trống rỗng.

Khi họ lấy lại nhận thức, thứ đầu tiên rơi vào đáy mắt là mái tóc trắng và đôi con ngươi đen láy gần ngay trước mắt.

Tình thế trong nháy mắt nghịch chuyển, vị thế của kẻ bị dồn vào đường cùng và người khống chế thế cục đã tráo đổi cho nhau.

"Ngươi..."

Liên Khinh Vũ vùng vẩy, hai tay siết lấy cẳng tay đang nắm cổ mình, cô bé muốn dùng sức vặn gãy nó, nhưng vô nghĩa, cánh tay mảnh mai thậm chí còn có hơi gầy còm bên dưới lớp áo đen kia không suy suyễn mảy may.

Liên Khinh Tuyết trực th·iếp vận chuyển aura, chuẩn bị đông cứng và băng hoại hai cánh tay ấy nhưng rồi kinh dị nhận ra, mình không cách nào điều khiển được lượng hơi ẩm trong người hắn ta.

Đôi tay nắm lấy cổ hai người bắt đầu dùng lực, từ từ giơ cao, ánh mắt hắn đạm mạc, không vì họ là con gái mà tỏ ra thương hương tiếc ngọc, mặc cho họ có vùng vẩy thế nào hay cố gắng ra sao cũng không cách nào thoát được.

Cảm nhận sức mạnh và nhiệt lượng thân thể con người trên cổ mình, Liên Khinh Tuyết không khỏi cảm lấy lạnh người, kẻ luôn sử dụng băng tuyết như cô, lần đầu tiên cảm thấy hàn ý thấu tim gan. Rốt cục lại không cách nào tiếp tục tỏ ra kiêu ngạo và lạnh nhạt.

Em gái cô cũng không khá hơn, sức mạnh kinh khủng chèn ép đến nghẹt thở khiến đáy lòng cô bé dần run rẩy, đôi mắt hồng ngọc đỏ tươi bị chấn kinh lấp kín, không thể tin được kẻ nhìn có vẻ tầm thường bên cạnh họ suốt bao ngày qua lại sở hữu sức mạnh không tưởng thế này.

Nhưng Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ biết, Thiên Dạ hẳn sẽ không g·iết họ, bởi vì nếu hắn muốn thì đã lập tức làm rồi chứ không chỉ giữ tư thế như này nãy giờ.

Thực tế chứng minh suy đoán của hai người là chính xác, khi sắc mặt hai người đã là một mảnh trắng xanh vì thiếu dưỡng khí, hắn dần dần nới lỏng tay, buông họ xuống.

Mất đi điểm tựa, cơ thể của hai chị em vô lực ngã ngồi ra đất.

Liếc mắt nhìn xuống hai cô gái đang tham lam hít sâu từng hơi, khóe môi Thiên Dạ khẽ nhếch. Hắn biết, sức mạnh của họ không chỉ có mấy nhiêu, hắn cũng không dùng bao nhiêu lực, hai người không phải là không có cách thoát ra, chỉ là nếu đồng thời bùng phát sức mạnh của hai level 4 ngay bên dưới tầng hầm thế này, cả tòa cao ốc phía trên sẽ lập tức sụp đổ, trừ ba người, những người khác cơ hồ không có khả năng sống sót. Hai cô gái này dù ngạo kiều nhưng còn chưa tới mức xem mạng người như cỏ rác.

"Hai ngươi còn không phải là không thể cứu chữa."

Thiên Dạ ngồi phịch xuống ghế sô pha, có chút mỉa mai nói.



Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ dìu nhau đứng dậy, tràn ngập cảnh giác nhìn hắn. Vừa rồi, bọn họ đã khinh địch mới có thể dễ dàng lọt vào công kích của Thiên Dạ, để cho hắn lật ngược bàn cờ. Dù là vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng hai người suýt thì bị g·iết c·hết.

Sức mạnh của tên kia ít nhất cũng ngang tầm họ trở lên, ít nhất cũng cùng đẳng cấp với level 4.

"Như vậy đã đủ để chứng minh chưa? Giết các ngươi cũng chỉ đơn giản như một cái phất tay mà thôi, việc gì cần phải dùng tới m·ưu đ·ồ?"

Tiếng nói hời hợt của hắn lại tiếp tục truyền tới.

"Ngươi!"

Sờ lên vết hằn đỏ chói trên chiếc cổ trắng ngần, đôi mày Liên Khinh Tuyết khẽ nhíu, kẻ này còn ngông cuồng và ngạo mạn hơn hai chị em cô nhiều.

Ban nãy chẳng qua là khinh địch mà thôi, cô tự tin rằng bây giờ khi đã hoàn toàn nghiêm túc, dù cho không thể đánh bại hắn, cũng tuyệt đối không thua cuộc dễ dàng. Cộng thêm em gái cô nữa thì phần thắng của hai người chắc chắn không thấp.

Nhưng cô đã không lựa chọn phương án xung đột với Thiên Dạ mà trao đổi một cái ánh mắt với Liên Khinh Vũ rồi kéo theo cô bé đi đến chiếc ghế sô pha đối diện, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Đã phần nào đoán được sức mạnh của đối phương cũng không kém hơn mình, tiếp tục cứng rắn đối chọi cho dù có thắng thì cũng chỉ có hại mà không lợi.

Uy h·iếp chỉ nên dùng khi bản thân nắm giữ quân bài tất thắng, bằng không chỉ tự rước họa vào thân.

Đàm phán là phương án tốt nhất bây giờ.

Đối diện hai người, Thiên Dạ cũng không làm ra hành động gì mang tính thù địch, chỉ lẳng lặng dõi theo hành động của họ.

Điều này khiến Liên Khinh Tuyết cảm thấy yên lòng, xem ra là cô đã lựa chọn chính xác, đối phương cũng không muốn chính diện xung đột cùng hai người, thái độ cũng vì thế mà bắt đầu thong dong trở lại.

"Thông minh đấy, nếu các ngươi chọn tiếp tục đánh tới, thì cái giá phải trả sẽ không chỉ là một vết hằn trên cổ thôi đâu, lúc nãy chỉ là cảnh cáo."

Một câu nói hời hợt phát ra từ miệng Thiên Dạ nhưng lại khiến thân thể chị em Liên Khinh Tuyết không tự chủ được run lên, hoảng sợ nhìn hắn thật lâu, không thốt nổi nên lời. Thái độ ung dung vừa trở lại ngay lập tức bị nghiền nát.

Hắn ta lẽ nào còn có thể xem thấu suy nghĩ của họ?

Lại thêm giọng điệu hời hợt qua quýt kia không giống uy h·iếp chút nào, mà tựa như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.

Nói như vậy, nghĩa là hắn cũng đã xét được sức mạnh của hai người ở mức nào, và có thực lực chiến thắng cả hai, thậm chí áp đảo?

Nếu thật sự như vậy thì người này rất đáng sợ...



Liên Khinh Tuyết không phải một người ngu ngốc, Liên Khinh Vũ cũng vậy, xâu chuỗi lại tất cả những sự kiện đã diễn ra và thông tin có được. Cẩn thận suy nghĩ thì chuyện này thật sự không phải không có khả năng.

Nên nhớ là hắn vẫn còn một khẩu súng ma cụ có thể dễ dàng xé rách aura, cộng với thứ tốc độ kinh người vừa rồi, có thể bọn họ còn chưa kịp phản ứng cũng đã b·ị b·ắn trúng mười phát. Mà lại, cô bé cũng không dám chắc hắn chỉ có một khẩu súng như vậy, nếu vẫn còn một ma cụ càng kinh khủng hơn thì sao?

Nhưng trên hết, sở hữu sức mạnh như vậy, tại sao hắn ta lại không phát ra bất kỳ dao động năng lượng nào? Hoặc ít nhất cũng là họ không cảm nhận được gì.

Tất cả những điều đó như bức màn bí ẩn phủ lên người gã thiếu niên nhìn qua rất bình thường vẫn ở cùng một mái nhà với họ suốt vài ngày qua.

Nghĩ tới thôi đã khiến đôi mắt hai người nhiều thêm một tia sợ hãi.

"Các ngươi vẫn cần chứng minh sao?"

Thiên Dạ thấy thái độ của hai thiếu nữ chuyển biến như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút thú vị, quả nhiên là nhìn mấy con nhóc ranh cao lạnh nhìn người khác bằng nửa con mắt phải biểu lộ ra cảm xúc khác rất hay ho, ít nhất cũng thuận mắt hơn nhiều cái biểu cảm kiêu ngạo bình thường.

Trước câu hỏi của hắn, Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ đồng thời lắc đầu, bọn họ gần như đã có chắc câu trả lời trong lòng rồi.

"Tôi có thể hỏi một câu không?"

Có chút rụt rè, Liên Khinh Vũ dù câu nệ nhưng vẫn lên tiếng.

"Hỏi đi."

Thiên Dạ gật đầu.

"Thiên Dạ thật giờ đang ở đâu? Hắn còn sống, hay đ·ã c·hết rồi?"

Đã nhận định kẻ trước mắt là tồn tại đầy ẩn số, nguy hiểm và không xác định, thì bây giờ điều này mới là thứ mà Liên Khinh Vũ quan tâm hơn.

Cô bé đã hứa sẽ chăm sóc hắn, nhưng bây giờ con người ấy lại biến mất một cách quỷ dị, thay vào đó là một kẻ bí ẩn không rõ mục đích, sinh hoạt bên dưới nhân dạng của hắn mà cô đến tận bây giờ mới nhận ra. Không thể giữ lời hứa với người ông quá cố làm Liên Khinh Vũ cảm thấy có lỗi và khổ sở.

"Hả?"

Khóe mắt Thiên Dạ giật giật, nói nửa ngày thì ra bọn họ không cần hắn chứng minh nửa bởi vì hai người đã xác định hắn không phải Thiên Dạ thật?

Hắn dùng sức mạnh chỉ để chứng minh cho họ rằng hắn không có m·ưu đ·ồ gì cả, càng không cần thiết phải giả làm chính hắn làm gì, nhưng có lẽ nó phản tác dụng rồi.

"Ngay từ đầu chỉ có một Thiên Dạ thôi, đó là ta. Đó là sự thật không thay đổi. Không ai cải trang, không ai g·iả m·ạo."

Chậm rãi, rành rọt, Thiên Dạ nói rõ ràng từng chữ một.

"Thế nhưng..."



Liên Khinh Vũ vẫn không tin tưởng, cô bé thốt lên muốn nói nhưng lập tức bị hắn chặn họng.

"Nếu ngươi còn không tin thì đi xét nghiệm DNA chẳng phải rõ ràng sao? Ta tin rằng các ngươi phải có không ít thông tin của ta."

Sự im lặng một lần nữa bao phủ căn phòng này.

"Thật sự?"

Mãi vài giây sao, Liên Khinh Vũ mới lên tiếng hỏi, Thiên Dạ không nói gì chỉ yên lặng gật đầu.

Liên Khinh Vũ lại tiếp tục lặng thinh, đăm chiêu suy ngẫm.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra với anh, tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?"

Lần này, người hỏi là Liên Khinh Tuyết, thái độ cô không vì Thiên Dạ thừa nhận thân phận mình mà chuyển biến, vẫn nghiêm trọng và cảnh giác vô cùng, nhưng không nén nổi tò mò đành phải lên tiếng.

Không chỉ tò mò, Liên Khinh Tuyết còn cảm thấy không cam lòng, nếu như kẻ đang ngồi đối diện thật sự là Thiên Dạ cô từng biết, thì dựa vào cái gì cố gắng của cô suốt ngần ấy năm qua lại bị tên thiếu niên tầm thường này vượt qua chỉ trong vài ngày?

Dựa vào cái gì kẻ vẫn luôn từ dưới thấp ngước nhìn cô bây giờ lại từ trên cao nhìn xuống?

Dựa vào cái gì?

"Nếu như ta không nói, nghĩa là các ngươi không nên biết."

Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, ý vị thâm trường liếc nhìn cô.

Bị ánh mắt của hắn quét qua, Liên Khinh Vũ chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp người, nhất thời nhớ tới cái nên này vừa rồi còn suýt đưa cô vào chỗ c·hết.

"Nhưng đừng lo, ta thật sự không có m·ưu đ·ồ gì với các ngươi đâu, chỉ là nợ kiếp này phải trả trong kiếp này thôi."

Mười bảy năm qua, Thiên Dạ đã từng nợ một số người, ông của Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ là một trong số đó.

Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. (Ân tình một giọt nước, suối tuôn trả lại)

Có nợ thì phải trả, đây là vấn đề nhân quả, cũng là quy tắc làm người của hắn.

Nếu không phải vì món nợ này, cái thân phận con rể Liên gia này có cho hắn cũng ngại dây vào. Liên Khinh Tuyết hay Liên Khinh Vũ trước mặt hắn lại tính là gì?

Thân phận? Có gì đáng nói?

Mỹ mạo? Trăm năm qua đi cũng chỉ còn là một đống xương tàn lạnh tanh.