Chương 31: Hoài nghi
Rắc! Xoảng!
Âm thanh thủy tinh vỡ vụn vang lên giữa không gian tĩnh mịch trầm lắng, từng vết nức khổng lồ xuất hiện trên khung cảnh đen trắng vô vị rồi vỡ toác để lộ ra sắc màu vốn có, mọi thứ khôi phục bình thường, dòng thời gian nơi đây tiếp tục trôi đi.
Đồng tử của Liên Khinh Vũ và Liên Khinh Tuyết co rụt lại, hai mắt trừng to, bởi vì trước mặt họ ngoại trừ Thiên Dạ vẫn còn đứng nguyên vị trí, Trác Phàm vậy mà đột nhiên biến mất rồi, biến mất ngay trước mặt họ. Vị trí đứng của Thiên Dạ cũng xê dịch một chút so với vừa nãy.
Trên sàn nhiều thêm ra vài mảnh kim loại vụn vỡ và những vệt máu lốm đốm, như là vừa diễn ra một trận xung đột nhỏ tại khoảng trễ thời gian nào đó mà hai người không nhận thức được.
Không ít khách mời cũng biểu lộ như vừa gặp quỷ, một người sống sờ sờ thình lình biến mất, dù là bất cứ ai cũng kinh ngạc không nhẹ.
"Người đâu rồi?"
Liên Khinh Tuyết đi đến nên cạnh Thiên Dạ, không biết là đang hỏi hắn hay tự hỏi chính mình.
"Chạy."
Hắn phun ra một chữ ngắn gọn, cộc lốc coi như trả lời rồi cũng không giải thích gì thêm mà dời sự chú ý của mình tới một bóng người đang tất tả từ bên kia phóng tới.
"Ngài tới rồi, tôi rất xin lỗi vì đã không tiếp đón ngài tử tế được, nhiều việc hơn tôi nghĩ nên chậm trễ không ít thời gian!"
Lý Nguyên Thiên vừa kính cẩn nói vừa dùng khăn lau đi vài giọt mồ hôi đang rỉ ra trên trán, hôm nay thay vì bộ vest trắng như thường lệ, hắn sử dụng một bộ vest đen trông có vẻ trưởng thành và chững chạc hơn, rất ra dáng doanh nhân thành đạt. Sau lưng hắn còn mang theo sáu người bảo an nhục nhã Thiên Dạ lúc nãy.
"Bọn ngu ngốc nuôi tốn cơm này nếu có làm ngài mất hứng thì xin tùy ngài xử trí."
Trong lòng Lý Nguyên Thiên đang cảm thấy lo lắng vô cùng, hắn nói rồi cúi đầu xuống thật sâu. Lúc nãy xong việc hắn đã lập tức phi xe tới ngay, vừa đến bên ngoài hắn liền vội vã hỏi những bảo an rằng đại nhân vật đã tới chưa.
Và suýt nữa thì bị dọa hồn vía lên mây khi biết đám bảo an dám đuổi Thiên Dạ ra ngoài.
Không chỉ tiếp đãi không chu đáo mà còn khiến người ta bị sỉ nhục, Thiên Dạ có cảm thấy khó chịu cũng là điều dễ hiểu. Lý Nguyên Thiên chỉ mong hắn không quá tức giận mà tiếp nhận lời xin lỗi.
Dù sao chọc giận một kẻ mà không biết căn nguyên giới hạn của hắn là gì thì tuyệt đối là một t·hảm h·ọa. Đó là còn chưa kể tới bóng dáng Liên gia thấp thoáng phía sau.
Hành động của hắn khiến toàn trường nhất thời tĩnh mịch, cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Chị em Liên Khinh Tuyết cũng không ngoại lệ, trong lòng ngổn ngang muôn mối hoài nghi, sáu người bảo an thì tái cả mặt đi.
"Chuyện này..."
Không ít người còn tưởng là mình đang mơ, hoài nghi nghiêm trọng vào cảnh tượng trước mắt.
Thậm chí đem việc Trác Phàm biến mất lúc nãy quên luôn vì bị sự kinh ngạc vì hành động lúc này của Lý Nguyên Thiên làm kinh hãi.
Cần phải biết cái người đang cúi đầu kia là kẻ thừa kế chính thức của tập đoàn Thiên Lang, toàn bộ Thiên Thanh gần như không thể tìm ra người trẻ tuổi nào có thể so sánh thân phận với hắn.
Nếu thật phải đem so thì chỉ có Liên Khinh Tuyết, Liên Khinh Vũ, hai cô tiểu thư Liên gia có thể đè hắn xuống. Nhưng là hai người cũng không phải thật sự là người Thiên Thanh mà thuộc về thế lực ở Thủ Đô.
Muốn để cho Lý Nguyên Thiên cúi đầu thi lễ, thì ít nhất cũng phải thuộc vào loại cấp bậc như cha của hắn - Lý Nguyên Bá. Mà khiến Lý Nguyên Thiên cúi đầu trước một người trẻ tuổi, mọi người đều không nghĩ ra ai có thể để hắn làm vậy.
Thậm chí đối với Liên Khinh Vũ, thì thái độ của Lý Nguyên Thiên cũng chỉ thuộc về tương đối khách khí mà thôi, còn chưa tới mức để hắn hành lễ lớn như vậy.
"Hắn ta là ai vậy? Mặt mũi lớn tới mức để thái tử Thiên Thanh cũng phải cúi đầu?"
"Lúc nãy không nghe sao? Tiểu thư Liên Khinh Tuyết gọi hắn là Thiên Dạ, còn ai ngoài hôn phu của cô ấy?"
"Cho dù là con rể Liên gia cũng chưa tới mức để Lý Nguyên Thiên phải làm thế chứ?"
"Cái này đúng thật là khó hiểu..."
"..."
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên.
"Không tới mức, chỉ như vậy thì còn chẳng đáng để gọi là bực dọc."
Đáp lại sự sốt sắng của Lý Nguyên Thiên và tiếng bàn tán nhỏ giọng xung quanh, Thiên Dạ vẫn bình tĩnh mà thản nhiên nói.
Lý Nguyên Thiên không chút do dự, lập tức quay đầu lại nhìn sáu người bảo an, vội vàng nói:
"Từ hôm nay các người không còn là nhân viên của tập đoàn Thiên Lang nữa, tới phòng Nhân Sự nhận lương rồi cuốn sạch đồ đạc đi đi!"
Tuy rằng Thiên Dạ không có vẻ gì là muốn truy cứu, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Lý Nguyên Thiên vẫn phải tỏ thái độ một chút.
Nghe hắn nói như vậy, đám bảo an chấn kinh không ngớt, ánh mắt dò xét lẫn nhau không giấu nổi sợ hãi. Nhiều năm nay, sáu người phục vụ cho tập đoàn Thiên Lang dù không có công lao cũng có khổ lao, vậy mà vì một thiếu niên liền bị đuổi đi không chút do dự.
Gã bảo an ban đầu định ra tay với Thiên Dạ mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng quay người rời đi, tràn đầy cay đắng.
Đối phương là kẻ mà cả Lý Nguyên Thiên cũng chỉ có thể cúi đầu xin lỗi, vậy mà bọn họ lại dám đắc tội người ta, thậm chì buông lời nhục nhã. Chỉ tính bấy nhiêu thôi đã đủ để bọn họ c·hết trăm lần có hơn, bị đuổi việc thôi đã là kết cục tốt nhất rồi.
Chỉ là hắn thật sự không ngờ tới, thiếu niên bình thường không danh tiếng này thật sự là "đại nhân vật" kia.
Sáu bảo an thất tha thất thểu đi khỏi hội trường.
Tất nhiên, Lý Nguyên Thiên chỉ tỏ vẻ mà thôi, hắn không có ý định đuổi những người này thật, nói sao thì kẻ có lỗi nhất vẫn là hắn, tạm thời để chuyện lắng xuống rồi tìm bọn họ sắp xếp lại sau.
Quay lại nhìn Thiên Dạ, vẫn bằng giọng điệu khiêm nhường, hắn nói:
"Nơi này ồn ào, không tiện nghỉ ngơi chờ đợi, mời ngài đi theo tôi."
"Cũng tốt."
Thiên Dạ nhẹ giọng nói, rồi từ ánh mắt của rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong và ngoài Thiên Thanh, hắn thản nhiên đi qua, nhìn cũng không thèm nhìn bất cứ ai.
Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ thoáng nhìn nhau, đều nhận thấy vẻ không hiểu và hoài nghi pha lẫn vài phần bất an trong mắt đối phương, do dự một chút, cả hai quyết định đuổi theo, trong lòng hạ xuống quyết tâm nhất định phải làm rõ chuyện này.
"Trời ạ! Cái tên này thật ra có thân phận gì đây?"
Một góc khác trong sảnh đường, Lâm Vũ Đồng trố mắt thốt lên.
Những chuyện vừa rồi cô và Lạc Hân Minh cũng thấy rõ mồn một, nếu hai người không biết Thiên Dạ thì thôi, nhưng đằng này cả hai đều rất rõ hắn chỉ là một cô nhi, không hơn, chỉ may mắn bám víu được vào Liên gia mà thôi.
Nhưng cũng vì vậy họ mới càng không thể tin được vào mắt mình, nội tâm như sóng lớn cuộn trào, không cách nào bình tĩnh.
***
Nơi Lý Nguyên Thiên đưa Thiên Dạ tới là một căn phòng nhỏ phía dưới tầng hầm, nhưng thiết kế không kém phần sang trọng và thoải mái vời một bộ sô pha đắt tiền đặt ở giữa. Mặt hướng ra ngoài, từ đây có thể nhìn xuống một sảnh đường khác, so với nơi tổ chức dạ tiệc lúc nãy cũng không lộ ra thua kém chút nào.
Sảnh đường này thiết kế có hơi giống với một rạp chiếu phim, chỉ là rộng hơn rất nhiều, xem ra nơi này chính là chỗ diễn ra đấu giá hội, mục đích thật sự của dạ tiệc hôm nay.
Tất nhiên, đấu giá hội này cũng không thuộc loại chính quy, nói đơn giản chính là có mua được đồ tốt hay không hoàn toàn là dựa vào nhãn lực của mỗi cá nhân, người tổ chức hoàn toàn không chị trách nhiệm. Táng gia bại sản mua về một món đồ giả nói không chừng cũng có thể.
Hàn huyên với Thiên Dạ vài câu, chủ yếu là xin lỗi, Lý Nguyên Thiên liền vội đi ngay, nói là đấu giá hội lập tức sẽ bắt đầu, nhưng còn một vài bước vẫn chưa chuẩn bị xong cần phải hoàn thành.
Lý Nguyên Thiên đi rồi, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại ba người, bầu không khí liền trở nên im lặng khó xử.
Nhiệt độ trong phòng thình lình giảm xuống con số không, ngay cả hơi nước cũng bắt đầu đông kết, rõ ràng là dưới lòng đất, nhưng không khí vẫn xao động như gió cuốn.
"Ý gì đây?"
Thiên Dạ cho một tay vào túi quần, đôi mắt khẽ trầm xuống, lạnh lùng chất vấn hai thiếu nữ còn lại trong phòng cũng đang băng lãnh nhìn hắn.
"Ngươi là ai và tiếp cận chúng ta có mục đích gì? Thiên Dạ thật sự đâu?"
Liên Khinh Tuyết không trả lời hắn, thay vào đó là một câu hỏi, nhưng chất giọng của cô còn lạnh hơn thường ngày rất nhiều lần, như cơn bão thổi qua trong thung lũng giá băng đầy tuyết.
"Hả?"
Câu hỏi của cô làm Thiên Dạ có hơi bất ngờ, gương mặt thoáng giãn ra, hắn cảm thấy não của mấy con bé này hình như chuyển động không giống bình thường.
"Thiên Dạ thật sự? Ngoài ta còn có Thiên Dạ nào khác sao?"
Tuy là nghĩ vậy, hắn vẫn trả lời rồi đưa một ngón tay lên gãi má.
"Dối trá! Thiên Dạ mà ta biết không phải ngươi, ngoại trừ vẻ ngoài đó ra, ngươi không hề giống hắn ở bất kỳ điểm nào! Ngươi có quá nhiều thứ đáng ngờ."
Lần này người lên tiếng là Liên Khinh Vũ, đôi mắt cô bé cũng băng lãnh không kém chị mình.
Ban đầu Liên Khinh Vũ cho rằng Thiên Dạ có thể quen biết một ai đó có khả năng chế tạo ma cụ. Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, xác suất xảy ra giả thiết này thấp tới đáng thương.
Làm thế nào mà một con người bình thường chưa từng tiếp xúc tới mặt còn lại của thế giới lại có thể quen biết với một kẻ mà dù trong giới siêu năng lực gia cũng tồn tại cực kỳ ít ỏi?
Thêm nữa, gần đây tính cách và thói quen của gã trước mặt thay đổi 180° cứ như là hoàn toàn biến thành một con người khác. Sự biến mất đầy ẩn số của Trác Phàm cũng là một điểm đáng nghi.
Và điều tối quan trọng chính là thái độ của Lý Nguyên Thiên đối với hắn.
Liên Khinh Vũ vẫn nhớ rõ cách đây không lâu giữa hai người còn có xung đột, nhưng hôm nay Lý Nguyên Thiên lại đối đãi với hắn như đang trình diện tổ tông nhà mình, một điều không tưởng.
Người này tuyệt đối không bình thường, hắn vẫn luôn lộ ra nhiều điểm đáng ngờ như thế nhưng là người tiếp xúc nhiều nhất với hắn, Liên Khinh Vũ lại không chú tâm tới.
"Gì chứ? Ta vẫn là..."
Thiên Dạ hạ tay xuống, vừa nói bước lên trước, chuẩn bị tiếp cận hai người.
"Đứng yên đó!"
Nhưng hành động của hắn bị tiếng quát của Liên Khinh Vũ ngăn lại.
"Ta đã nắm lấy dòng khí trong người ngươi rồi! Nếu ngươi dám manh động, ta sẽ để nó xé toạc phổi ngươi ra!"
Như u linh lệ quỷ, vô cảm và tàn khốc, cô bé không cho hắn cơ hội nhúc nhích chứ đừng nói tới phản kích.
"Không chỉ có vậy, thân thể con người có bảy phần là nước, và lượng nước đó trong cơ thể ngươi cũng đang chịu sự khống chế của ta, chỉ cần một hành động bất cẩn thôi, ta không ngại hóa băng vài bộ phận của ngươi đâu..."
Liên Khinh Tuyết tiếp lời em gái, hai chị em dồn hắn vào bố cục tuyệt sát.
"Bây giờ! Nếu ngươi là Thiên Dạ thì chứng minh đi!"