Chương 33: Đồ chơi
Liên Khinh Vũ lẳng lặng hít sâu một hơi, cố gắng để tâm tình đang kịch liệt dao động của mình bình tĩnh trở lại.
Thiên Dạ từ một kẻ tầm thường vô vị đột ngột lật mình biến thành người ngang hàng ngang vế với cô. Đây là một biến cố mà Liên Khinh Vũ không lường trước được, hoàn toàn lật đổ bàn cờ mà cô thiết lập từ trước tới nay.
Hắn giờ đây không còn là quân cờ mà cô có thể tùy ý khống chế nữa. Điều may mắn là kẻ này không ôm thái độ thù địch với chị em hai người.
Đã như vậy thì tại sao không tạo lại một mối quan hệ tốt đẹp hơn? Nhiều thêm một người bạn mạnh mẽ dẫu sao cũng tốt hơn là có thêm một kẻ thù đáng sợ.
Nếu làm tốt, nói không chừng cái tên này sẽ trở thành một trợ lực đáng kể cho họ sau này.
Cái quan trọng là nên bắt đầu bổ cứu quan hệ từ đâu?
Bên cạnh cô, Liên Khinh Tuyết im lặng không nói câu nào, giống như là đang suy nghĩ cái gì. Bên phía đối diện Thiên Dạ nhắm mắt dưỡng thần, ngã đầu ra ghế sô pha.
Bầu không khí nặng nề c·hết chóc lúc nãy tan biến tữ bao giờ, thay vào đó là một sự hòa hợp kỳ lạ. Cả ba đều chìm vào thế giới suy tưởng của riêng mình, mặc cho thời gian dần trôi trong sự im lặng tường hòa.
Không biết qua bao lâu, thẳng cho tới khi Thiên Dạ mở mắt ra lần nữa bởi tiếng huyên náo to nhỏ từ ngoài truyền tới, hắn hướng ánh nhìn xuống sảnh đường bên dưới, lúc này đã lấp kín một nửa chỗ ngồi. Hẳn là đã đến thời gian diễn ra đấu giá hội.
Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ cũng thoát khỏi thế giới suy tưởng mà dùng ánh mắt mang chút chờ mong nhìn xuống khán đài.
Cộc! Cộc!
Ngay lúc ngày, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Vào đi."
Thiên Dạ nhẹ liếc qua, hờ hững nói.
Chỉ thấy một cô gái độ tuổi đôi mươi, mặc trên người một bộ váy văn phòng, phác họa ra thân người gợi cảm lễ phép đi vào, mang theo một tờ giấy cúi người đưa đến trước mặt hắn.
"Nguyên thiếu gia bảo tôi mang đến danh sách đấu giá cho ngài và hai vị tiểu thư, nếu cảm thấy hứng thú với món đồ nào thì có thể chuẩn bị trước."
"Được rồi, ngươi lui ra đi."
Nhận lấy tờ danh sách từ tay cô gái, Thiên Dạ thản nhiên hạ lệnh trục xuất.
Điều này làm cô sững sờ đôi chút, nguyên bản Lý Nguyên Thiên bảo người thiếu niên tóc trắng này là nhân vật khó lường, phải phục vụ cho tốt, tận lực đáp ứng nhu cầu của hắn.
Mang danh sách tới chỉ là việc nhỏ bên ngoài, nhiệm vụ thật sự là hầu hạ cho hắn hài lòng. Nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị đuổi đi rồi...
"Cũng phải, bên cạnh người ta còn có hai thiếu nữ trẻ đẹp như vậy kia mà..."
Thầm bĩu môi nghĩ ngợi, cô lễ phép lui ra.
Thiên Dạ tiện tay mở ra danh sách, thật ra những đấu giá hội thường không công bố danh sách các vật được đấu giá, chỉ tuồn một ít thông tin mơ hồ ra để câu dẫn sự tò mò của người khác. Lần đấu giá này của Thiên Lang Hội cũng vậy, không ai có danh sách chính xác các vật phẩm.
Nhưng Thiên Dạ thì ngoại lệ, hắn là trường hợp đặc thù.
Đấu giá hội này là tổ chức lâm thời, nguyên bản cũng chỉ vì cái đồ chơi Thiên Dạ tạo ra, những món khác là có người nghe tin rồi gửi bán.
Chung quy cũng chỉ là vài món đồ cổ đá quý mà thôi, hoặc cao cấp nhất là vài món dược thảo niên đại lâu năm một chút.
Thiên Dạ vốn cũng không ôm hy vọng bao lớn là sẽ tìm được vật liệu thích hợp cho mình sử dụng. Hắn chỉ thuận tiện đi nhìn xem và ước lượng cái đồ chơi kia có thể bán ra bao nhiêu tiền.
Vì lẽ đó hắn chỉ tùy tiện lật lật.
"Ồ?"
Không nghĩ tới là vậy mà có một vật thật sự lọt được vào mắt hắn, tuy không phải là thứ hắn cần bây giờ, nhưng cũng là một niềm vui bất ngờ.
"Hạt giống thảo dược không rõ chủng loài, tỏa ra mùi thơm thanh dịu, còn tốt hơn cả trầm hương, để lâu không tiêu tan, có tác dụng thanh thần thoải mái..."
Hắn nhìn thoáng qua dòng chữ ghi chú rồi lại chuyển sự chú ý sang hình ảnh một hộp đá nhỏ bên cạnh. Hộp đá chỉ to cỡ lòng bàn tay và đang chứa vài hạt màu tím thẩm, khô khốc, méo mó, có chút giống với hạt thóc nhưng kích cỡ lại to bằng ngón tay cái người trưởng thành.
"Nhớ không lầm thì đây là... Tử Thiên Đạo...?"
Khóe miệng Yami khẽ nhếch, Tử Thiên Đạo thật chất là một loại linh dược cấp thấp, gọi là linh dược bởi vì năng lượng tự nhiên ẩn chứa trong nó rất nhiều, đã vượt ra khỏi phạm trù sinh vật bình thường. Dù chỉ là cấp thấp nhưng cũng không phải vài cây nhân sâm mấy trăm năm có thể so sánh được.
Ngoài ra, Tử Thiên Đạo chính là linh dược dạng thóc gạo, cấp bậc không cao nhưng dễ dàng trồng trọt và nhân giống với số lượng nhiều. Quan trọng là hương vị cực tốt.
Theo như ở đây đề cập thì có khoảng năm hạt, chỉ là dường như đã khô héo và mất đi khả năng nảy mầm. Nhưng Thiên Dạ tự tin bằng vào năng lực bây giờ của hắn thì việc khiến nó mọc lên không khó khăn bao nhiêu.
Thấy được Tử Thiên Đạo, những mặt hàng còn lại trong danh sách đã chẳng còn khả năng hấp dẫn sự chú ý của hắn nữa.
Chỉ có điều thứ tự đấu giá của món này lại thuộc về giai đoạn sau cùng. Ngay phía trước mấy món vật liệu như xương, da, móng... của con tê tê hôm trước và một vật nữa ở mặt sau hắn không coi tới, hẳn là cái đồ chơi kia.
Có lẽ là phải chờ thêm một chút thời gian...
Ném bảng danh sách sang cho chị em Liên Khinh Tuyết, Thiên Dạ lại tựa người vào ghế sô pha.
"Quả thật là có! Giá khởi điểm là hai trăm triệu USD, vẫn còn chưa vượt qua con số mà chúng ta có thể chi trả!"
Nhìn vào thanh kiếm được miêu tả ở mặt sau cùng, Liên Khinh Tuyết trầm thấp kêu lên một câu.
Dù đã có nhiều thông tin về sự tồn tại của ma cụ được đấu giá, nhưng bây giờ được xác nhận chính thức khiến cô khó ức chế hưng phấn. Vì thanh kiếm này mà chị em cô đã chuẩn bị tới gần tỉ USD để mang nó về, một con số phải nói là khổng lồ
Còn Liên Khinh Vũ thì lộ ra vẻ nghi hoặc nồng đậm trên mặt, bởi vì những hoa văn được khắc trên thân kiếm rất quen mắt. Vô cùng giống với đám hoa văn trên khẩu súng mà Thiên Dạ từng sử dụng.
Tới nước này thì cô bé đã không còn nghi ngờ gì nữa, thanh kiếm này nhất định có liên quan tới hắn.
Nghĩ lại, vào cái ngày năng lượng tự nhiên ở Bạch Anh Khu đột ngột tăng cao và những tán anh đào nở rộ trong sắc trắng, Thiên Dạ đã bảo hết thảy chuyện này là do hắn làm, chỉ là lúc đó cô bé còn không tin.
Thanh kiếm, khẩu súng, dị tượng ở Bạch Anh Khu, những sự kiện này liên kết với nhau và cho ra một kết luận, Thiên Dạ chín phần mười là một kẻ có năng lực chế tác ma cụ. Dù có không chính xác đi nữa nhưng chắc chắn là không sai lệch quá nhiều.
"Khinh Tuyết, em nghĩ là chúng ta không cần mua thanh kiếm này nữa..."
Liên Khinh Vũ thì thầm bên tai chị mình, cô bé có nhiều thông tin hơn Liên Khinh Tuyết nên có thể đoán ra, còn chị cô không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo mà không trải qua những việc như bị cơn đau giằng xé sống không bằng c·hết hay b·ị b·ắn vào đầu chấn động não mà b·ất t·ỉnh để có được những thông tin như vậy.
"Tại sao?"
Liên Khinh Tuyết nghiêng đầu hoài nghi, đây là một ma cụ đó, không phải lúc nào cũng có cơ hội để mà sở hữu.
"Con nhóc nói đúng đấy, ta không nghĩ các ngươi nên phí tiền vào cái đồ chơi này."
"Đồ chơi?"
Lần này cô chuyển sự hoài nghi của mình sang gã tóc trắng, gọi ma cụ là đồ chơi thì quá mức ngông nghênh rồi.
Đang chuẩn bị phản bác lại Thiên Dạ một phen rằng cái "đồ chơi" đó có giá đắt gấp mấy lần mạng của hắn, chưa kể đây chỉ là khởi điểm, trong quá trình đấu giá bị nâng lên tám, chín trăm triệu USD hay thậm chí chạm mốc một tỉ cũng hoàn toàn có thể, nhưng Liên Khinh Tuyết đột nhiên nhớ lại, không phải trước đây cô vẫn cho là Thiên Dạ ngông cuồng tự đại, ếch ngồi đáy giếng vì những câu nói của hắn hay sao?
Nhưng mọi chuyện thế nào? Thực tế đã chứng minh cái tên này hoàn toàn có tư cách nói ra những lời đó.
Như vậy thì chẳng lẽ...
Liên Khinh Tuyết cũng đã bắt đầu đoán được phần nào.
"Thích thì ta có thể làm trăm tám mươi cái để đem ra nghịch."
Câu nói tiếp theo của hắn trực tiếp xác nhận luôn dự đoán của cô.
"À ừ..."
Liên Khinh Tuyết gật đầu một cách máy móc với gương mặt cứng đờ, chỉ trong vài chục phút qua nhưng lượng thông tin cô nhận vào hình như đã có xu thế vượt qua tốc độ xử lý của não bộ.
"Thế... chúng ta còn ở lại đây để làm gì?"
Cô hỏi.
Mục đích của chị em hai người là thanh kiếm này, nhưng giờ thì nó thành đồ chơi mà người ta có thể tùy tiện "làm trăm tám mươi cái để đem ra nghịch" mất rồi.
"Ta sẽ chờ thêm một chút, các ngươi muốn có thể đi trước."
Thiên Dạ trả lời cô với bộ dạng lười nhác vẫn đang tựa vào thành ghế và đôi mắt khép hờ.
Chị em Liên Khinh Tuyết khẽ nhìn nhau rồi cùng quyết định ở lại thêm một chút, bộ dạng nhếch mép cười khi nhìn vào tờ danh sách của hắn lúc nãy hai người đều thấy được. Một món hàng nào đó có thể gây hứng thú cho mở miệng gọi ma cụ là đồ chơi khiến hai người có hơi tò mò nhưng lại không dám trực tiếp hỏi đó là gì.
Không để bọn họ chờ đợi quá lâu, buổi đấu giá nhanh chóng đi đến phần kết, dù sao cũng chỉ có mấy món đồ cổ và mấy cây thảo dược lâu năm, còn không tới mức để bọn nhà giàu nứt đất đổ vách này tranh giành kịch liệt cho lắm.
"Chắc hẳn mọi người đều chờ đợi thời khắc này, tôi xin trân trọng tuyên bố, màn chính của đấu giá hội hôm nay chính thức bắt đầu!"
Người chủ trì thần thần bí bí cười nói.
Vài người từ lúc bắt đầu vẫn đang nhắm mắt không quan tâm, bây giờ đột nhiên mở mắt, vẻ hưng phấn hiện ra nồng đậm.
"Những vật phẩm được mang ra bán đấu giá kể từ lúc này, tất cả đều không phải vật tầm thường mà đều sở hữu giá trị đặc biệt riêng. Xin giới thiệu món đầu tiên!"
Lời vừa dứt đã có nữ hầu cẩn thận bưng lên một cái khai phủ vải đỏ đi đến giữa khán đài rồi kéo xuống, để lộ ra một cái hộp đá nhỏ.
"Tới rồi."
Thiên Dạ cười nhạt.